Mười hai giờ đêm.
Lâm Thế Lăng nằm trên giường, trằn trọc suy nghĩ về những lời mà Lâm Hữu Kỳ và Lâm Tuấn Trì đã nói ngày hôm nay.
Lại nhớ đến chuyện nhà họ Tô nhận con gái nuôi, sau đó lại cho con gái nuôi lấy con trai mình, Lâm Thế Lăng bắt đầu dần dần thay đổi suy nghĩ.
Đến ba giờ sáng, Lâm Thế Lăng vẫn chưa ngủ.
Thật ra anh ta cũng muốn ngủ, nhưng lại không thể nào ngủ được.
Mỗi lần có vấn đề cần suy nghĩ, anh ta đều mất ngủ.
…
Năm giờ sáng, Lâm Thế Lăng vẫn không ngủ được nên quyết định rời khỏi phòng.
Không ngờ rằng vừa bước khỏi cửa phòng, anh ta lại gặp Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh hôm nay tự nhiên dậy sớm nên muốn ra ngoài hít thở không khí, kết quả lại đụng phải Lâm Thế Lăng nên tâm trạng có chút không vui.
Tuy nhiên, không vui thì cô vẫn lễ phép chào hỏi: “Chào buổi sáng, anh Thế Lăng.”
“Chào buổi sáng.” Lâm Thế Lăng mỉm cười, “Em đang đi đâu đấy?”
“Em muốn ra ngoài hít thở không khí một lát.” Lâm Hiểu Ninh nói: “Bây giờ em đi đây.” rồi định chuồn đi luôn.
Ai ngờ, Lâm Thế Lăng lại bảo: “Vậy anh đi cùng em.
Anh cũng muốn ra ngoài cho thoải mái.”
Lâm Hiểu Ninh: “...”
Lâm Thế Lăng nói xong thì liền đi theo Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh không tiện từ chối, đành phải mặc kệ anh ta đi theo mình.
Xuống đến sân, Lâm Hiểu Ninh dừng lại.
Lâm Thế Lăng cũng ngay lập tức dừng chân, không bước tiếp nữa.
Anh ta quay sang nhìn Lâm Hiểu Ninh thì thấy cô hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra.
Ngay sau đó, cô nói với anh ta: “Em hít thở không khí xong rồi.
Anh cứ từ từ hít tiếp, em về phòng đây.”
Lâm Hiểu Ninh nói xong thì quay người rời đi.
Không ngờ, Lâm Thế Lăng bỗng nhiên giữ tay cô lại.
“Bây giờ còn sớm.
Em ở lại đây nói chuyện với anh một lát đã.”
Lâm Hiểu Ninh đang định từ chối khéo thì Lâm Thế Lăng lại bảo: “Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Nghe vậy, Lâm Hiểu Ninh có chút bất ngờ: “Chuyện quan trọng gì ạ?”
Lâm Thế Lăng nhận được câu hỏi của Lâm Hiểu Ninh thì ngập ngừng một lúc rồi mới nói: “Anh muốn nói về chuyện hôm qua.
Anh không nên phản đối chuyện em và Hữu Kỳ yêu nhau.
Dù sao em và thằng bé cũng không phải anh em ruột, nếu yêu nhau cũng không có vấn đề gì.
Vì vậy, anh muốn hỏi em có thích Hữu Kỳ hay không.
Nếu em thích, anh sẽ không phản đối.” Khi nói ra những lời này, ánh mắt của Lâm Thế Lăng có chút buồn bã.
Lâm Hiểu Ninh không nhận ra cảm xúc của Lâm Thế Lăng.
Khi nghe thấy Lâm Thế Lăng hỏi mình có thích Hữu Kỳ hay không, Lâm Hiểu Ninh có chút căng thẳng.
Cô quả thật thích Lâm Hữu Kỳ.
Nhưng hiện tại, cô không thể đoán được chính xác liệu Lâm Hữu Kỳ có thích mình không.
Vì vậy, cô không muốn tiết lộ cho bất cứ ai biết rằng mình thích Lâm Hữu Kỳ.
Thế là suy nghĩ một hồi, Lâm Hiểu Ninh mới trả lời Lâm Thế Lăng: “Hiện tại em và Hữu Kỳ chỉ là bạn bè.
Chúng em chưa có ý định yêu đương đâu.”
Lâm Hiểu Ninh không nói rằng mình thích Lâm Hữu Kỳ, nhưng cũng không nói rằng mình không thích anh.
Tuy nhiên, Lâm Thế Lăng nghe thấy câu trả lời của Lâm Hiểu Ninh thì lại nghĩ rằng Lâm Hiểu Ninh không hề thích Lâm Hữu Kỳ.
Một chút buồn bã trong mắt Lâm Thế Lăng vì câu trả lời này mà hoàn toàn tiêu tan.
Anh ta cũng nhận ra rằng khi Lâm Hiểu Ninh không nói rằng mình thích Lâm Hữu Kỳ, anh ta đã vô cùng vui sướng.
…
Gần sáu giờ sáng.
Trần Uyển Đồng đang ngủ thì gặp ác mộng nên tỉnh dậy.
Cô ta vừa mơ thấy có người đuổi giết mình nên vô cùng sợ hãi.
Mấy ngày gần đây, Trần Uyển Đồng rất hay mơ những giấc mơ như vậy.
Nguyên nhân là bởi vì dạo này, cô ta thường xuyên nhận được tin nhắn dọa đánh, dọa giết.
Mặc dù đã cho người tìm kiếm kẻ đứng đằng sau, nhưng đến bây giờ Trần Uyển Đồng vẫn chưa tìm ra ai là người đã nhắn tin đe dọa mình.
Đã vậy, mấy hôm trước, khi đang đi dạo phố với bạn, Trần Uyển Đồng còn suýt nữa bị một người lái xe mô tô đâm trúng.
Sau khi về nhà, cô ta lại nhận được một tin nhắn đe dọa với nội dung: [Lần sau tao sẽ đâm chết mày.]
Vì vậy, Trần Uyển Đồng càng ngày càng hoang mang, thường xuyên mơ ác mộng, tinh thần bị ảnh hưởng không nhẹ.
Bố mẹ Trần Uyển Đồng biết chuyện thì vô cùng lo lắng, liền đi báo cảnh sát nhưng vẫn không tìm ra thủ phạm.
Vì thế, hai người họ đành phải cử vệ sĩ đi theo bảo vệ Trần Uyển Đồng mỗi khi cô ta ra ngoài.
Tuy nhiên, chuyện vệ sĩ luôn luôn đi theo khiến Trần Uyển Đồng vô cùng ngột ngạt.
Nhất là một lần đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn, vệ sĩ cứ theo sát cô ta khiến cho cô ta và bạn bè không thể nào thoải mái nổi.
Đến lúc cô ta muốn đi vệ sinh, vệ sĩ còn đứng ngay bên ngoài để canh chừng nên cô ta vô cùng xấu hổ, mất mặt.
Thế nhưng, dù Trần Uyển Đồng đã vô cùng khổ sở như vậy nhưng kẻ đe dọa kia vẫn không buông tha cho cô ta.
Hắn thậm chí còn gửi ảnh chụp lén cô ta đi cùng vệ sĩ với lời nhắn: [Đám vệ sĩ của mày trông thật yếu ớt.
Nếu tao ra tay, cả mày và bọn nó chắc chắn đều sẽ đi đời.]
Trần Uyển Đồng sau khi nhận được tin nhắn này thì gần như tuyệt vọng.
Nếu là người có lý trí vững vàng thì chắc chắn sẽ không lo sợ như cô ta.
Nhưng cô ta đã bị đe dọa trong một thời gian dài nên tâm lý đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vì vậy,