Lâm Hiểu Ninh hùng hổ dọa Lâm Hữu Kỳ: “Cậu mà đưa cho tôi nhiều tiền thì tôi có khi sẽ không kìm lòng được.
Tôi sẽ đem tiền của cậu đi mua nhà, mua xe, mua quần áo, mỹ phẩm,...!Tôi sẽ hưởng thụ cuộc sống xa hoa, khiến cho thẻ của cậu hết sạch không còn một đồng đấy!”
Lâm Hiểu Ninh nói xong thì tưởng mình có thể dọa được Lâm Hữu Kỳ một chút.
Không ngờ, anh lại nhoẻn miệng cười rồi bảo: “Tôi đã nói đồ của tôi chính là đồ của cậu mà.
Cậu thích thì cứ tiêu thoải mái.
Chỉ cần cậu ở bên cạnh tôi, tôi sẽ kiếm tiền cho cậu tiêu.”
Lâm Hiểu Ninh bị lời nói của Lâm Hữu Kỳ làm cho ngây ngẩn.
Tự dưng, cô cảm thấy Lâm Hữu Kỳ giống y như là một tên ngốc lụy tình vậy.
Tiền đem hết cho người mình thích như vậy, chẳng lẽ không sợ rằng người mình thích sẽ ôm tiền bỏ chạy à?
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy còn may vì người xuyên sách là cô.
Chứ nếu để cô gái nào đó tham lam xuyên tới, lừa Lâm Hữu Kỳ ngây thơ giao ra hết tiền rồi bỏ trốn thì không biết Lâm Hữu Kỳ sẽ tội nghiệp đến mức nào.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Ninh quyết định phải giữ tiền hộ Lâm Hữu Kỳ.
Nếu không mai sau Lâm Hữu Kỳ lại bị cô gái nào đó lừa hết tiền thì toi.
“Được rồi!” Lâm Hiểu Ninh nói, “Chỗ thẻ này tôi sẽ giữ.” Nói đến đây Lâm Hiểu Ninh mới nhớ ra: “Nhưng mà tôi giữ thẻ của cậu rồi thì cậu lấy đâu ra tiền tiêu?” Lâm Hiểu Ninh nói xong thì nghĩ rằng nên đưa cho Lâm Hữu Kỳ một, hai tấm thẻ.
Không ngờ, Lâm Hữu Kỳ lại nói: “Đừng lo! Tôi có quỹ đen rồi.”
Quỹ đen?
Sao nghe giống như mấy anh chồng cất giấu quỹ đen sau khi kết hôn vậy?
Lâm Hiểu Ninh thầm mắng bản thân lại suy nghĩ linh tinh.
Thế nhưng, cô không biết rằng suy nghĩ linh tinh của cô lại giống y như suy nghĩ của Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ cảm thấy bản thân giống như đang giấu vợ quỹ đen vậy.
Anh nghĩ giấu quỹ đen là không đúng, nhưng nếu không giữ lại chút tiền thì làm sao có thể mua quà cho Lâm Hiểu Ninh? Sắp tới anh còn phải đi mua quà để tỏ tình nữa.
Lúc trước, Lâm Tuấn Trì cũng nói với anh rằng con gái rất thích được nhận quà.
Vì thế, anh quyết định từ giờ về sau kiếm ra tiền thì sẽ đưa cho Lâm Hiểu Ninh chín phần, còn một phần còn lại thì anh sẽ giữ để mua quà cho Lâm Hiểu Ninh.
Lúc này, Lâm Hiểu Ninh sau khi quyết định giữ thẻ hộ Lâm Hữu Kỳ thì liền đem thẻ cất đi.
Cô còn dặn anh: “Lúc nào cần tiền thì nói với tôi, tôi sẽ đưa cho cậu.”
“Tôi bảo là tôi có quỹ đen rồi mà.” Lâm Hữu Kỳ nói, “Tiền tôi đưa cho cậu thì là của cậu.
