Ba người đặt chân xuống tiên thuyền rồi tươi cười đi đến trước mặt Phong Thiệu.
Vị chấp sự của Thiên Nguyên tông hành lễ, mở lời:
- Phong trưởng lão, hai vị này là Tạ Lưu chấp sự và Hàn Cẩn Dương, thiếu chủ của Linh Kiếm tông.
Hàn Cẩn Dương nhanh miệng, lễ phép bái Phong Thiệu rồi nói:
- Đa tạ Phong đại sư!
Phong Thiệu còn không hiểu tiểu tử này vì sao lại cảm ơn hắn thì liền cảm nhận được linh lực trong không gian chấn động.
Quá muộn!
Hàn Cẩn Dương đã thi triển thủ đoạn, tay phải chỉ thẳng phía Mạc Nguyệt, tay trái bóp nát một chiếc lá bồ đề.
Mọi người hoàn toàn không có phòng bị, làm sao có thể kịp ngăn cản hắn ta được.
Toàn thân Mạc Nguyệt và Hàn Cẩn Dương lóe lên ánh sáng vàng chói rồi biến mất.
Phong Thiệu tức giận, đôi mắt tràn đầy sát ý khóa chặt Tạ Lưu.
Lão chỉ một ngón tay khiến vị chấp sự của Linh Kiếm tông quỳ rạp xuống đất, chân tay co cóng như một con ếch.
Con ếch cõng một chiếc đan đỉnh.
Một ngũ phẩm Tiên Tâm bình thường như lão làm sao có thể đỡ nổi nửa chiêu của Chân Tiên cảnh.
Phong Thiệu giận dữ hét:
- Các ngươi đưa đồ đệ của ta đi đâu vậy? Nói!
Tạ Lưu không biết phải nói gì. Lúc này lão vẫn còn choáng váng, không hiểu tại sao thiếu chủ của lão lại làm như vậy.
Chẳng lẽ là vì tiểu nha đầu kia quá xinh đẹp? Chắc là không phải vậy đâu? Hay thiếu chủ của lão bị người nào kiềm chế?
Trong lòng Tạ Lưu cũng có chút không chắc chắn. Ở Linh Kiếm tông thiếu chủ của lão được rất nhiều nữ nhân xinh đẹp mến mộ nhưng đến giờ hắn vẫn không tỏ ý yêu thích quá ai chứ đừng nói là muốn kết đạo lữ.
Áp lực trên người tăng vọt như muốn ép lão vào ván thuyền, cắt đứt suy diễn của lão.
- Nói mau! Các ngươi đang có kế hoạch gì? Muốn làm gì với đệ tử của ta?
Tạ Lưu vội vàng trả lời:
- Vãn bối không biết! Vãn bối thật sự không biết! Vãn bối đi theo thiếu chủ đến để cầu tiền bối hỗ trợ luyện Kim Giới đan. Vãn bối thật sự không biết vì sao thiếu chủ lại làm vậy.
Nghe đến đây cơn giận của Phong Thiệu đã lên đến đỉnh điểm.
Thay vì hút linh khí của trời đất, lò luyện đan đang đè trên người của Tạ Lưu bắt đầu hấp thu khí huyết của lão.
Thấy tình huống không ổn, vị chấp sự của Thiên Nguyên tông hoảng hốt nói:
- Phong trưởng lão, người hãy bình tĩnh lại. Người sống chúng ta mới có thể tiếp tục điều tra được!
Đáp lại lời khuyên can của hắn, chiếc đan đỉnh đập bay hắn ra khỏi thuyền, rơi xuống khu rừng núi gần sơn môn. Vị trưởng lão vô tội này chắc chắn sẽ không thể rời giường trong vòng nửa tháng tới.
Tạ Lưu nằm thoi thóp, vừa mơ hồ vừa thống hận.
Nếu không phải Phong Thiệu cần người đối chứng thì lão đã sớm lấy mạng kẻ này.
Tiên thuyền lao nhanh về phía Thiên Minh phong, tìm vợ chồng Mạc Tề và Nguyệt Tịch.
- Mạc Nguyệt! Chờ sư phụ!
- -----
Lúc này ở Lam Sương thành, không khí của Lãng gia đang rất vui vẻ. Vị tiểu thư Lãnh Nhược Linh hiền lành, phúc hậu cảm động đến trời cao, bệnh tình
không những nhanh chóng thuyên giảm mà còn trở nên khỏe mạnh hơn xưa rất nhiều.
Lãnh Nhược Linh ngồi trước gương, mặt của nàng tràn đầy sức sống. Diệp Mai đứng ngay sau lưng chải tóc cho tiểu thư.
Chiếc hộp ngọc trắng tinh khiết được đặt ở trên bàn trang điểm. Bên trong đã không còn bánh há cảo.
Lãnh Nhược Linh yêu quý sờ sờ hộp ngọc rồi hỏi Diệp Mai:
- Diêp Mai! Muội có biết khi nào thì vị tiên nhân đó sẽ quay lại không?
Diệp mai không để ý đến cách xưng hô của tiểu thư đối với A Nhất, đơn thuần trả lời:
- Đệ ấy nói lúc rảnh rỗi nhất định sẽ trở về thăm chúng ta.
Nghe thấy cách xưng hô của Diệp Mai đối với tiên nhân kia, trong lòng Lãnh Nhược Linh có chút khó chịu.
Lúc nàng ngã bệnh, Diệp Mai cho nàng ăn há cảo tiên nhân. Sau đó thì nàng ngay lập tức liền khỏe lại.
Thần kỳ vô cùng!
Diệp Mai cũng không cảm thấy đây là bí mật gì to tát nên kể lại hết mọi việc giữa nàng và A Nhất cho Lãnh Nhược Linh nghe.
Thấy há cảo có tác dụng với bệnh tình của tiểu tư nhà mình thì người thị nữ tốt bụng quyết định dành hết toàn bộ mớ há cảo còn lại cho tiểu thư của mình ăn.
Hộp ngọc không còn há cảo thì thân thể của tiểu thư cũng trở nên khỏe mạnh, không còn bệnh tật
Ban đầu, Lãnh Nhược Linh rất vui mừng, chỉ thiếu việc quỳ xuống tạ ơn Diệp Mai.
Thế nhưng rồi không biết từ khi nào mà hạt giống ghen tị được gieo xuống trong lòng nàng, nhanh chóng nảy mầm rồi cuốn lấy trái tim thiện lương ấy.
- Vì sao vị tiên nhân ấy lại chọn Diệp Mai mà không chọn ta?
- Diệp Mai có gì hơn ta cơ chứ?
- Nếu như không có ả, có lẽ ta mới là người được tiên nhân chú ý đến.
- Hừ! Một tiên nhân mù và ả thị nữ lẳng lơ.
Diệp Mai nào biết những suy nghĩ này của Lãnh Nhược Linh. Nàng vẫn ngày ngày ở bên cạnh, chăm sóc tiểu thư của mình, ngày ngày chăm bón cho hạt giống của sự ghen tị đó
Nàng còn hứng khởi viết thư về cho phụ mẫu của mình ở Lạc Nhạn thôn, hết mực ca ngợi vị tiểu thư xinh đẹp, tốt bụng.
Và dĩ nhiên về cả tiên nhân tiểu đệ, A Nhất.