Hạ Duy thấy Giang Chi Châu viện cớ này thật sự quá hay.
“Đúng, tôi còn ôm A Hoàng đến chơi với nó nữa nè.” Lúc nói chuyện cô đều liên tục nhìn ra phía ban công, nhưng thật tiếc là dáng người Giang Chi Châu rất cao và hoàn hảo, đã cản trở tầm nhìn của cô.
Giang Chi Châu lấy dép lê ra cho cô thay như thường ngày, sau đó tự hỏi tiếp theo nên diễn thế nào đây. Vào lúc này ắt hẳn là anh nên tạo cơ hội cho cô, cô mới nhân đó mà lấy đồ lót đi được chứ nhỉ? Nhưng phải làm thế nào để cô một mình ở lại phòng khách đây?
Trong phim thường có tình tiết nếu muốn giải vây cho người khác thì người nọ thường sẽ đi lấy nước cho người đó.
Vì vậy Giang Chi Châu chủ động nói: “Tôi đi lấy nước cho cô.”
“.... À được, được!”
Giang Chi Châu xoay người đi vào phòng bếp, dù trong phòng khách có sẵn một bình nước. Hạ Duy không biết vì sao anh lại trở nên ân cần như vậy, nhưng mà.... mặc kệ! Là lúc này đây!
cô như một con ngựa hoang thoát dây cương, nhanh chóng chạy ra ban công, đồ lót của cô nổi bật như một đoá hoa trong tán cây xanh mướt dưới ánh mặt trời.
... Bất kể như thế nào thì Giang tiên sinh vẫn chưa nhìn thấy, đó coi như là trong cái rủi có cái may!
cô không dám nghĩ nhiều nữa, lấy đồ lót rồi vọt khỏi nhà Giang Chi Châu như gió, ngay cả A Hoàng cũng quên ôm về.
“Gâu!” A Hoàng nhìn về phía cửa đột ngột đóng lại rồi sủa một tiếng, không có phản ứng quá lớn về việc này. Giang Chi Châu đang ở trong phòng bếp chợt nghe thấy tiếng đóng cửa thì vô thức nhìn ra ban công. Đồ lót dễ chú ý đến đã biến mất.
“Gâu gâu.”
A Hoàng vẫn còn nhìn về phía cửa mà sủa, trông có vẻ rất sốt ruột. Giang Chi Châu bước tới, an ủi xoa đầu nó: “Đừng lo, cô ấy sẽ xuống ngay thôi.”
anh nói không sai, Hạ Duy nhanh chóng quay lại nhấn chuông cửa nhà anh, trong tay còn cầm theo mấy quả cam. Hạ Duy không đợi Giang Chi Châu hỏi đã chặn miệng anh nói trước: “Tôi vừa nhớ mẹ tôi có cho tôi mấy quả cam ở quê, cực kỳ ngọt luôn, nên đi lên lấy mấy trái cho anh ăn thử!”
“.... Ừ, cảm ơn.” Giang Chi Châu thầm nghĩ vị Hạ tiểu thư này chắc là người thuộc trường phái hành động, hơn nữa cô sắp xếp tình tiết vô cùng hoàn hảo.
đã biểu diễn trên sân khấu của cuộc đời lâu như vậy rồi, ai mà chưa từng đoạt giải Ảnh đế, Ảnh hậu kia chứ!
Giang Chi Châu bỏ cam vào tủ lạnh, Hạ Duy ngồi ở ghế salon uống nước nãy Giang Chi Châu đã đưa cho cô. May quá may quá, hoá nguy thành an rồi.
A Hoàng nằm bò trên mặt đất tò mò nhìn A Quất, lấy hết can đảm nhích tới ngửi nó hai cái, A Quất ghét bỏ giơ móng vuốt lên chặn đầu của A Hoàng lại.
“Gâu!”
“Meow~”
Hạ Duy nhìn bọn chúng, phát hiện chòm râu của A Quất lại dài hơn một chút, lại không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa —— đến khi râu của nó đã dài ra hết thì nó sẽ bị đưa đi triệt sản rồi.
Mà nhắc mới nhở hình như A Hoàng chưa triệt sản, nếu không thì cùng đi với A Quất nhỉ? À, sao cô lại quên mất, cô sắp chuyển đi rồi.
“Muốn uống không? Nước cam làm từ cam cô cho đó.” Giang Chi Châu để một ly nước cam trước mặt Hạ Duy, Hạ Duy ngạc nhiên nói: “anh vừa ép nước cam sao? Máy ép nước của nhà anh cao cấp thật, không hề có tiếng động nào!”
“Ừ, còn có chức nặng tự động lột vỏ nữa.”
“Bao nhiêu tiền?”
“Rất đắt.”
