Mở cánh cửa phòng bảo vệ, Đỗ Phong nhìn thấy một con chó lớn màu vàng, đang bị trọng thương nằm đó rên rỉ, máu tươi chảy ra lênh láng.
Khi nhìn thấy người tới là Phong, đôi mắt nó vậy mà có chút nhân tính hoá, tràn đầy an tâm hướng hắn lết tới.
Vết thương trên đùi nó là quá lớn, có thể nhìn rõ phần xương bên trong, nó hẳn là bị một đầu Trùng Tử đâm xuyên qua nên mới nghiêm trọng như vậy.
"Trong tiểu thế giới có huyết quả thực và thiên hoàng cây, lấy hai thứ đó nghiền nhỏ, một phần đắp lên vết thương, một phần cho nó phục dụng thì sẽ cứu được nó.
" Trong thức hải, Bạo Vương hướng Đỗ Phong nhắc nhở một câu, rồi lại thu mình vào bóng tối.
"Cảm ơn sư phụ!" Đỗ Phong có chút thì thầm, rồi sau đó tiến vào tiểu thế giới tìm kiếm hai loại cây là huyết quả thực cùng thiên hoàng cây.
Bên trong tiểu thế giới chỉ có hai đầu cây lớn nằm ở hai nơi đối diện nhau, một loại cả cây thì đỏ như máu, cao bảy mét, tán lá xum xuê, có vài trái đen đặc treo lủng lẳng trên cành, đây hẳn là huyết quả thực.
Còn cây đối diện thì toả ra ánh sáng vàng kim, thân hơi thấp lùn, chỉ cao hai mét, tán lá thưa thớt, trái thì chỉ có một, đây chắc chắn là thiên hoàng cây trong lời sư phụ hắn.
Đỗ Phong bắt đầu làm theo chỉ dẫn của sư phụ mình, vặt xuống mỗi cây một quả đem đi nghiền nhỏ.
Những quả này thật sự thần kì, khi nghiền ra không hề có nước bên trong, bọn chúng giống như dạng bột khô đặc đông kết vào vậy, nói là nghiền nhưng thực ra Đỗ Phong chỉ mài chúng là ra thành bột, sau đó hắn theo lời dặn của Bạo Vương, trộn lẫn chúng vào nhau.
Sau khi đã xong thành phẩm, Đỗ Phong mới hướng bên ngoài đi tới, cho Đại Minh đang mệt mỏi r3n rỉ dưới đất phục dụng.
Một nửa đút cho nó uống, một nửa rắc đều lên phần vết thương.
Được một lúc, nơi vết thương của nó vậy mà bắt đầu dùng mắt thường có thể thấy đang nhanh chóng liền lại, có chút dặt dẹo yếu ớt Đại Minh liền trở nên khoẻ mạnh, sinh long hoạt hổ như lúc đầu.
Điều đầu tiên nó làm khi khỏe lại là hướng Đỗ Phong vẫy đuôi vài cái, rồi sau đó hướng ông Hùng đang nằm bất động phóng đi.
Nó liên tục vẫy đuôi, lấy chân cào cào lên xác ông Hùng, miệng rên ư ử, thấy ông Hùng không một động tĩnh, nó bạo dạn hơn hướng khuôn mặt lạnh giá kia li3m tới li3m lui.
Nhưng trả lại cho nó là sự vô cảm, cứng đờ và lạnh lẽo của ông Hùng, đến lúc này nó cũng biết rõ, người chủ, người cha của nó đã không còn trên đời, khoé mắt nó bất giác long lanh, rơi ra vài giọt lệ.
Dù vậy, nó vẫn như đang tự lừa dối chính bản thân mình rằng ông chưa chết, cố gắng nằm bên cạnh, thật gần để có thể dùng cái hơi ấm này truyền qua cái cơ thể lạnh ngắt kia.
Đỗ Phong tiến lại gần, hướng lên đầu nó vỗ xuống an ủi.
"Từ giờ tao sẽ thay bác Hùng, chăm sóc cho mày.
" Đỗ Phong hoà ái vuốt v e Đại Minh.
Như cảm nhận được sự an ủi, Đại Minh cũng đã bớt đi phần nào nỗi buồn, nó đứng dậy, hướng một một bên ra sức đào đất.
Vừa nhìn Đỗ Phong liền hiểu, Đại Minh là đang muốn đào huyệt cho ông Hùng.
Không rảnh rỗi, hắn cũng nhảy vào phụ đào, từ trong tiểu thế giới Đỗ Phong lấy ra một cây thuổng lớn được hắn thu vào từ trước khi bắt