Thôn phệ hồn là một loại công pháp do Bạo Vương đốn ngộ ra từ bản chất của hắn, từa lúc khai sinh, hắn là một con quỷ trùng, có thể ăn thịt loài vật khác mà tăng sức mạnh nhục thân và thần hồn.
Nhưng sau này vì một số nguyên nhân, Bạo Vương sáng tạo ra công pháp phệ hồn, chủ yếu đi ăn linh hồn kẻ khác bồi bộ linh hồn bản thân.
Trong hệ thống tu luyện đều có chia cấp độ rõ ràng.
Cầp đầu tiên là cấp linh, cấp thứ hai là sư, tông, quân chủ, Vương, hoàng và cuối cùng là Giới toạ, mỗi cấp đều chia làm tam trọng.
Để tấn cấp cũng không phải dễ dàng a! Nhớ lại năm đó, Hư Không Đạo tổ tiến vào con đường tu luyện phải khó khăn đến mức nào a!
Nhìn đứa bé vẫn đang một bên đả toạ, Bạo Vương cũng không thật sự đánh thức.
Vừa rồi Bạo Vương không chỉ truyền cho Đỗ Phong cách thức tu luyện, mà còn truyền một tia thần hồn nhỏ bé vào bên trong.
Đây là đang giúp Đỗ Phong tẩy rửa linh hồn bản thân, giúp cho thần hồn thêm tinh thuần, cô đặc, củng cố căn cơ mai sau mạnh mẽ đột tiến.
Bạo Vương chỉ dám cho một tia, sợ cho nhiều Đỗ Phong sẽ không chịu được mà bạo thể chết, cũng mất toi một tiềm năng tạm bợ.
Thời gian cứ vậy mà trôi qua, màn đêm cũng dần bị kéo xuống, thay cho nó là một bầu trời trong xanh.
"Hmm.
"
Đỗ Phong choàng tỉnh dậy, ngắm nghía xung quanh thì thấy mình đang nằm trên sân thượng.
Cái cảm giác của ngày hôm qua như mờ ảo vậy, nửa thực nửa mơ.
"Uy, uy.
Bạo Vương sư phụ!" Thử gọi thầm trong đầu, nhưng trái ngược với sự mong chờ của Đỗ Phong thì lại là một mảnh âm trầm, im lặng.
"Vậy! Là vẫn là mơ sao?" Đỗ Phong thất thần, vậy ra mọi thứ hắn thấy đêm qua chỉ là mơ.
"Nhưng còn cái đau đầu a! Nó rất giống thật nha!" Tự an ủi mình, Đỗ Phong đưa tay xoa đầu.
Như chợt nhớ ra cái, chẳng phải hôm qua hắn bị tai nạn giao thông sao? đầu bị va chạm chảy máu nữa mà! Đêm qua đau đầu chắc chắn là do vết thương kia truyền tới a!
Nghĩ vậy, Đỗ Phong bất giác cảm thấy buồn, tưởng chừng như tìm thấy đam mê, nhưng không, tất cả cũng chỉ là mộng ảo thôi, cuộc sống này tốt nhất vẫn nên an phận mà sống, chờ cho số mệnh an bài a!
Nhìn lên đồng hồ, vậy mà đã bảy giờ sáng, sắp đến giờ vào lớp rồi.
Đỗ Phong vội vác theo balo xuống lớp.
Lúc này, tất cả mọi người vậy mà đều đã tập trung tại đây, ai cũng cầm theo một đống lớn đồ vật sinh hoạt.
Đang khó hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng thầy Vũ Văn Minh từ phía sau đi tới, khi thấy Đỗ Phong xuất hiện thì y khá ngạc nhiên hô lớn.
"Ồ, tiểu phế vật vậy mà không sợ chết, cũng dám tới đây tham gia sao?"
Hôm qua nhìn thấy thầy Minh, Đỗ Phong cảm thấy sợ hãi mà tự ti, nhưng không hiểu sao, lần này đứng trước mặt ông