Hitobito Level 1 Ga Mottomo Tsuyoi

Chương 1


trước sau


Tôi Nomura kenji, 28 tuổi và là một kẻ thất nghiệp. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường, vì thế nên tôi có một tuổi thơ bình thường như bao người khác. Tôi đã cố gắng học tập để có thể làm được công việc mà tôi thích, sau khi ra trường tôi đã đi tìm việc làm, nhưng đời thì không như những gì mà tôi nghĩ nó khó khăn hơn nhiều. Dù cho đã có tấm bằng đại học trong tay nhưng tôi lại không thể làm được công việc mà mình mơ ước, tôi đã đến một vài công ty để xin việc nhưng họ đều từ chối tôi vì là một Sinh viên mới ra trường không có kinh nghiệm mà họ yêu cầu, kết quả là sau gần bốn năm tôi vẫn thất nghiệp và bây giờ đang sống cùng với cha mẹ. Nói vậy chứ tôi cũng tìm được một vài công việc cho mình trong khoảng thời gian dài xin việc không thành, kết quả vẫn vậy tôi chỉ làm được một khoản thời gian ngắn thì lại thôi việc, và cứ thế tôi đã trở thành một neet khi nào không hay, vì sao á?? Đơn giản vì ở nhà tôi chả có việc gì làm cho nên tôi cứ cấm đầu vào game và manga để viết thời gian rồi thành Ra nghiện cmnl. Và đó là cuộc sống tệ hại của tôi, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ sống như thế này cho đến hết đời nhưng một biến cố lớn đã xảy ra, cha và mẹ tôi đã bị tai nạn giao thông và qua đời. Tôi rơi vào tuyệt vọng, tôi đã khóc rất nhiều trong ngày ấy, trong đầu tôi không còn nghĩ gì nữa, tôi lang thang trên phố không về nhà vì cứ về nhà thì hình ảnh của họ lại hiện lên trong tâm trí tôi và cứ thế đã hơn 3 ngày tôi đã lang thang trên phố rồi trải nghiệm cuộc sống của một người vô gia cư. Hiện giờ, tôi đang ngồi ở bên đường như một kẻ ăn xin và nhìn dòng người tấp nập qua lại, đôi khi có vài người cho tôi tiền lẻ hay đồ ăn và hiện giờ trong đầu tôi đã nghĩ cuộc sống như thế này cũng không tệ, cứ ngồi rồi sẽ có một ai đó cho tiền để tôi mua đồ ăn. Nhưng mà, sống như thế này thì cũng chả khác gì lúc trước, lúc trước.... Bỗng trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của họ, họ là người đã không bỏ rơi tôi và còn chăm sóc tôi dù cho tôi là một kẻ vô dụng không làm được cái gì, và trong vô thức nước mắt của tôi cứ chảy ra không ngừng, tôi cứ ngồi đó rồi khóc và khóc.

-"mẹ ơi sao chú đó cứ ngồi khóc giữa đường thế?"(bé gái)
-"thôi con, tránh xa chú đó ra người đó bị điên đó"(mẹ của bé gái)

Bị điên ? Sau khi nghe câu nói ấy tôi ngước mặt lên nhìn vào hai mẹ con ấy, khi tôi và người mẹ chạm mặt nhau thì trên khuôn mặt của cô ta biểu hiện rõ sự sợ hãi kèm theo sự Kinh tởm, cô ta vội vàng nắm tay con gái và đi thật nhanh. Ờ đúng, giờ tôi trông cũng chả khác gì một kẻ điên nên cô ta sợ cũng phải, thật thảm hại tại sao mình lại vô dụng như thế trong khi tự chửi rủa bản thân thì có một tiếng thét vang lên.

-"cẩn thận !!"

Khi tôi nhìn đến chỗ tiếng thét phát ra thì tôi nhìn thấy một tấm bảng quảng cáo đang chuẩn bị rơi, ở ngay dưới đó là hai mẹ con tôi gặp khi nãy. Không ổn, tấm bảng sẽ rơi trúng họ mất!!

-"tránh xa chỗ đó ra!!!"(Kenji)

Tôi la lên rồi chạy hết tốc lực đến chỗ của họ, người mẹ trẻ khi thấy tôi bỗng chốc hoảng hốt khi không biết chuyện gì đang xảy ra rồi đứng tại chỗ.

