"Tìm tôi có chuyện gì?"
Giang Bách Hàn tựa hồ như không nhìn ra buồn bực trong mắt Trình Thiên Châu vì bị quấy rầy, cười híp mắt như trước: "Huấn luyện viên tìm cậu, cậu vẫn mau chóng tới thì hơn."
Trên mặt Trình Thiên Châu một trận không thoải mái, nói với Bạch Tiểu Hổ: "Tư thế duỗi chân của cậu không thành vấn đề, trước luyện tập với ván nổi đi."
Bạch Tiểu Hổ: "Cậu đi đi, tôi không sao."
Trình Thiên Châu dài mặt bò lên bờ, đi về phía trước hai bước phát hiện Giang Bách Hàn không có động tĩnh, liền đứng lại quay đầu nhìn y.
Giang Bách Hàn ngồi xổm trước mặt Bạch Tiểu Hổ, ngửa đầu vô tội chớp chớp mắt, nói: "Tôi cũng muốn ở lại một chút."
Khóe mắt Trình Thiên Châu đảo qua bả vai cùng sau lưng Bạch Tiểu Hổ, da thịt ngâm trong nước càng thêm trắng nõn nhẵn nhụi, giọt nước theo bả vai lăn xuống, như ngọc trắng ngà bị mưa rửa sạch.
Trình Thiên Châu nhíu mày không chút lưu tình, lạnh lùng nói với Giang Bách Hàn: "Không được xuống nước giúp Bạch Tiểu Hổ."
Bạch Tiểu Hổ nghe xong mất hứng quệt miệng: "tôi đã biết rồi mà."
Trình Thiên Châu ngầm thừa nhận Bạch Tiểu Hổ hiểu lầm, lại không yên tâm bổ sung thêm một câu: "Để cậu ấy tự luyện."
Giang Bách Hàn phất tay một cái: "Yên tâm, tôi chỉ ở một bên nhìn."
Trình Thiên Châu liền mang theo một bụng tức cùng bất mãn rời phòng bơi.
Đợi người đi rồi, Giang Bách Hàn nghiêng thân ngồi xuống cạnh bể, đùi phải co lên, hai tay khoát lên đầu gối, cằm dựa lên cánh tay, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Bạch Tiểu Hổ nhiệt tình mười phần đạp chân, bỗng nhiên nói: "Thiên Châu thay đổi thật nhiều."
Trong lòng Bạch Tiểu Hổ có chút ngạc nhiên, liền dừng lại động tác hỏi: "Cậu ấy trước đây không phải như vậy?"
"Đúng đó." Giang Bách Hàn rũ mi mắt, nhìn Bạch Tiểu Hổ đang ngẩng mặt, "Cậu ấy trước đây rất không thích tiếp xúc cùng người khac, hầu như không đến phòng học, đối với người nào cũng chỉ có một vẻ mặt, mặc kệ gặp phải chuyện gì ánh mắt đều bất biến, thật giống như trời sinh đã không có những thay đổi cảm xúc như người bình thường."
Này cùng với Trình Thiên Châu mà Bạch Tiểu Hổ biết không giống nhau, tuy rằng vẫn là mặt đơ, thế nhưng từ trong ánh mắt anh, Bạch Tiểu Hổ có thể cảm giác được tâm tình Trình Thiên Châu chập chùng rất lớn, tuy rằng có lúc cùng anh nói chuyện được nửa câu, anh không hiểu ra sao lại sững sờ không lí do.
Bạch Tiểu Hổ không rõ: "Tôi cảm thấy tuy rằng có chút không thích nói chuyện, thế nhưng nội tâm vẫn rất mẫn cảm."
"Mẫn cảm? Cậu cảm thấy nội tâm cậu ấy mẫn cảm?" Giang Bách Hàn chống trán vai run run, phát sinh vài tiếng cười trầm thấp, sau đó một mặt phức tạp nhìn Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hổ bị y nhìn cho đầu óc mơ hồ, không biết mình nói sai chỗ nào: "...Sao vậy? Tôi nói không đúng sao?"
"Không có." Giang Bách Hàn ngửa người ra sau, hau tay đẩy một cái, không nhìn Bạch Tiểu Hổ nữa, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nói: "Cậu biết quán quân Olympic bơi tự do 100m, 200m cùng 400m lần trước là ai không?"
Xem như Bạch Tiểu Hổ không quan tâm đến Olympic, đối với cái này vẫn có ấn tượng.
Bởi vì bơi xưa nay là hạng mục ưu thế của người da trắng.
Lần trước có một người Hoa Quốc ôm một lượt ba hạng quán quân, độ hot kéo một quãng thời gian rất dài.
"Biết, là Trầm Bách Dương phải không, có rất nhiều người sùng bái anh ấy."
Giang Bách Hàn nghiêng đầu: "Trầm Bách Dương lúc trước ở trong đội tỉnh của chúng ta.
Huấn luyện viên nói Thiên Châu chính là Trầm Bách Dương tiếp theo."
Bạch Tiểu Hổ hơi mở to hai mắt: "Thiên Châu lợi hại như vậy?!"
Giang Bách Hàn cong môi: "Đúng đấy.
Cậu ấy là người tôi thấy có thiên phú nhất."
Bạch Tiểu Hổ không nhịn được chống hai tay lên gạch men sứ cạnh ao, rướn người lên hai mắt phát sáng hỏi: "Cậu ấy sau này sẽ trở thành quán quân Olympic sao? Ài không đúng..." Bạch Tiểu Hổ đột nhiên thất lạc nói: "Nhưng Trình Thiên Châu nói cậu ấy sẽ không tham gia bất kỳ cuộc thi thể thao nào."
"Thiên phú tốt như vậy, nhưng không tham gia thi đấu, tuy rằng cùng chúng tôi huấn luyện chung nhưng lại không tham gia đội tỉnh." Khuôn mặt tuấn nhã của Giang Bách Hàn hiện lên tia mờ mịt: "Vậy sao cậu ấy còn muốn bơi?"
Bạch Tiểu Hổ cũng xoắn xuýt: "Lẽ nào lúc trước xảy ra vấn đề gì đó làm cậu ấy sợ? Chẳng qua là ngại nói với các cậu..."
Giang Bách Hàn: "Tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy nói chỉ cần đạt chuẩn học sinh thể dục, như vậy mỗi ngày có thể sử dụng phòng bơi, lại so sánh thì một chút hứng thú cũng không có."
Bạch Tiểu Hổ ngẩn ngơ, Giang Bách Hàn quay đầu về nhẹ nhàng nở nụ cười: "Lý do này có phải nghe đặc biệt muốn ăn đòn không? Bởi vì có thể bơi miễn phí còn không dùng tới giờ học bơi, vì lẽ đó những người khác thiên tân vạn khổ mới có thể vào đội, cậu ấy thì tùy tùy tiện tiện lại được vào."
Lông mày Bạch Tiểu Hổ nhíu lại với nhau, mím môi không nói lời nào.
Giang Bách Hàn giơ tay lướt qua mặt nước bể bơi, nhàn nhạt nói: "Tôi luyện bơi mười năm, Thiên Châu trước kia chưa trải qua huấn luyện bơi chuyên nghiệp nào.
Kết quả trận kiểm tra đầu tiên trong đội, cậu ấy thắng tất cả chúng tôi.
Sau đó cậu ấy nói với tôi, cậu ấy không tham gia thi đấu."
"A." Ngữ khí Giang Bách Hàn lộ ra bất đắc dĩ, "Luôn có một loại cảm giác...bị nhục nhã a."
Năm ngón tay Bách Tiểu Hổ hơi co lại, nụ cười trên mặt Giang Bách Hàn ôn hòa trước sau như một, thế nhưng Bạch Tiểu Hổ đột nhiên cảm thấy nước ấm đã quen tựa hồ trở nên nguội lạnh.
Cậu thoáng căng lại hai cánh tay, ánh mắt hết sức chăm chú nói rằng: "Thiên Châu cậu ấy thật sự thích bơi, không tham gia thi đấu nhất định có lý do của mình."
Nghe Bạch Tiểu Hổ xong, Giang Bách Hàn đưa tay từ trong nước lên, nhìn nước chậm rãi trượt ra từ lòng bàn tay, nói: "Vậy sao.
Chỉ là sau khi cậu ấy đến, tôi càng ngày càng không thích bơi."
Bạch Tiểu Hổ ngạc nhiên, tay chân luống cuống nói: "Tại, tại sao vậy..."
Giang Bách Hàn khép năm ngón tay lại, cuối cùng một nắm nước trong tay tranh nhau tràn ra giữa kẽ ngón tay, cười nói: "Đại khái là cảm thấy không có ý nghĩa gì đi."
Bạch Tiểu Hổ cau mày, cảm thấy trạng thái Giang Bách Hàn có chút không đúng, không khỏi bật thốt lên: "Cậu không phải vì Trình Thiên Châu mới không thích bơi."
Giang Bách Hàn kinh ngạc nhấc lông mày trái lên, cười nói: "Nói thế nào?"
YZ,
XL.
Bạch Tiểu Hổ lấy dũng khí nói: "Trước khi Thiên Châu đến, cậu luyện bơi mười năm là vì cậu thích thế sao?"
Nụ cười của Giang Bách Hàn hơi mờ dần: "Đương nhiên."
"Vậy cậu sao lại vì thiên phú không bằng Trình Thiên Châu mà cảm thấy bơi vô vị." Bạch Tiểu Hổ hơi nghiêng đầu, lộ ra đôi mắt trong thấy cả đáy: "Cậu thật sự yêu thích bơi sao?"
Dưới câu hỏi ngược lại của Bạch Tiểu Hổ, đôi mắt luôn ôn hòa như nước của Giang Bách Hàn dần dần không còn nhiệt độ: "Cậu nói đúng, tôi không thích bơi."
Bạch Tiểu Hổ di chuyển qua bên cạnh một bước, nhỏ giọng nói: "Xin, xin lỗi..."
"Cậu rúc đi đâu chứ?" Khóe miệng Giang Bách Hàn trùng xuống, sắc mặt trầm như nước, nhìn thì mềm nhẹ nhưng lại rất lạnh lẽo: