Nói dứt lời, Lâm Mộng Na liền lên xe rồi gọi Lâm Hiểu Ninh: “Hiểu Ninh! Con lên xe đi!”
Lâm Hiểu Ninh thấy tâm trạng của Lâm Hữu Kỳ không tốt nên muốn nói mấy lời quan tâm với anh.
Nhưng nghe thấy mẹ nuôi gọi mình, cô cũng không còn cách nào khác, đành phải nhanh chóng lên xe đi cùng mẹ nuôi.
Lâm Hữu Kỳ lúc này cũng không thể ngăn cản.
Nếu không lỡ như làm mẹ nuôi tức giận, không cho anh đi dự tiệc nữa thì không phải cả buổi tối hôm nay anh cũng sẽ không nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh sao?
Vì vậy, Lâm Hữu Kỳ đành phải trơ mắt nhìn Lâm Hiểu Ninh bước lên xe rồi rời đi trước.
Lâm Tuấn Trì ở phía sau thấy vậy thì cũng biết tâm trạng của Lâm Hữu Kỳ không tốt nên liền tốt bụng đến an ủi: “Đừng buồn nha! Lát nữa đến nhà hàng là lại gặp Hiểu Ninh ngay ấy mà.”
Lâm Hữu Kỳ không thèm đáp lời Lâm Tuấn Trì, chỉ liếc xéo Lâm Tuấn Trì một cái rồi liền lên xe.
Lâm Tuấn Trì nhanh chóng lên theo.
Sau đó, xe lăn bánh.
Ở trên xe, Lâm Tuấn Trì lại bắt đầu nói chuyện với Lâm Hữu Kỳ: “Hữu Kỳ này! Chúng ta là anh em nên anh khuyên thật nhé! Anh biết em rất thích Hiểu Ninh, nhưng mà em đừng nên dính lấy con bé quá.
Nếu không, con bé sẽ thấy em phiền.
Anh có thằng bạn suốt ngày dính lấy người yêu.
Kết quả, người yêu đã chia tay nó vì chê nó phiền đấy!”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì mặt mày liền cau có, sau đó quay sang nhìn Lâm Tuấn Trì rồi quát: “Anh im mồm!”
Tuy nhiên, sâu trong lòng Lâm Hữu Kỳ lại bắt đầu thấy hơi lo lắng rằng Lâm Hiểu Ninh sẽ thật sự chê mình phiền.
Mà Lâm Tuấn Trì bị Lâm Hữu Kỳ quát thì có hơi sợ nhưng vẫn nói tiếp: “Anh là người có kinh nghiệm nên em phải tin lời anh nói.
Con người ai ai cũng muốn được tự do, và Hiểu Ninh đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Vậy mà em cứ suốt ngày quấn lấy Hiểu Ninh như thế thì con bé làm sao thấy tự do, thoải mái được? Có thể bây giờ Hiểu Ninh vẫn chưa nhận ra rằng bản thân không thoải mái.
Nhưng dần dần, con bé sẽ cảm thấy phiền, thậm chí còn cảm thấy chán ghét em đấy!”
Chán ghét.
Lâm Hữu Kỳ nghe thấy hai chữ này thì khuôn mặt tối sầm lại.
Lâm Tuấn Trì lại nói:
“Em với Hiểu Ninh học cùng trường, sống cùng nhà, ngày ngày gần như là đều ở cạnh nhau.
Vậy mà vừa rồi mẹ mới bảo Hiểu Ninh tách em ra một chút thôi là em đã sắp không chịu nổi rồi.
Anh thật sự cảm thấy lo lắng cho em đấy!”
“Em cứ như thế này thì sẽ khó rời xa được Hiểu Ninh.
Trong khi đó, Hiểu Ninh có lẽ lại cảm thấy áp lực và mệt mỏi.
Không khéo con bé còn muốn nghĩ cách làm sao để tránh em càng xa càng tốt đấy!”