-"DM cô không nghe tôi nói à? Tránh xa chỗ đó ra!!!"(kenji)
-"coi chừng !!"(người qua đường)

Không xong rồi, tấm bảng đã rời ra khỏi cái khung và đang rơi ! Tôi phải nhanh lên, tôi chạy bằng tất cả sức bình sinh của mình đến chỗ đó, khi người mẹ nhìn thấy tôi cô ta bắt đầu hoảng loạn rồi con gái và la hét.

-"tránh xa chúng tôi ra!!!"(người mẹ)

Tôi phớt lờ, nhanh chóng đẩy họ ra, ngay sau đó một âm thanh lớn vang lên cùng với một lực tác động mạnh lên toàn bộ cơ thể của mình, tôi bị tấm bảng rơi trúng.

-"khụ"(kenji)

Tầm nhìn của tôi mất dần, những gì tôi có thể thấy là gương mặt của người mẹ trẻ đang cố nói gì đó với tôi, nhưng rồi mọi thứ bắt đầu tối dần đi, cơ thể tôi nặng nề và không thể cứ động dù chỉ là một ngón tay, tôi không còn cảm giác đau đớn mọi thứ mà tôi có thể cảm nhận đều không còn, tôi bắt đầu không còn nghĩ được gì nữa, tôi.... . . . . . .









-"aaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!"(?)

-"á á á á á á á á á á á á á á!!!!!, Cậu làm gì thế hả!?????"(?)

Sau khi nghe tiếng la nữ tính ấy, tôi quay sang và nhìn thấy một cậu thanh niên đang đứng trước mặt mình, cậu ta nhìn khoản chừng 16-17 tuổi, với mái tóc màu ánh kim và khuôn mặt xinh đẹp như một nhân vật trong truyện tranh bước ra, với vẻ đẹp ấy có thể nói là dù cho là đàn ông đi nữa thì cũng bị quyến rũ, và hiện giờ tôi đang nhìn cậu ta với đôi mắt lấp lánh.

-"....!!!.. đây.. đây là đâu? Tôi là ai? Còn cậu là ai thế? "(?)

Sau khi trấn tĩnh lại, tôi bắt đầu hỏi.

-"hửm? Tại sao cậu lại tự hỏi tên mình thế, chả lẽ trong vụ tai nạn đầu cậu bị tổn thương à?????"(?)

-"tôi?"(?)

Trước câu hỏi ấy, tôi bắt đầu nhớ, tôi lục lọi trong đầu mình tìm những kí ức của mình.

-"tôi.. tôi nhớ rồi!!"(?)

-"ồ nhớ rồi à, vậy cậu hãy nói thử tên của mình cho tôi nghe xem????"(?)

-"tên của tôi là Nomura kenji ! Đúng, Nomura kenji là tên của tôi!!"(kenji)

Đúng rồi! Tôi tên Nomura kenji và mình là một kẻ thất nghiệp, và tôi đã chết!? Vậy tại sao tôi lại có thể ngồi ở đây nói chuyện được chứ? mà khoan, tại sao ở đây lại không có một thứ gì xung quanh hết? Trắng! Trắng và trắng chỉ toàn một màu trắng!! Và ở đây chỉ có tôi và cậu thanh niên.

-"nói một lần thôi ????, mà không cần nói tôi cũng biết tên của cậu rồi ????"(?)

_"biết? Sao cậu lại biết tên của tôi, mà cậu là ai??"(kenji)

-"Nếu cậu đã thành tâm muốn biết, thì tôi rất sẵn lòng trả lời, để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hòa bình của thế giới, tôi đại diện cho Á ĐAU!!!!????"(?)

-"nói lẹ đi !!"(kenji)

-"được rồi được rồi, xin tự giới thiệu tôi là kami-sama hay còn gọi là God!!????"(kami-sama)

-"ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ ồ thần luôn"(Kenji)

-"làm ơn, đừng nhìn tôi như kiểu " thằng này bị tâm thần à" được không!!????"(kami-sama)

-"xin lỗi"(kenji)

-"thế, cậu là kami-sama?"(kenji)

-"đúng, là tôi!????"(kami-sama)

Thật sự người này là thần sao? Mà khoan đã Theo kí ức của tôi thì tôi đã chết nên không thể nào có việc tôi gặp một người rồi nói chuyện với nhau như thế này, hoặc có thể đây chỉ là một giấc mơ!! Đúng, chắc chắn là mơ rồi, tôi chỉ cần thức dậy là mọi chuyện đầu lại vào đấy.