Cậu cứ tiêu xài thoải mái.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì thầm nghĩ Lâm Hữu Kỳ đúng là ngốc hết chỗ nói.
Không ngờ ngay sau đó, anh lại đòi hỏi: “Tiền của tôi bây giờ đã giao cho cậu rồi.
Cậu cũng nên thưởng cho tôi một chút đi chứ!”
Lâm Hiểu Ninh bật cười, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên là không ai cho không ai cái gì.
Lâm Hữu Kỳ xem ra cũng không hề ngốc.
Mang tiền dâng hết cho mình để mình thưởng cho cậu ấy thứ mà cậu ấy cần, đúng là một nước đi hay!
Lâm Hiểu Ninh hỏi: “Vậy cậu muốn tôi thưởng cậu cái gì?” Lâm Hiểu Ninh thắc mắc một người chẳng thiếu thứ gì như Lâm Hữu Kỳ thì cần gì ở cô.
Không nghĩ rằng, anh tiến đến bên cạnh cô, sau đó chỉ tay vào má mình rồi nói: “Hôn vào má tôi, xem như là phần thưởng đi!”
Nghe vậy, Lâm Hiểu Ninh ngây ngốc nhìn Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ khi nói ra đề nghị này thì khá ngại ngùng.
Nhưng để được Lâm Hiểu Ninh hôn, Lâm Hữu Kỳ đành lấy hết can đảm ra để nói ra yêu cầu của mình.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy yêu cầu của Lâm Hữu Kỳ rất là quen thuộc.
Tất nhiên! Không phải lần trước chính Lâm Hiểu Ninh cũng đã yêu cầu Lâm Hữu Kỳ hôn má mình thay cho lời cảm ơn đấy sao? Và sau đó, Lâm Hữu Kỳ không những hôn má, mà còn hôn luôn cả môi của Lâm Hiểu Ninh.
Nhớ đến đây, Lâm Hiểu Ninh cảm thấy vô cùng xấu hổ, liền bảo: “Cậu chọn phần thưởng khác đi.
Chúng ta là bạn bè… Hôn má không tiện.”
Lâm Hữu Kỳ nghe vậy thì tâm trạng vui vẻ liền tuột dốc.
Không cẩn thận, anh lại lỡ miệng: “Đến cả môi cũng hôn rồi mà còn bảo hôn má không tiện.”
Lâm Hiểu Ninh ngay lập tức đỏ bừng mặt khi nghe thấy câu nói này.
Còn Lâm Hữu Kỳ nói dứt lời mới nhận ra mình đã lỡ miệng.
Dù sao lần hôn môi đó cũng chỉ là vô tình.
Lâm Hữu Kỳ cũng biết bạn bè bình thường chẳng ai lại hôn môi nhau.
Vì vậy, để Lâm Hiểu Ninh không giận, Lâm Hữu Kỳ vội vàng sửa lại lời nói: “Chúng ta là bạn bè, hôn môi không được nhưng hôn má thì vẫn được mà.
Lần trước cậu cũng bảo tôi hôn má cậu còn gì? Tôi đã hôn má cậu rồi nên bây giờ cậu nhất định phải hôn tôi.”
Lâm Hiểu Ninh vốn đang ngại ngùng.
Nhưng nghe Lâm Hữu Kỳ nói xong mấy lời này, cô không thể nào không thầm mắng anh: Ngang ngược!
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh thật ra không phải không muốn hôn má Lâm Hữu Kỳ.
Cô nghĩ mặc dù mình không phải người yêu anh, nhưng anh cũng đã nói rằng anh sẽ không yêu đương, không kết hôn mà sống với cô mãi mãi.
Như vậy thì có thể nói cô và anh chính là bạn đời của nhau rồi.
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy mình là bạn đời của Lâm Hữu Kỳ thì hôn vào má anh một cái chắc cũng không sao.
Thế là cô gật đầu, đồng ý yêu cầu hôn má của Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, liền nhắm mắt mong chờ nụ hôn của Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh ngại ngùng kiễng chân, từ từ tiến gần