Nghe đến đây, Lâm Hữu Kỳ hoang mang, lo lắng vô cùng.
Anh siết chặt bàn tay, ánh mắt ẩn hiện vẻ bất an.
Lâm Tuấn Trì lúc này đã cảm thấy mình nói hơi quá.
Vì vậy, anh liền vội trấn an: “Nhưng em đừng lo! Anh là người có nhiều kinh nghiệm tình trường nên anh nhất định sẽ giúp em chinh phục được Hiểu Ninh.
Em chỉ cần làm theo những gì anh hướng dẫn là đảm bảo Hiểu Ninh sẽ không chán ghét em, ngược lại còn chết mê chết mệt vì em nữa đó!” Nói đến đây, Lâm Tuấn Trì lại hỏi: “Nhưng mà không biết em có muốn nghe anh hướng dẫn không nhỉ?”
Nếu là bình thường, Lâm Hữu Kỳ mà nghe Lâm Tuấn Trì nói mấy lời này thì nhất định sẽ đấm cho anh ta mấy phát.
Thế nhưng bây giờ, lo rằng mình sẽ bị Lâm Hiểu Ninh chán ghét nên Lâm Hữu Kỳ do dự một lát rồi đáp: “Tôi nghe.”
Thấy Lâm Hữu Kỳ trả lời như vậy, Lâm Tuấn Trì nở nụ cười ranh mà rồi bắt đầu hướng dẫn Lâm Hữu Kỳ.
Một lát sau.
Cả gia đình nhà họ Lâm đã tới nhà hàng.
Sau đó, khách khứa cũng nhanh chóng có mặt đông đủ.
Các vị khách ở đây ai ai cũng tò mò, háo hức muốn xem xem cô con gái mà Lâm Mộng Na mới nhận nuôi là người như thế nào.
Trước đó, Lâm Mộng Na đã nhận nuôi Lâm Hữu Kỳ, Lâm Thế Lăng và Lâm Tuấn Trì.
Ba người con trai này lớn lên đều đẹp trai, tài giỏi.
Nhất là Lâm Thế Lăng hiện tại đang là giám đốc của công ty của nhà họ Lâm, còn thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh doanh nổi tiếng.
Vì vậy, các vị khách đều đoán rằng lần này, người con nuôi tiếp theo của Lâm Mộng Na chắc hẳn phải rất xinh đẹp, tài giỏi.
Lúc này, vài ba cậu con trai nhà giàu tụ tập lại một chỗ bàn tán:
“Này! Nghe nói cô con gái nuôi này là học sinh cấp ba đấy!”
“Ừ! Học lớp 12 thì phải.
Chắc là cùng trường với Lâm Hữu Kỳ.”
“Thật là nôn nóng muốn nhìn xem cô con gái nuôi nhà họ Lâm này quá! Chắc hẳn rất xinh đẹp.”
“Chà! Năm ngoái bố mẹ tôi còn nói ước gì bà chủ Lâm có con gái để gia đình tôi còn đến xin làm thông gia.
Vậy mà không ngờ năm nay bà chủ Lâm đã thật sự nhận nuôi một cô con gái rồi này!”
“Haha… Thật trùng hợp! Bố mẹ tôi cũng ước giống y như bố mẹ anh đấy!”
Mấy cậu con trai nói chuyện với nhau vui vẻ mà không biết rằng lúc này, Lâm Hữu Kỳ đang đứng ở gần đó.
Anh dùng đôi mắt sắc lẹm để nhìn họ như muốn ngay lập tức đến đánh họ một trận rồi đá họ ra khỏi nơi này.
Lâm Tuấn Trì ở bên cạnh thấy được ánh mắt này của Lâm Hữu Kỳ thì liền vội huých tay Lâm Hữu Kỳ rồi nói: “Đừng có lườm người khác như thế! Em để lộ rõ bộ mặt ghen tuông như vậy