"Bạch Tiểu Hổ, vậy chúng tôi đi trước, dọn vệ sinh giao cho cậu nhé.
Nhất định phải quét sạch sành sanh đấy, bằng không ngày mai trừ điểm coi như là cậu bị trừ nhé."
"Bạch Tiểu Hổ, cậu mập như thế phải rèn luyện nhiều một chút, thùng nước kia cậu xách đi."
"Bạch Tiểu Hổ giúp tôi lau bảng đen đi."
"Bạch Tiểu Hổ..."
"Bạch Tiểu Hổ..."
"Bạch Tiểu Hổ!"
Tiếng kêu lạnh lùng truyền vào tai, Bạch Tiểu Hổ từ trong ký ức như thủy triều giãy dụa mà ra, gấp gáp thở hồng hộc.
"Ực, sao thế?"
Lục Ngạn không vui nhíu chặt mi tâm: "Còn không đi?"
Bạch Tiểu Hổ thấy trong ngăn kéo lại ít đi hai cây chổi, hẳn là mấy bạn trực nhật khác cũng đã đi rồi.
Cậu mau chóng cầm cây chổi cùng ki hốt rác.
Lục Ngạn xoay người, khóe mắt y đảo qua sắc mặt tái nhợt, trong mắt suy tư, ngữ khí lại lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Khu công cộng lớp ba phụ trách là dãy cây xanh quanh khu vực thể dục và toà khoa học, cùng với hành lang hóng gió giữa hai tòa nhà đó.
Hai người họ đi sau cùng, Bạch Tiểu Hổ đi sau Lục Ngạn nửa bước, trong lòng còn đang suy nghĩ về câu nói kia---
Trần Bồi cũng giống cậu trước đây, rõ ràng không phải đến phiên trực nhật, lại bị gọi tới thế thân.
Hầu Phi quả nhiên không phải người tốt, ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ vào gia thế tốt liền đem chuyện mình cần làm đẩy lên người Trần Bồi.
"A---"
Người phía trước bỗng nhiên dừng lại, Bạch Tiểu Hổ phanh gấp một cái, tuy rằng không va vào Lục Ngạn, nửa người trên vẫn theo quán tính ngã về sau.
Khóe miệng Lục Ngạn hơi nâng, cổ tay phải vừa nhấc, dễ dàng kéo Bạch Tiểu Hổ.
"Cậu thích thất thần nhỉ?"
Cánh tay nhỏ của Bạch Tiểu Hổ bị Lục Ngạn nắm gọn, nhiệt độ của đối phương thật lạnh, phảng phất như không có nhiệt độ cơ thể.
Thêm vào đôi con ngươi màu lưu ly dưới ánh mặt trời còn nhạt nhẽo hơn, cùng với ngũ quan hoàn mỹ đến khá giống con rối hình người, tinh xảo nhưng thiếu hụt biểu cảm.
Bạch Tiểu Hổ không biết làm sao, từ lòng bàn chân bốc lên cỗ khí mát lạnh---
Giống như bị rắn độc cuốn lấy.
"Tôi, tôi là lên lớp quá sớm nên còn buồn ngủ thôi." Bạch Tiểu Hổ co tay lại, Lục Ngạn vậy mà nắm thật chặt.
"Sao cậu sợ tôi?" Rõ ràng là câu nghi vấn, ngữ khí Lục Ngạn lại không chút chập chùng.
Bạch Tiểu Hổ giương mắt, chạm đến đôi tròng mắt lãnh đạm lạnh băng như động vật máu lạnh, lại mau chóng dời đi.
"Không, tôi không sợ cậu."
Khóe miệng Lục Ngạn như có như không cong lên, giác quan thứ sáu của Bạch Tiểu Hổ cứ như so với người bình thường còn nhạy cảm hơn.
Y dù bận vẫn ung dung để sát vào một bước, đang muốn mở miệng đùa tiếp bỗng nhiên bắt được một tia mùi hương làm y căm ghét.
Y mạnh mẽ đem người kéo lại gần, đè lại cổ cậu cúi sát người xuống ngửi, quả nhiên là mùi thối của con hổ ngu ngốc kia.
Bạch Tiểu Hổ chỉ cảm thấy hoa mắt, đột nhiên bị người ôm vào ngực bóp cổ, một đạo khí tức lành lạnh phun lên da thịt, còn không chờ cậu phản ứng đã bị người mạnh mẽ đẩy ra, ngã dập mông trên mặt đất.
Bạch Tiểu Hổ hai tay chống đỡ, trong lúc nhất thời vẫn chưa hết ngạc nhiên---
Người này nổi điên gì thế này, Trình Thiên Châu quả nhiên không nói sai, không nên cùng y lui tới, sau này cậu phải tránh xa y mới được.
Lục Ngạn phẩy phẩy mũi, trên người bao quanh một tầng áp suất thấp: "Tối qua Trình Thiên Châu ở cùng cậu?"
Bạch Tiểu Hổ bò dậy từ dưới đất, bàn tay có chút rách da, cậu vỗ vỗ quần, lại cầm lấy chổi cùng ki hốt rác, mím môi không để ý đến Lục Ngạn.
Sắc mặt Lục Ngạn trầm trầm, đè tính tình xuống hỏi: "Có phải ở cùng hắn hay không?"
Bạch Tiểu Hổ cũng có chút tức giận, cậu cũng không nên lại giống như trước đây nuốt giận vào bụng.
Hơn nữa Thái Bằng Nghị cùng Lâm Bân đã cho cậu một bài học nhớ đời, đây là Lục Ngạn chọc x phải x ong x vò x vẽ.
Vừa nãy không hiểu sao dừng lại, còn phải đón lấy táy máy tay chân ghét bỏ, thấy kiểu gì cũng kì quái.
Bạch Tiểu Hổ tay trái cầm ki, tay phải giữ chổi, dùng toàn bộ sức lực cả người, rời xa Lục Ngạn mấy bước chân, cảnh giác nói: "Không có quan hệ gì tới cậu, cậu đừng đến gần tôi nữa, bằng không tôi liền..."
Cậu vung cái chổi trong tay, trừng mắt dựng thẳng lông mày để làm mình trông hung dữ hơn.
Một con thỏ lông xoăn trợn tròn mắt phồng má giương nanh múa vuốt trước mặt một con rắn, Lục Ngạn hừ nhẹ một tiếng.
Tên thì Tiểu Hổ, còn thật sự coi mình là mãnh thú cơ à, Hello Kitty còn mạnh hơn cậu nhiều đấy, ít nhất mèo con còn có móng vuốt.
Lục Ngạn nhàn nhạt nghĩ trong lòng, tư thế tùy tiện bước lên trước một bước.
Lông tơ sau lưng Bạch Tiểu Hổ như muốn dựng ngược, cậu ném thêm câu tiếp theo: "Tôi muốn đi quét sân." Vừa nói xong là chạy mất hút luôn.
Lục Ngạn: "..."
Hừ, thỏ thì chính là thỏ, còn chạy rất nhanh nữa.
Lục Ngạn chậm rãi đi đến khu công cộng, nhưng mà ít nhất y cũng có thể khẳng định, tối hôm qua con hổ ngu ngốc kia dính cùng chỗ với con thỏ nhỏ này.
Lục Ngạn nghiến răng, hại y cả đêm không ngủ, không công chầu trực cạm bẫy trong sân nguyên buổi tối.
Dưới ánh mặt trời Lục Ngạn híp mắt.
Nếu lúc này Bạch Tiểu Hổ quay lại nhất định sẽ bị dọa đến hồn phi phách tán, con ngươi nhân loại nguyên bản là hình tròn giờ lại không thấy, trong tròng mắt vàng nhạt, thụ đồng của rắn như lưỡi dao đen kịt, hiện ra hàn quang lạnh lùng mà nghiêm nghị.
Chạy một lèo đến khu công cộng, Bạch Tiểu Hổ vừa quay đầu lại nhìn đã không thấy bóng dáng Lục Ngạn đâu, phỏng chừng còn chưa đi tới hàng cây trước lớp học.
Cậu che mặt, thật xấu hổ quá, còn nói phải thật dũng mãnh một hồi, vậy mà người ta vừa lạnh mặt tiến lên một bước cậu đã vắt chân lên cổ mà chạy, còn chưa kịp phô trương thanh thế nữa.
Nhưng cả lớp không ai không sợ vị tổ trưởng này.
Dù là Phó Minh Cách bị Lục Ngạn lạnh lẽo đảo mắt qua một cái thôi thì có uất ức mấy cũng sẽ bé ngoan lui về.
Nghe nói bối cảnh nhà Lục Ngạn càng thêm thần bí, Bạch Tiểu Hổ an ủi chính mình, cậu cũng xem