Lâm Hữu Kỳ mím môi, sau đó lớn tiếng: “Tôi thích cậu thì lạ lắm sao? Không phải cậu cũng thích tôi à? Cậu thích tôi thì được, còn tôi thì không được quyền thích cậu sao?”
“Ý của tôi không phải như vậy”, Lâm Hiểu Ninh giải thích, “Chỉ là tôi cứ nghĩ là cậu vẫn còn ghét tôi cơ.”
Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, nói: “Nếu tôi ghét cậu thì tôi sẽ làm bạn với cậu sao? Tôi phải thích thì mới có thể làm bạn với cậu chứ.”
Nghe vậy, Lâm Hiểu Ninh suy nghĩ vài giây rồi nói: Cũng phải…”
Lâm Hữu Kỳ lại hỏi: “Cậu nói rằng cậu thích tôi, bây giờ tôi cũng đã nói là tôi thích cậu rồi.
Vậy thì cậu đã đồng ý với tôi là sẽ không yêu đương, chỉ cùng tôi tập trung vào sự nghiệp chưa?”
“Chuyện này…” Lâm Hiểu Ninh còn có chút phân vân.
Thật ra, cô cũng chẳng kỳ vọng lắm vào chuyện tình cảm.
Thế nhưng ai mà biết được mai sau cô có thể gặp được người thích hợp hay không.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy hứa được thì phải làm được, còn chưa chắc làm được thì đừng nên hứa.
Vì vậy, cô mới chưa đồng ý với Lâm Hữu Kỳ.
Thế nhưng, Lâm Hữu Kỳ vừa nói thích cô, anh còn nói đến chuyện tương lai giữa cô và anh sau này.
Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh đã có chút dao động.
Sau đó, cô lại nhớ đến chuyện lúc mới tới đây, mình đã muốn phấn đấu để trở nên giỏi giang, thành đạt như mẹ nuôi.
Mà mẹ nuôi không yêu đương, chỉ tập trung vào công việc, sau này cũng không có con ruột, chỉ nhận con nuôi.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy cuộc sống của mẹ nuôi như vậy thật sự rất thoải mái.
Trong nguyên tác cũng có nói rằng mẹ nuôi rất hạnh phúc và thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.
Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh nghĩ có lẽ mình cũng có thể giống như mẹ nuôi.
Cho nên lúc này, cô gần như là đã muốn nói lời đồng ý với Lâm Hữu Kỳ rồi.
Mà Lâm Hữu Kỳ đợi mãi nhưng vẫn chưa thấy Lâm Hiểu Ninh trả lời thì vô cùng căng thẳng.
Anh rất sợ rằng Lâm Hiểu Ninh sẽ không đồng ý nên liền vắt óc suy nghĩ xem bây giờ bản thân nên làm thế nào.
Thật ra, Lâm Hữu Kỳ cũng biết yêu cầu của bản thân là vô lý, Lâm Hiểu Ninh rất khó có thể chấp nhận.
Thế nhưng, cứ nghĩ đến chuyện Lâm Hiểu Ninh có người khác rồi không thân thiết với mình như bây giờ nữa, Lâm Hữu Kỳ lại cảm thấy nơi ngực trái của mình đau đớn vô cùng.
Tuy nhiên, Lâm Hữu Kỳ vẫn lo lắng rằng Lâm Hiểu Ninh sẽ không đồng ý yêu câu của anh.
Vì vậy, sau một hồi suy nghĩ, anh đành thỏa hiệp: “Nếu bây giờ cậu chưa thể đưa ra quyết định thì chuyện này tạm gác lại.
Tuy nhiên, bây giờ cậu phải chú tâm vào học tập nên tuyệt đối không được có người yêu.
Nếu mai sau cậu có ý định yêu đương thì cũng phải bạn bạc với tôi trước, tôi cảm thấy được thì cậu mới được yêu.
Nếu cậu mà có để ý đến ai đó thì cũng phải nói với tôi, để tôi còn xem xem người đó như thế nào, có hợp với cậu hay không.”
Nói đến đây, Lâm Hữu Kỳ thầm nghĩ: Tuy nhiên sẽ chẳng có ai hợp với cậu cả.
Vì vậy, cậu nhất định không được yêu bất cứ ai.
Cậu mà muốn yêu đương thì chỉ cần báo cho tôi biết một câu, tôi nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản, cho cậu không thể nào nghĩ đến chuyện yêu đương được nữa.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh không biết được trong đầu Lâm Hữu Kỳ đang cất giấu một kế hoạch như vậy.
Nghe anh nói rằng khi cô muốn yêu đương hay có để ý đến ai đó thì phải báo cho anh biết, cô chỉ nghĩ rằng anh thật sự muốn giúp cô xem xem người đó có thích hợp với cô hay không thôi.
Lần trước, Lâm Tuấn Trì cũng từng bảo rằng nếu cô nhắm đến ai thì phải dẫn người đó đến cho anh ta kiểm tra, nếu anh ta cảm thấy đáng tin cậy thì cô mới nên tiến đến chuyện yêu đương.
Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh nghĩ rằng suy nghĩ của Lâm Hữu Kỳ và Lâm Tuấn Trì cũng giống nhau.
Cho nên cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, liền đáp: “Được.
Nếu mai sau, tôi muốn yêu đương hay là để ý đến ai thì tôi sẽ nói với cậu trước.
Còn hiện tại thì giống như cậu nói, tôi sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương.
Tôi cũng muốn tập trung vào việc học tập nên cũng chưa có ý định yêu ai đâu.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là tạm thời sẽ không ai có thể chen vào giữa mối quan hệ của anh và Lâm Hiểu Ninh nữa rồi.
…
Vài ngày sau.
Lâm Hiểu Ninh ngồi trong lớp học đọc sách.
Ngày mai là đến kỳ thi tháng nên Lâm Hiểu Ninh cảm thấy rất háo hức, mong chờ.
Đến lúc tan học.
Lâm Hiểu Ninh nhanh chóng rời khỏi lớp.
Lý Kha Lộ ngồi trong lớp thì lén nhìn theo Lâm Hiểu Ninh, trong lòng thầm cảm thấy lo lắng.
Lúc trước, dù Lâm Hiểu Ninh không làm gì thì Lý Kha Lộ cũng sẽ cảm thấy Lâm Hiểu Ninh thật chướng mắt.
Cho nên bây giờ, cô ta rất sợ rằng khi ở lớp, dù mình không làm gì thì Lâm Hiểu Ninh cũng sẽ khó chịu với mình.
Mà Lý Kha Lộ nghĩ rằng Lâm Hiểu Ninh khó chịu với cô ta thì sẽ mách Lâm Hữu Kỳ.
Sau đó, Lâm Hữu Kỳ sẽ đến đánh cô ta, cho cô ta không được sống yên ổn.
Cứ nghĩ như vậy, Lý Kha Lộ lại càng hoang mang, lo sợ.
Trong khi đó, Lâm Hiểu Ninh lại chẳng thèm để ý đến cô ta.
Cô nhanh chân đi xuống sân trường.
Vừa xuống đến nơi, cô đã nhìn thấy Lâm Hữu Kỳ đang đứng chờ mình nên liền nhanh chân chạy về phía anh.
Lúc này, Lâm Hữu Kỳ cũng đã nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh đang chạy