Hơn mười giờ tối.
Lâm Hiểu Ninh đã buồn ngủ nên liền đuổi khéo Lâm Hữu Kỳ: “Muộn rồi, anh mau về nghỉ ngơi, mai còn đi học.”
Lâm Hữu Kỳ bị đuổi thì mặt ỉu xìu.
Nhưng vì biết Lâm Hiểu Ninh đã mệt nên anh vẫn đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Không nghĩ rằng, Lâm Hiểu Ninh vừa thấy Lâm Hữu Kỳ đứng dậy thì đã lao ngay nên giường nằm, sau đó bảo Lâm Hữu Kỳ: “Anh ra ngoài nhớ đóng cửa nha.” Nói dứt câu, Lâm Hiểu Ninh liền nhắm mắt ngủ luôn.
Lâm Hữu Kỳ nhìn Lâm Hiểu Ninh như vậy thì vừa buồn cười vừa thấy giận.
Hai người đã là người yêu, vậy mà cô không những đuổi anh về phòng, lại còn không thèm đi tiễn anh mà lăn ra ngủ.
Hơn nữa, cô thậm chí còn chưa chúc anh ngủ ngon mà chỉ dặn anh ra ngoài nhớ đóng cửa.
Lâm Hữu Kỳ càng nghĩ càng thấy giận, liền hậm hực đi đến bên giường Lâm Hiểu Ninh rồi nằm xuống bên cạnh cô.
Lâm Hiểu Ninh cảm giác được chiếc đệm của mình lún xuống nên liền mở mắt thì ngay lập tức trông thấy khuôn mặt của Lâm Hữu Kỳ ở khoảng cách gần.
Nhưng còn chưa kịp phản ứng gì thì Lâm Hữu Kỳ đã tiến đến, ngậm chặt lấy đôi môi của cô.
Lâm Hiểu Ninh thích Lâm Hữu Kỳ, cho nên được anh hôn, cô đương nhiên cảm thấy thoải mái.
Nhưng lúc này đã khuya, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đang ở chung một phòng, còn nằm trên một chiếc giường, sau đó thì hôn nhau.
Thế nên ngoài sự thoải mái ra, Lâm Hiểu Ninh còn có chút lo sợ.
Lỡ như giữa hai người xảy ra chuyện gì thì sao?
Lâm Hiểu Ninh cảm thấy hiện tại, mình và Lâm Hữu Kỳ mới yêu nhau chưa được bao lâu nên không nên tiến xa như vậy.
Thế là cô nhíu mày, vội vàng đẩy Lâm Hữu Kỳ ra xa rồi ngồi dậy.
Nhưng Lâm Hữu Kỳ thấy cô hành động như vậy thì tưởng rằng cô bài xích nụ hôn của anh.
Cho nên anh vừa buồn vừa tức giận, liền kéo Lâm Hiểu Ninh nằm xuống giường rồi ôm chặt lấy cô, chất vấn: “Em đã đồng ý làm người yêu của anh rồi, tại sao lại không cho anh hôn?”
Lâm Hiểu Ninh vội vàng trả lời: “Hôn thì đương nhiên là được, nhưng mà… Bây giờ không thích hợp.”
“Sao lại không thích hợp?” Lâm Hữu Kỳ nhíu mày, “Bây giờ xung quanh đâu có ai, tại sao lại không được hôn?”
Lâm Hiểu Ninh nghe được câu hỏi này thì thầm nghĩ: Chẳng lẽ anh thật sự không biết tại sao sao?
Lâm Hiểu Ninh không hiểu sao Lâm Hữu Kỳ bình thường thông minh, nhưng trong chuyện tình cảm lại chẳng có chút tinh ý nào.
Trong lúc đó, Lâm Hữu Kỳ thấy Lâm Hiểu Ninh mãi vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình thì cứ nhìn cô chằm chằm.
Nhìn lông mày cô, nhìn lồng mi cô, nhìn đôi mắt cô, nhìn sống mũi cô,...!Và sau đó, anh nhìn đến đôi môi cô.
Cảm xúc dâng trào, Lâm Hữu Kỳ không kìm lòng được nên lại một lần nữa hôn Lâm Hiểu Ninh.
Lâm Hiểu Ninh giật mình, định né tránh nụ hôn nhưng Lâm Hữu Kỳ lại giữ chặt cô lại.
