Nghe thấy Lâm Hiểu Ninh nói rằng hết ghét mình, sự giận dữ trong lòng Lâm Hữu Kỳ mới vơi đi đôi chút.
Tuy nhiên, anh vẫn hung dữ lớn tiếng: “Cậu nghĩ cậu nói hết ghét tôi thì tôi sẽ tin cậu chắc.
Tôi thấy rõ ràng là cậu đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Trong lòng cậu chắc đang thầm mắng chửi tôi chứ gì?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì giật mình, thầm nghĩ: Sao cậu ta đoán đúng vậy?
Tuy nhiên, vì muốn Lâm Hữu Kỳ nguôi giận nên Lâm Hiểu Ninh liền nói dối trắng trợn: “Tôi thật sự hết ghét cậu rồi mà.
Dạo này ở gần cậu, tôi còn phát hiện ra rằng tính cách của cậu cũng khá là tốt nữa đấy.”
Nói đến đây, Lâm Hiểu Ninh sởn cả da gà.
Vậy mà Lâm Hữu Kỳ nghe thấy những lời nói dối của cô thì lại thật sự tin tưởng.
Vì vậy, anh không còn dùng ánh mắt dọa người để nhìn cô nữa.
Trong lúc đó, Lâm Thế Lăng nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh ra sức nói lời dễ nghe để làm Lâm Hữu Kỳ bớt giận thì lại nghi ngờ rằng Lâm Hiểu Ninh sợ Lâm Hữu Kỳ.
Vì vậy, Lâm Thế Lăng liền bảo: “Hữu Kỳ, em đi lên phòng đi.
Anh không còn chuyện gì để nói với em nữa.
”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Lâm Hữu Kỳ quét qua người Lâm Hiểu Ninh.
Sau đó, anh liền quay người rồi đi về phía cầu thang để đi lên tầng.
Lâm Hiểu Ninh đang định đi theo Lâm Hữu Kỳ, nhưng Lâm Thế Lăng lại bảo: “Hiểu Ninh, em ở lại nói chuyện với anh.”
Lâm Hữu Kỳ đang bước đi, nhưng nghe thấy Lâm Thế Lăng nói vậy thì liền dừng bước, quay đầu lại nhìn Lâm Hiểu Ninh.
Lúc này, nội tâm của Lâm Hiểu Ninh đang gào thét: Còn chuyện gì để nói nữa vậy? Mau mau nói nhanh lên để cho tôi còn về phòng được không? Tôi không muốn ở gần anh một chút nào đâu.
Trong lúc đó, Lâm Thế Lăng thấy Lâm Hữu Kỳ vẫn chưa lên tầng thì liền hỏi: “Em còn đứng đó làm gì vậy?”
Lâm Hữu Kỳ lại hỏi: “Vậy anh còn gì muốn nói với Lâm Hiểu Ninh vậy?”
“Anh muốn nói chuyện riêng với Hiểu Ninh, em không cần can dự.”
“Nhưng giữa anh và cậu ta thì có chuyện riêng gì chứ?”
Lâm Thế Lăng liền bảo: “Anh và Hiểu Ninh là anh em, đương nhiên sẽ có chuyện riêng để nói với nhau rồi.” Nói đến đây, Lâm Thế Lăng lại thúc giục Lâm Hữu Kỳ: “Em mau đi lên phòng đi.”
Lâm Hữu Kỳ không còn cách nào để ở lại nên đành phải xoay người rời đi.
Lâm Thế Lăng nhìn theo Lâm Hữu Kỳ, đến lúc thấy Lâm Hữu Kỳ bước lên cầu thang rồi thì anh mới bảo: “Hiểu Ninh, em ngồi xuống ghế đi.”
Lâm Hiểu Ninh đứng từ nãy tới giờ đã mỏi chân nên liền ngồi xuống.
Trong lúc đó, Lâm Hữu Kỳ đi qua khúc quẹo ở cầu thang thì liền dừng lại.
Anh biết rằng chỗ này là góc khuất, Lâm Thế Lăng không thể nhìn thấy nên liền đứng ở đây để nghe lén.
Không nghĩ rằng, anh lại nghe thấy Lâm Thế Lăng hỏi Lâm Hiểu Ninh rằng: “Em bị Hữu Kỳ bắt nạt, phải không?”
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy vậy thì lẩm bẩm: “Ai mà bắt nạt nổi cậu ta?”
Còn Lâm Hiểu Ninh thì liền nói: “Hữu Kỳ không hề bắt nạt em đâu.
Anh hiểu lầm rồi.”
Lâm Thế Lăng vẫn không tin nên lại hỏi Lâm Hiểu Ninh: “Nếu Hữu Kỳ không bắt nạt em thì tại sao em lại sợ thằng bé như vậy?”
“Em có sợ cậu ta đâu.” Lâm Hiểu Ninh ngay lập tức phủ nhận.
Lâm Thế Lăng liền nói: “Vừa rồi, nhìn thấy cách em nói chuyện với Hữu Kỳ là anh đã biết em sợ thằng bé rồi.
Bây giờ Hữu Kỳ không có ở đây, em không cần phải kiêng dè, cứ nói thật cho anh biết.”
Nghe đến đây, Lâm Hiểu Ninh thầm nghĩ Lâm Thế Lăng thật là phiền phức.
Trong nguyên tác, nữ chính thật sự bị Lâm Hữu Kỳ chèn ép thì Lâm Thế Lăng bảo vệ cô ấy là đúng.
Thế nhưng bây giờ, Lâm Hữu Kỳ đâu có bắt nạt Lâm Hiểu Ninh đâu? Lâm Hiểu Ninh cũng đã nói là không phải nhưng tại sao Lâm Thế Lăng cứ cho rằng Lâm Hữu Kỳ bắt nạt Lâm Hiểu Ninh chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Ninh lại nhớ ra rằng trong nguyên tác, bởi vì Lâm Thế Lăng luôn luôn bảo vệ nữ chính khỏi sự chèn ép của Lâm Hữu Kỳ nên dần dần, hai người mới gần gũi rồi nảy sinh tình cảm với nhau.
Mặc dù bây giờ, Lâm Hữu Kỳ không hề chèn ép Lâm Hiểu Ninh.
Nhưng Lâm Thế Lăng lại nghi ngờ, nghĩ rằng Lâm Hữu Kỳ bắt nạt cô, cho nên anh ta bắt đầu quan tâm, lo lắng cho cô.
Không biết chừng mấy hôm nữa, anh ta lại tìm cách tách cô và Lâm Hữu Kỳ