Một người một hổ chán ngán một hồi lâu, điện thoại của Bạch Tiểu Hổ đổ chuông, vừa nhìn đã thấy là Bạch Vi gọi đến, vội vàng bò lên từ người Trình Thiên Châu.
"Mẹ, mọi người sao rồi? Không có chuyện gì không có chuyện gì, con không liên quan." Bạch Tiểu Hổ liếc nhìn Đại lão hổ ngồi xổm bên chân mình, cười nói: "Con gặp bạn cùng lớp, cậu ấy rất quen thuộc với nơi này nên dẫn con đi dạo khắp nơi."
"Vâng, không lạc đâu ạ, cậu ấy..." Bạch Tiểu Hổ còn đang tìm lời, Trình Thiên Châu đến gần nói: "Dì, con là Trình Thiên Châu."
Trong loa truyền đến tiếng cười của Bạch Vi: "Ai nha hóa ra là Thiên Châu, con cũng tới Vân Sơn sao? Các con hiện tại đang ở đâu?"
Trình Thiên Châu: "Dì, tụi con đang ở Mai Khê cốc.
Dì yên tâm, con từ nhỏ lớn lên ở Vân Sơn, thường thường lên núi chơi, sẽ không bị lạc đâu."
"Mai Khê cốc? Đi xa vậy luôn?" Bạch Vi kinh ngạc, Mai Khê cốc đã nằm ngoài Hổ viên luôn rồi.
Trình Thiên Châu mặt không biến sắc: "Vâng, tụi con đi xe, buổi tối con sẽ đưa Bạch Tiểu Hổ về."
Nghe được lái xe, Bạch Vi cho rằng là phụ huynh của Trình Thiên Châu, liền yên tâm: "Được, mấy đứa cùng lứa chơi với nhau càng thú vị.
Tiểu Hổ, nếu quá trễ thì mai trở về cũng không sao."
Nghe vậy, cặp mắt hổ của Trình Thiên Châu "ting" một tiếng sáng bừng, con ngươi kim sa sắc nhiệt ý hừng hực, không chớp một cái nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Hổ.
Bạch Tiểu Hổ bị anh nhìn như thế, trong lòng không biết sao lại đánh rơi một nhịp.
Cậu hơi nghiêng mặt sang bên, tránh đi tầm mắt Trình Thiên Châu nói vào điện thoại: "Được rồi mẹ, con sẽ gửi tin nhắn cho mẹ sau."
Ấn nút kết thúc, Bạch Tiểu Hổ "ừm" một tiếng vô nghĩa, ngừng vài giây, hỏi: "Mấy ngày nay cậu có ở Vân Sơn không?"
Cái đuôi Trình Thiên Châu nhổng cao, nói: "Ừm, tôi có thể dẫn cậu đi đến những nơi mà con người không thể tới."
Bạch Tiểu Hổ hứng thú, quay đầu nhìn anh: "So với nơi này còn rừng sâu núi thẳm hơn sao?"
Trình Thiên Châu hơi ưỡn ngực lên, đuôi vòng tới phía trước: "Đúng vậy, không có thú tộc dẫn đường, con người nếu trực tiếp đi vào sẽ bị lạc."
Khóe mắt Bạch Tiểu Hổ phiêu đến cái đuôi tráng kiện nhưng tinh xảo, không nhịn được đưa tay bóp bóp chóp đuôi, ngoài miệng bình tĩnh hỏi: "Mang theo la bàn cũng bị lạc đường sao?"
"Vệ tinh định vị cũng không được, bởi vì có từ trường cản trở, thêm vào cây cối so với núi rừng khác còn cao to rậm rạp hơn, coi như vệ tinh cũng khó chụp lại cảnh tượng phía dưới."
Người ta thường nói không được sờ mông lão hổ, kỳ thực trên đuôi của phần lớn họ nhà mèo rất mẫn cảm, thần kinh phát triển mạnh.
Trình Thiên Châu bị cậu bóp lấy chóp đuôi, một trận ngứa ran tê tê dại dại chạy từ tận dây thần kinh cuối cùng, đi qua cột sống lên tới não, anh vừa trả lời vừa vòng đuôi nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Bạch Tiểu Hổ, cứ như đang ngăn cản, lại càng như đang giữ lấy tay cậu.
Cảm giác ngưa ngứa như có như không truyền tới, so với khuyết điểm mặt liệt, đuôi Trình Thiên Châu hoạt bát hơn nhiều, tựa hồ có thể truyền đạt tâm tình của chủ nhân nó.
Lại như hiện tại, Bạch Tiểu Hổ không nói ra được lý do sao lại cảm thấy Trình Thiên Châu như đang thẹn thùng.
"Thiên Châu này, tôi nắm đuôi cậu có ngứa không?"
Ngứa, đặc biệt ngứa, ngứa đến tận lòng tôi.
Trình Thiên Châu đương nhiên sẽ không nói như thế.
Gốc rễ bị năm ngón tay Bạch Tiểu Hổ nắm lấy nhẹ nhàng run lên, nói: "Không, cậu thích thì nắm đi."
Chóp đuôi lông xù trượt qua lòng bàn tay mềm mại, Bạch Tiểu Hổ nở nụ cười "khanh khách", nổi lên tia ý đồ xấu: " Nhưng mà tui nghe nói đuôi hổ rất nhạy cảm, giống như mèo vậy, nếu như bắt được thì chủ của nó thể nào cũng được thưởng một meow meow trảo."
Trình Thiên Châu hừ một tiếng không vui từ mũi, cái gì mà chủ mèo.
Anh rút đuôi ra vỗ cái bép lên mu bàn tay Bạch Tiểu Hổ, lại lần nữa phe phẩy trước ngực.
Anh chỉ để mỗi Bạch Tiểu Hổ chạm vào thôi, kẻ khác mà dám như thế, anh chỉ cần một vuốt cũng có thể đem người đập bay.
Gặp người có chút ít tính khí, Bạch Tiểu Hổ mau mau gãi cằm anh dỗ dành: "Cậu là vua bách thú, đương nhiên không giống mèo nhà rồi.
Không phải muốn cho tôi xem cảnh sắc người khác không thấy được sao, bây giờ mình đi thôi."
Trình Thiên Châu nghe vậy cúi người xuống: "Nằm lên lưng tôi."
Con ngươi trong vắt của Bạch Tiểu Hổ tức khắc sáng lên như sao, cậu kích động nói: "Thật sự được không, có nặng quá không?" Tay chân cũng đã leo lên tấm lưng hổ rộng lớn của Trình Thiên Châu, cánh tay vòng qua ngực anh, dùng hành động chứng minh mình không thể chờ được nữa.
Ý cười sủng nịnh như mật ong tan ra từ trong con ngươi vàng kim của Trình Thiên Châu.
Anh vững vàng đứng dậy, tung ra một thân khí thế uy mãnh, kèm theo một tiếng "vun vút", dưới chân sinh gió, như một mũi tên sắc bén bắn ra từ trong sơn động.
Bạch Tiểu Hổ sợ hãi nhỏ giọng hô một tiếng, cúi cả người ôm chặt lấy cổ Trình Thiên Châu.
Hàng cây hai bên lùi lại phía sau, rõ ràng địa thế bất ổn, cỏ cây mọc um tùm mà Đại lão hổ dưới thân lại không bị ảnh hưởng chút nào, như giẫm trên đất bằng, nhanh như chớp xuyên qua rừng cây, không chút nào xóc nảy.
Bạch Tiểu Hổ cọ má vào bộ lông mềm mại, đại khái chắc do lông dày đi ha.
Cảm nhận tiếng gió bên tai, tự do chạy vút đi trong rừng rậm, chỗ đi qua chấn động tới đàn chim, tiếng hót cùng tiếng vỗ cánh vang lên liên miên, Bạch Tiểu Hổ có loại vui sướng giải phóng bản thân.
Cậu kề sát tai Trình Thiên Châu, hưng phấn hô lớn: "Thiên Châu, tôi thật vui!"
Đáp lại cậu là tốc độ nhanh hơn, Bạch Tiểu Hổ kinh ngạc thốt lên, tiếp theo là một trận tiếng cười khoan khoái sung sướng.
"Cậu thật giỏi a Thiên Châu!"
Trình Thiên Châu cảm nhận nhiệt độ trên lưng, thời khắc trước mắt này tựa hồ như trở về tình cảnh năm đó, anh cõng lấy người này, ở trong màn đêm đoạt mệnh chạy trốn.
Chỉ là khi đó bọn họ vô cùng chật vật, trên người toàn là vết thương thoi thóp, trên bụng anh lúc đó cũng có vết thương dữ tợn từ cây đuốc gây ra.
Thế nhưng anh trốn ra được, trong ánh lửa ngút trời, bọn họ cuối cùng trốn ra được.
Mười một năm sau, anh rốt cục lại gặp được người này.
Tuy rằng cậu quên tất cả, thế nhưng mỗi ngày mỗi năm sau này đều sẽ là kí ức quý giá nhất của bọn họ trước khi nhắm mắt.
Trình Thiên Châu mang