..... À
cô cầm ly uống một hớp, ôi, quả nhiên là cam ở quê cô rất ngọt, đưa cho anh đúng là anh được hời rồi. “Đúng rồi, tôi đã tìm được phòng rồi, hai ngày nữa sẽ dọn đi.”
Giang Chi Châu sững sờ: “Nhanh như vậy sao?”
“Ừ, hôm nay đã đi xem phòng, tôi cảm thấy không tệ lắm, chủ thuê nhà chuẩn bị xong hợp đồng thì có thể ký hợp đồng rồi.” Đến lúc dọn nhà thì có thể bảo Hạ Minh đến làm lao động miễn phí.
cô uống một hơi hết ly rồi để ly không xuống bàn, “Tôi về đây, còn phải quét dọn vệ sinh nữa.”
“Ừ.” Giang Chi Châu không giữ cô, cảm giác buồn bực trong lòng lại ập đến như con sóng vỗ vào bờ, hơn nữa còn nghiêm trọng hơn lúc nãy trong thang máy.
anh lấy tay đè lồng ngực, khẽ chau mày. Lần này không thể nói là chứng sợ không gian hẹp nữa rồi?
anh ngồi suy nghĩ một hồi thì điện thoại trên bàn bỗng vang lên.
Là dì út gọi đến.
“Dì út.”
Giọng nói của Giang Chi Châu nghe không khỏe lắm, dì út ngạc nhiên một lúc, hỏi anh: “Chi Châu à, có phải dạo gần đây sức khoẻ con không tốt không?”
“không sao ạ.”
“không sao là tốt rồi, bình thường đừng để bản thân quá mệt mỏi, phải chú ý nghỉ ngơi.”
“Vâng, con biết rồi, dì gọi con có chuyện gì không?”
nói đến đây, giọng dì út bỗng bớt đi một phần quan tâm, lại thên một phần chất vấn: “Dì nghe Kiều Kiều nói gần đây con không gặp mặt con bé, gửi tin nhắn cho con thì con tích chữ như vàng trả lời lại.”
Giang Chi Châu hơi do dự, sau đấy trả lời: “Con cũng đang muốn nói chuyện với dì về chuyện này, trong khoảng thời gian gặp gỡ này khiến con cảm thấy con không phù hợp với Tôn Kiều Kiều, sau này đừng gặp nhau nữa, tránh lãng phí thời gian của mọi người.”
“Sao lại không phù hợp chứ?” Dì út cảm thấy mình bị anh chọc tức đến nhồi máu cơ tim mất thôi, “Kiều Kiều có chỗ nào không tốt? Xinh đẹp lại còn có tri thức, gia đình môn đăng hộ đối với nhà mình, hơn nữa còn chưa từng quen bạn trai.”
“không phải vấn đề này, chỉ là con không có cảm giác với cô ấy.”
“Hai đứa mới gặp nhau vài lần, không có cảm giác cũng là bình thường, đi chơi chung vài lần thì dần dần sẽ có cảm giác thôi.”
Giang Chi Châu thở dài một tiếng: “Con vẫn cảm giác là đừng lãng phí thời gian của nhau nữa, điều kiện của Tôn tiểu thư rất tốt, con không muốn làm lỡ cô ấy.”
“Con đó, ôi chao, dì biết nói con sao bây giờ.” Hình như dì út bị anh chọc giận rồi, im lặng hồi lâu sau mới nói: “Con xem mắt cũng một khoảng thời gian rồi, có thể nói Kiều Kiều là người có điều kiện tốt nhất, con còn nói không có cảm giác nữa, vậy con muốn cảm giác như thế nào?”
Giang Chi Châu suy nghĩ một lát mới trả lời: “Lúc không gặp cô ấy thì sẽ nhớ nhung, lúc gặp được cô ấy thì lại thấp thỏm không yên. Lúc trò chuyện với người đó đều sẽ cực kỳ căng thẳng. Người ấy nhích lại gần thì liền cảm thấy như không khí đã bị người ấy hút hết, hít thở không thông.”
Dì út: “.......”
Bà chưa từng nghĩ người cháu trai này lại có tâm trạng như một cậu học trò thế này: “Chi Châu à, đó là cảm xúc yêu đương của mấy đứa trẻ mười mấy tuổi, với tuổi này của con thì chỉ cần xem mắt tìm mộtngười có điều kiện và tính cách phù hợp thì có thể kết hôn ở bên nhau được rồi.”
Giang Chi Châu không đồng ý: “Với lứa tuổi này của con thì không thể có tình yêu sao?”
“Dì không nói là không thể, kết hôn với người mình yêu đương nhiên là tốt, nhưng so với tình yêu thìtìm một người phù hợp bước vào hôn nhân sẽ tốt hơn. Con không còn thời gian từ từ tìm hiểu yêuđương nữa rồi, từ bồi đắp tình cảm nữa.”