Môi anh bao phủ môi cô, chậm rãi xoay vần, dịu dàng quấn quýt.
Lâm Hiểu Ninh không có cách nào phản kháng được sự dịu dàng này nên cuối cùng, cô đành để mặc đôi môi Lâm Hữu Kỳ dây dưa với đôi môi của mình.
Nhưng đột nhiên, Lâm Hữu Kỳ lại dừng lại.
Lâm Hiểu Ninh đang chìm đắm trong nụ hôn chợt cảm thấy có chút hụt hẫng.
Cô ngơ ngác nhìn anh, không ngờ rằng anh lại bảo: “Chúng ta hôn kiểu Pháp, được không?”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì đơ người mất vài giây.
Sau đó, cô liền vung tay đánh mạnh vào người Lâm Hữu Kỳ rồi mắng: “Sao anh hư thế! Gì mà hôn kiểu Pháp chứ… Anh mau về phòng đi!” Vừa nói, Lâm Hiểu Ninh vừa ngồi dậy rồi kéo Lâm Hữu Kỳ xuống giường.
Lâm Hữu Kỳ mặt đầy miễn cưỡng bị Lâm Hiểu Ninh kéo đi.
Đến lúc bị kéo ra đến cửa, anh liền ôm chặt lấy eo Lâm Hiểu Ninh rồi cúi đầu, hôn xuống.
Lâm Hiểu Ninh nghiêng đầu né tránh, môi Lâm Hữu Kỳ liền đuổi theo, ngậm chặt lấy đôi môi cô.
Lâm Hiểu Ninh giãy giụa, sau đó ngửa cổ ra phía sau, Lâm Hữu Kỳ vẫn kiên trì tiếp tục hôn cho bằng được.
Cuối cùng dây dưa một lúc lâu, Lâm Hiểu Ninh đã mệt mỏi vô cùng, Lâm Hữu Kỳ mới tạm thời buông tha cô.
Nhưng trước khi đi về phòng mình, Lâm Hữu Kỳ lại nói: “Từ nay trở đi, mỗi ngày chúng ta phải hôn nhau ít nhất hai mươi lần.”
Lâm Hiểu Ninh đang mệt lả người, nhưng nghe Lâm Hữu Kỳ nói vậy thì vẫn có sức nhảy dựng lên: “Hai mươi lần? Tại sao chứ?”
“Vì anh nghe rằng nếu mỗi ngày hôn hai mươi lần thì tinh thần sẽ sảng khoái, nên từ nay ngày nào chúng ta cũng phải hôn nhau.” Lâm Hữu Kỳ nói dối không chớp mắt, khuôn mặt trông uy tín vô cùng.
Lâm Hiểu Ninh suýt chút nữa còn tin là thật, nhưng vì cái thông tin mà anh đưa ra quá vô lý nên cô mới không dính phải cú lừa của anh.
Tuy nhiên, khi đang định phản đối chuyện hôn nhau ít nhất hai mươi lần một ngày này thì Lâm Hữu Kỳ lại nói: “Nhất định phải hôn.
Anh không cho phép em từ chối!” Nói dứt lời, Lâm Hữu Kỳ liền chạy vội về phòng để không cho Lâm Hiểu Ninh có cơ hội cự tuyệt.
Lâm Hiểu Ninh thấy vậy thì chỉ biết thở dài bất lực.
Nhưng ai bảo Lâm Hữu Kỳ là người cô thích chứ?
Cô đành phải chấp nhận thôi.
…
Sáng hôm sau.
Lâm Hiểu Ninh vừa mở cửa ra thì đã thấy Lâm Hữu Kỳ đứng bên ngoài.
Khuôn mặt anh tươi tỉnh, rạng rỡ, khiến cô nhìn mà cũng thấy vui vẻ.
Nhưng bất ngờ là ngay sau đó, Lâm Hữu Kỳ lại tiến đến, chào buổi sáng cô bằng một nụ hôn.
Lâm Hiểu Ninh không thể phản kháng, mà cũng chẳng muốn phản kháng.
Cô giống như một mèo nhỏ ngoan ngoãn, để mặc cho chủ nhân của mình cưng nựng vậy.
Chỉ là người chủ nhân này rất biết