Buổi tối, giờ ăn cơm.
Bàn ăn hôm nay chỉ có Lâm Tuấn Trì, Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh.
Còn Lâm Mộng Na chiều nay đã đi sang nước ngoài có việc, và Lâm Thế Lăng bận chuyện công ty nên không thể về nhà ăn tối.
Vì vậy, Lâm Hiểu Ninh và Lâm Hữu Kỳ đã nhân cơ hội này để ngồi cách xa nhau.
Thỉnh thoảng, hai người lại đưa mắt lườm nhau một cái.
Đến lúc ăn xong, Lâm Hữu Kỳ ngay lập tức lên trên phòng nên bàn ăn lúc này chỉ còn lại Lâm Tuấn Trì và Lâm Hiểu Ninh.
Mặc dù Lâm Tuấn Trì cũng là đối tượng mà Lâm Hiểu Ninh phải giữ khoảng cách, nhưng Lâm Hiểu Ninh cũng không quá căng thẳng khi ở riêng với anh ta.
Bởi vì trong mấy ngày sống chung nhà, Lâm Tuấn Trì dù thường xuyên bắt chuyện và nói mấy lời thừa thãi với Lâm Hiểu Ninh nhưng cũng không làm ra những hành động gì mờ ám cả.
Vì vậy, người Lâm Hiểu Ninh đề phòng nhất vẫn là Lâm Thế Lăng.
Đến tám giờ tối.
Lâm Thế Lăng về nhà rồi ngay lập tức về phòng của mình để làm việc.
Lúc này, Lâm Tuấn Trì, Lâm Hữu Kỳ và Lâm Hiểu Ninh cũng đều ở trong phòng của mình.
Đến mười một giờ tối.
Lâm Hiểu Ninh không ngủ được nên liền dứt khoát đứng dậy rời khỏi phòng, sau đó định xuống sân để đi dạo vài vòng.
Tuy nhiên, khi xuống tới phòng khách, Lâm Hiểu Ninh lại bắt gặp Lâm Thế Lăng.
Nhìn thấy Lâm Hiểu Ninh, Lâm Thế Lăng liền hỏi: “Sao khuya rồi mà em chưa ngủ?”
Lâm Hiểu Ninh lễ phép đáp: “Em không ngủ được.
Còn anh?”
“Anh muốn làm nốt công việc, nhưng cảm thấy hơi mệt mỏi nên anh xuống đây để uống chút cà phê.”
Lâm Hiểu Ninh nghe vậy thì nhớ đến trong nguyên tác, Lâm Thế Lăng là người nghiêm túc trong công việc, luôn nghiêm khắc và có sự đòi hỏi cao với bản thân.
Có một lần, anh ta vì quá chú tâm vào công việc nên một thời gian dài không để ý tới sức khỏe của bản thân.
Kết quả, anh ta kiệt sức, phải nghỉ ngơi mất vài ngày.
Và thế là nữ chính đã chăm sóc cho anh ta, vì vậy tình cảm giữa anh ta và nữ chính lại tăng thêm.
Lâm Hiểu Linh nhớ ra tình tiết này thì thầm nghĩ: Nếu Lâm Thế Lăng bị ốm thì mình sẽ chẳng chăm sóc anh ta đâu.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì hiện tại, Lâm Thế Lăng cũng là anh của Lâm Hiểu Ninh.
Vì vậy, anh ta mà bị bệnh thì ít nhiều gì cô cũng phải chăm sóc anh ta một chút chứ không thể mặc kệ anh ta như người dưng được.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiểu Ninh thầm mong tốt nhất là Lâm Thế Lăng đừng để bị bệnh, nếu không cô phải chăm sóc anh ta thì phiền lắm.
Lại nhớ đến anh ta vừa nói rằng mình muốn uống cà phê để tiếp tục làm việc, Lâm Hiểu Ninh liền có lòng tốt nhắc nhở:
“Dù công việc quan trọng, nhưng sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.
Bây giờ muộn rồi, em nghĩ anh nên đi nghỉ ngơi.
Nếu không, anh mà ốm thì công việc cũng sẽ bị trì hoãn.
Hơn nữa, mẹ nuôi sẽ rất buồn nếu biết anh vì công việc mà làm sức khỏe bị ảnh hưởng đấy.”
Lâm Thế Lăng nghe Lâm Hiểu Ninh nói vậy thì khá bất ngờ, không nghĩ rằng cô lại nhắc nhở anh như vậy.
Tuy nhiên, nghe Lâm Hiểu Ninh nói, Lâm Thế Lăng cũng nhận ra gần đây anh đã vì công việc mà không để tâm đến bản thân mình.
Mặc dù sức khỏe anh tốt, nhưng nếu cứ kéo dài tình trạng như vậy thì e rằng cơ thể của anh quả thật sẽ không chịu nổi.
Đến lúc đó không những công việc bị ảnh hưởng, mà còn khiến cho mẹ nuôi lo lắng, buồn phiền.
Bây giờ, Lâm Hiểu Ninh lại có tâm ý khuyên Lâm Thế Lăng chú ý đến sức khỏe.
Mà Lâm Thế Lăng không muốn để cô em gái không vui, hơn nữa anh nghĩ bản thân cũng nên giữ gìn sức khỏe.
Vì vậy, anh đi đến gần Lâm Hiểu Ninh rồi mỉm cười, nói:
“Cảm ơn em đã quan tâm đến anh.
Anh sẽ đi nghỉ ngơi sớm.
Bây giờ cũng muộn rồi, em cũng nên ngủ sớm đi.” Vừa nói, Lâm Thế Lăng vừa giơ tay, định xoa đầu Lâm Hiểu Ninh.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Ninh thấy tay của anh sắp chạm vào đầu mình thì liền né tránh.
Lâm Thế Lăng hơi bất ngờ trước thái độ của Lâm Hiểu Ninh nhưng cũng không để bụng.
Còn Lâm Hiểu Ninh thì thầm nghĩ: Cảm ơn bằng miệng là được rồi, tự nhiên giơ tay lên làm cái gì chứ?
Sau đó, Lâm Hiểu Ninh cũng vì cuộc nói chuyện nhàm chán với Lâm Thế Lăng mà đã cảm thấy buồn ngủ.
Vì vậy, cô liền lên phòng, sau đó ngủ một giấc ngon lành.
Sáng hôm sau.
Lâm Hiểu Ninh vừa ra khỏi phòng đã chạm mặt Lâm Hữu Kỳ.
Lâm Hữu Kỳ nhìn thấy Lâm Hiểu