“Con không hiểu, chẳng lẽ 30 tuổi chưa kết hôn thì Trái Đất đến ngày tận thế sao?”
Dì út: “.........”
“Con biết mọi người đều quan tâm đến chuyện hôn sự của con, nhưng người con muốn kết hôn khôngphải chỉ là người phù hợp. Con không nôn nóng trong vòng 1-2 năm phải kết hôn ngay, con bằng lòng dành thời gian đi tìm người ấy, đến khi tìm được mới thôi.”
“.......” Muốn yêu đương thì con nên sớm thực hiện mới phải chứ, bây giờ tuổi đã một bó to rồi còn muốn tìm người mình thích. Dì út trong lòng phụt máu, nhưng bà biết rõ tính của Giang Chi
Châu, chuyện anh đã quyết định thì bà nói gì cũng vô dụng, chỉ là đáng tiếc cho con bé Tôn Kiều Kiều.
Sau khi quyết định không gặp gỡ Tôn Kiều Kiều nữa, Giang Chi Châu mới suy xét phân tích quan hệ của anh với Hạ tiểu thư ở lầu trên. anh phát hiện là anh không muốn cô chuyển đi chút nào, nhưng tại sao anh lại không muốn cô chuyển đi chứ? Hơn nữa anh dựa vào gì không cho cô chuyển đi?
anh không tìm ra đáp án, trong lòng càng sốt ruột hơn, anh không biết liệu ngày nào đó anh thức dậy, ở lầu trên không còn người nữa. Giang Chi Châu biết dọn dẹp đồ đạc chuyển nhà sẽ phát ra tiếng động nên hai ngày nay hầu như anh đều ở nhà, để có thể là người đầu tiên biết cô đã chuyển đi chưa.
Đến thứ 7 Giang Chi Châu không còn nghe tiếng động gì ở lầu trên nữa mới yên tâm được phần nào. anh lấy vé mời của Hạ Minh cho đến cửa hàng Tinh Quang xem triển lãm khăn lụa.
Buổi triển lãm khăn lụa lần này được tổ chức rất long trọng, người đứng chờ ngoài cửa đã xếp thành hàng dài. Lúc Giang Chi Châu đến nơi thì khán đài đã gần đủ người, anh nhìn mọi người xung quanh một hồi liền thấy chỗ ngồi trống bên cạnh Hạ Duy.
Vì vé mời của hai người họ đều là của Hạ Minh cho nên hai chỗ ngồi thật đúng lúc liên tiếp nhau. Hạ Duy thấy Giang Chi Châu bước đến chỗ ngồi bên cạnh mình thì ngạc nhiên hỏi: “anh cũng đến xem buổi triển lãm khăn lụa sao?” cô nói xong thì tranh thủ liếc mắt phía sau Giang Chi Châu, không chừng là đicùng với Tôn tiểu thư đến đây.
Nhưng phía sau anh không có ai, Hạ Duy nghĩ ngợi, chẳng lẽ chọn mua một chiếc khăn lụa làm bất ngờ cho Tôn đại tiểu thư sao? Bây giờ người đàn ông này cũng ý thức được rồi nhỉ?
Giang Chi Châu không biết suy nghĩ của cô, chỉ đơn giản ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lúc mở màn buổi trình diễn khăn lụa có xảy ra chút sự cố, nhưng không ảnh hưởng đến người mẫu trình diễn tiếp theo. cô người mẫu đang tạo dáng trên sàn catwalk thì chợt bị vấp ngã, Hạ Duy nhanh chóng nhìn theo hướng của Giang Chi Châu.
“A, cái khăn lụa này đẹp quá! Nhưng người mẫu trình diễn thiết kế của bậc thầy Đường Chỉ khôngchuyên nghiệp chút nào, thật đáng tiếc!”
Hạ Duy kích động nói, Giang Chi Châu không hiểu lời cô lắm, “Cái khăn lụa này có gì khác với cái ban nãy sao?”
“Hoa văn không giống nhau, anh không nhìn ra được sao?”
“...........” anh không nhìn ra.
Bầu không khí ở hiện trường bây giờ đang rất náo nhiệt, sau khi màn trình diễn của người mẫu kết thúc thì có nhiều người tranh nhau hỏi thăm và mua khăn. Hạ Duy cũng muốn đặt mua một cái, nhưng đúng lúc cô sắp chuyển đi, tiền thuê nhà là một khoản lớn, hơn nữa sắp đến kỳ hạn trả tiền thuê mặt bằng cửa hàng làm móng nữa, dạo này cô vẫn nên tiết kiệm thì hơn.
Sớm biết như thề thì cô không tốn tiền đi ăn Thiên Hạ Cư nhiều lần như vậy đâu!
cô thở dài một hơi, nói với Giang Chi Châu: “Tôi đi đây, bye bye.”
Giang Chi Châu như bị hai chữ “bye bye” đâm vào tim nhói đau. anh cau mày nhìn theo bóng lưng của Hạ Duy. anh không muốn nghe hai chữ “bye bye” này phát ra từ miệng cô nữa, không muốn trải nghiệm cảm giác lồng ngực khó chịu hít thở không thông như thế này.
anh đứng lên đuổi theo hướng cô vừa đi.
Lúc Hạ Duy đi đến đường lớn thì bỗng nghe sau lưng có người gọi mình, cô xoay người lại, thì ra là Giang tiên sinh ở lầu dưới.
“anh có chuyện gì sao?” Hạ Duy nhíu mày nghi ngờ, không phải là muốn tham khảo ý kiến của cô để mua khăn lụa tặng Tôn đại tiểu thư chứ, ha ha ha.
“Em...” Giang Chi Châu cứng họng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Em có thể đừng chuyển đi được không?”
Hạ Duy sững sờ: “Tại sao?”
“Bởi vì chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường và công việc của tôi.” Giang Chi Châu chăm chú nhìn cô, cảm xúc phức tạp khó nhận thấy trong ánh mắt, “Kể từ khi tôi biết em sắp chuyển đi,tôi bị mất ngủ, lồng ngực khó chịu, không tập trung được, hơn nữa mấy ngày nay chưa đến Thiên Hạ Cư rồi.”
..... Cho nên?
“Nên tôi mong em tiếp tục ở lại lầu trên nhà tôi.”
Hạ Duy im lặng nhìn anh một lúc mới mở miệng nói: “Giang tiên sinh, anh có biết hành động và câu nóiban nãy... giống như đang tỏ tình chứ?”
Giang Chi Châu mím môi nói: “Em có thể hiểu như vậy.”
Hạ Duy lại im lặng một hồi lâu nữa mới hỏi anh: “Ý của anh là anh thích em đúng không?”
“.... anh nghĩ chắc là như vậy đó.”
..... Cái gì gọi là anh nghĩ như vậy chứ, khoé miệng Hạ Duy co giật, “Nhưng em đã từng có bạn trai rồi, anh có thể chấp nhận được không? Đối với hình mẫu lý tưởng của anh thì chắc em không phù hợp đâu.”
Giang Chi Châu thở phào một hơi, cố gắng hồi phục nhịp tim đang đập thình thịch mãnh liệt của mình: “Hình mẫu lý tưởng gì chứ? Trước khi con người chính thức yêu đương thì luôn thích đặt ra rất nhiều tiêu chuẩn, phải xinh đẹp, tính cách dịu dàng, thấp hơn anh 15cm là tốt nhất, lúc cười phải có má lúm đồng tiền sao? Nhưng sự thật chứng minh ra người phù hợp các tiêu chuẩn như vậy sẽ không tồn tại. Người mình yêu mới là hình mẫu lý tưởng nhất.”
Hạ Duy ngước mắt nhìn anh, trái tim cũng đang đập thình thịch. cô không ngờ Giang Chi Châu sẽ tỏ tình với cô, cô cho rằng anh tuyệt đối không thích mình đâu.
“Nhưng chẳng phải anh đã nói không chấp nhận bạn gái đã từng quen bạn trai sao?”
“...........” Giang Chi Châu im lặng một hồi, “Tôi cũng không còn cách nào khác, tôi không chấp nhận bạn gái đã quen bạn trai, nhưng tôi càng không thể chấp nhận chuyện em chuyển đi.”
Hạ Duy: “..........”
Đây có phải mọt sách mà cô quen biết không... cô cảm thấy mình sắp không đỡ nổi rồi.
Hạ Duy cúi đầu ho một tiếng, cố gắng tỉnh táo: “Được rồi, dù anh đã chấp nhận em nhưng em khôngchắc chắn sẽ chấp nhận anh, anh cũng biết em có bệnh mà.”
Giang Chi Châu đáp: “Tôi đã chấp nhận được chuyện em từng quen bạn trai rồi, tôi tin có một ngày nào đó em cũng sẽ chấp nhận được tôi. Nếu không thì tôi giới thiệu bác sĩ tâm lý của tôi cho em.”
Hạ Duy: “.......”
Đúng rồi, đây đúng là mọt sách cô quen biết rồi, ha ha.
“Nhưng mà.... em không thích anh.” Hạ Duy nói.
Giang Chi Châu nhíu mày, một hồi lâu sau mới giãn ra, “Em đã nói phụ nữ thích nhất là nói một đằng nghĩ một nẻo, anh không tin.”
Hạ Duy: “.........”
nói hay lắm, Giang tiên sinh.
Truyện convert hay :
Tà Vương Truy Thê