-"không phải mơ đâu????"(kami-sama)

-"hể?"(kenji)

-"tôi nói đây không phải là mơ đâu!????"(kami-sama)

-"khoan đã! khoan đã! Vừa rồi là gì thế? Có phải cậu vừa đọc suy nghĩ của tôi không??"(kenji)


-"ừ đơn giản vì tôi là thần nên

muốn đọc suy nghĩ của cậu là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa ????"(kami-sama)

Aaaa vậy cậu ta thực sự là thần!! Không! không! Không! Đây chỉ là mơ, OK cứ quyết định vậy đi.

-"sao cậu cứ nói mình mơ hoài thế?????"(kami-sama)

-"vì tôi nhớ mình đã chết và nếu chết rồi thì làm sao tôi lại còn ý thức và tỉnh táo như bây giờ được"(kenji)

-"không đâu, cậu thực sự đã chết????"(kami-sama)

-"không! Nhất định đây là mơ và việc tôi chết cũng chỉ là một phần của giấc mơ. Còn cậu! Cậu cũng là một phần trong giấc mơ của tôi bởi vì trên đời này làm gì có thân linh!!"(kenji)

-"tôi thực sự là thần!???? và thật xúc phạm khi xem tôi như một phần trong giấc mơ của cậu ????, cậu làm tôi giận rồi đấy nhé ????. Cậu khiến tôi sử dụng tới 3 biểu cảm trong một khung thoại đây này!!"(kami-sama)

Ngay khi nói xong, một luôn năng lượng đáng sợ tỏa ra từ cơ thể của cậu thanh niên khiến tôi không thể nào cử động, dù chỉ một thoáng nhưng nó đã đủ khiến tôi hiểu rằng mình sẽ chết thêm một lần nữa nếu không tin lời nói của cậu ta.

-"thần thật xin lỗi!!!!"(kenji)

-"có thật là đang hối lỗi không?????"(kami-sama)

-"vâng!"(kenji)

-"tốt, lần này tôi sẽ tha lỗi cho cậu????"(kami-sama)

Nếu đây là thật thì ba mẹ tôi thật sự đã chết, và tôi cũng giống họ cũng đã chết, chết trong khi cứu người, không biết hai mẹ con họ ra sao rồi, có an toàn không?

-"cậu yên tâm, họ đã an toàn nhờ cậu ????"(kami-sama)

-"vậy à, Mà khoan! Không đúng!Làm ơn đừng đọc suy nghĩ của tôi nữa! Hiện giờ tôi đang rất là rối trí đây này! Tôi chả hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình! Còn nữa, tại sao tôi lại ở đây? Tại sao tôi lại đang nói chuyện với một vị thần! Rất rất rất nhiều câu hỏi mà tôi mong ngài có thể trả lời cho rõ và còn ! um um um!!!???"(kenji)

-"Cậu có thể bình tĩnh được không! Nếu muốn tôi trả lời thì hãy bình tĩnh mà ngồi xuống ghế rồi tôi sẽ cho cậu biết????."(kami- sama)

Thần vừa nói vừa búng tay, không gian xung quanh bất đầu uống éo rồi từ khi nào tôi không nhận ra thì bản thân đang ở trong một căn phòng, ở đó có có một cái bàn và hai cái ghế và kami-sama đang ngồi trên một trong hai cái ghế.

-"mời ngồi????."(kami-sama)

Cơ thể tôi tự cử động rồi bắt đầu di chuyển đến chiếc ghế đối diện và ngồi xuống.

-"rồi, tôi sẽ kể cho cậu nghe mọi việc. eto-xem nào, chắc phải bắt đầu từ chuyện tôi và cậu đã gặp nhau trong quá khứ nhỉ????."(kami-sama)

-"quá khứ??? Chẳng lẽ trước kìa tôi từng gặp ngài sao!?"(Kenji)

-"cứ ngồi đó mà nghe????"(kami-sama)

-"vâng"(Kenji)








-"chuyện là như thế????"(kami-sama)

-"Ra là vậy"(Kenji)

Theo lời của kami-sama thì lúc tôi còn sống đã từng gặp và kết bạn với ngài ấy trong một trò chơi online nhập vai, chúng tôi còn từng solo kĩ năng với nhau trong game.


-"nhưng chuyện đó thì có liên quan gì mà phải khiến ngài tốn công để gặp mặt tôi thế??"(Kenji)

-"tất nhiên rồi, tôi phải đích thân gặp người đã đấu với tôi chứ, cậu là một đối thủ đáng gờm đấy????"(kami-sama)

-"có cần thiết không, vì kết quả của trận đấu ấy là hoà mà"(kenji)

-"quá rõ ràng! Hoà, hoà đấy! Cậu đã 1vs1 với tôi mà lại có thể hoà, thật sự không bình thường chút nào và dù cho tôi đã sử dụng hack mà vẫn phải đánh hoà với cậu, thật khó chịu ????"(kami-sama)

Ể? Bức xúc vì kết quả trận đấu không như ý à? Vậy là ngài ấy gặp với ý định trừng phạt tôi vì tôi đã đánh hoà với ngài ấy! Không thể nào!

-"cậu đang nghĩ gì về tôi thế, tôi là thần đấy và quan trọng là tôi không phải kẻ nhỏ mọn????, hơn nữa lí do chính của tôi là vì cậu là người bạn đầu tiên tôi có trong suốt thời gian tôi chơi game????"(kami-sama)

-"tôi xin lỗi vì đã nghĩ xấu về ngài"(kenji)

-"được rồi, vì tôi không muốn bạn của mình cứ thế mà vào luân hồi môn nên tôi có dự định sẽ hồi sinh cậu!????"(kami-sama)

-"ngài định hồi sinh tôi! vậy là mình có thể sống lại rồi! Tốt quá!"(kenji)

-"rất tiếc, nhưng sẽ không thể nào sống lại ở thế giới cũ được, mà nếu được thì cậu định tiếp tục sống như một kẻ vô dụng à?????"(kami-sama)

-"vậy là không thể được sao? thế thì tôi sẽ được hồi sinh như thế nào?"(kenji)

-" tôi dự định sẽ đưa cậu đến một thế giới khác, một trong các thế giới mà tôi cai quản và cuộc gặp gỡ này là để cậu quyết định thế giới mà mình sẽ đến. Vậy, cậu có thể nói cho tôi nghe thế giới mà mình muốn tới không?????"(kami-sama)

Thế giới mà mình muốn tới à? Chắc hẳn là một thế giới đậm chất fantasy rồi vì đó là mơ ước của tôi mà. và thế là tôi quyết định nói cho kami-sama nơi mình muốn đến, một thế giới fantasy. Sau khi nghe yêu cầu đó kami-sama và tôi đã trao đổi thông tin, đó là những điều cơ bản để tôi có thể tồn tại trong thế giới ấy. Tôi cũng hỏi ngài ấy về ba mẹ của tôi, ngài ấy nói rằng họ đã vào luân hồi môn và đã sang kiếp sau rồi, nó làm tôi cảm thấy tiếc vì cơ hội để gặp lại họ đã không còn, về phía kami-sama thì ngài đã hứa với tôi là cho họ một cuộc sống ấm no hạnh phúc. vì vậy nên tôi không lo lắng nhiều cho ba mẹ tôi nữa. Và thế là tôi chuẩn bị cho hành trình của mình.

-"vậy tôi bắt đầu đây!????"(kami-sama)

Kami-sama vỗ tay một tiếng, sau đó có một luồng sáng bao bọc toàn bộ cơ thể tôi.

-"thế là OK rồi nhé, tôi sẽ dịch chuyển cậu đến một nơi gần với khu vực mà con người sinh sống, chúc cậu thượng lộ bình an.????"(kami-sama)

-"đợi một chút!"(kenji)

-"hửm? Cậu còn gì muốn nói à?????"(kami-sama)

-"tôi sau này còn có thể gặp lại ngài được không?"(kenji)

-"tất nhiên ????"(kami-sama)

Kami-sama cười và trả lời, ánh sáng bao cơ thể tôi bắt đầu dày đặc hơn và rồi tôi cứ thế ngủ thiếp đi trong khi được bao bọc bởi ánh sáng ấm áp...

______________________________________


Vì dây là lần đầu tiên mình viết, nên nếu có gì thì mong các bạn có thể góp ý với mình ở phần cmt nha.
xin cảm ơn.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện