Thiệu Quân không liên lạc được với Hồ Điệp nên đã gọi cho Kinh Du cả một buổi trưa, gọi từ Wechat cho đến số điện thoại mà mãi đến lúc điện thoại sắp hết pin thì anh ấy mới nhận được một cuộc gọi video.
Sau khi kết nối máy, đầu bên kia video bị che đen thui chẳng được cái gì, tin hiệu cũng đứt quãng.
Thiệu Quân nghe tút tút mấy tiếng liền, đến khi trông thấy khuôn mặt xám ngoét của Kinh Du lộ ra trước ống kính thì không nhịn được hỏi: “Cậu mới bị người ta bắt vào lò gốm hả?”
Anh ấy vốn chỉ trêu đùa một tí, ngờ đâu Kinh Du lại “ừ” thật, sau đó anh để điện thoại lên bồn rửa và vặn vòi nước vừa rửa mặt vừa hỏi: “Cửa hàng gốm nghệ thuật cạnh trường mình còn mở không?”
“Cậu bảo ‘Tùy Tiện’ ấy à?” Thiệu Quân nói: “Dĩ nhiên là còn mở chứ, sao nào, cậu muốn làm đồ sao?”
“Ừ.” Vì muốn giữ bí mật nên Kinh Du đã làm vài mô hình đất sét, sau đó tìm một cửa hàng gốm nghệ thuật ba đời để nung khô nhưng chất lượng thành phẩm cho ra không đủ đẹp.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lò gốm Tùy Tiện là thích hợp nhất.
Trước kia lúc còn ở thành phố B, anh đã làm kha khá thứ ở cửa hàng ấy.
Đến hiện tại trong cửa hàng vẫn còn trưng bày những món đồ gốm cho anh nặn ra.
Kinh Du cầm điện thoại đi ra ngoài hành lang, ánh mặt trời mùa hè sáng ngời nóng bức.
Anh vừa đi vào tiệm vừa nói: “Ngày mai tôi về một chuyến.”
“Về á?” Thiệu Quân kích động đến mức quên bẵng đi mình vốn gọi để hỏi tình hình của Hồ Điệp: “Chuyến bay mấy giờ, tôi đến đón cậu.”
“Không cần, tôi chỉ đến Tùy Tiện nung ít đồ thôi.” Kinh Du dừng hai giây mới tiếp câu: “Đừng nói với những người khác.”
Thiệu Quân đồng ý nơi đầu môi, song trong lòng đã dự định lúc ấy sẽ gọi mọi người cùng đến tìm anh: “Biết rồi biết rồi, cậu lắm khuôn phép quá.”
“Tôi còn có việc, cúp trước đây.” Kinh Du cất điện thoại đi rồi đẩy cửa tiến vào.
Ông chủ ở quầy ló đầu ra nhìn: “Sao rồi? Nung không thành công à? Tôi đã bảo cậu để thợ giúp cậu rồi, cậu cứ khăng khăng không muốn.”
Anh đáp lại qua loa, lấy một chai nước lạnh trong tủ mát ra: “Tính tiền.”
“Ba tệ, tự quét mã QR đi.”
Kinh Du lấy điện thoại ra quét mã QR, trả tiền xong thì thấy Thiệu Quân gửi một tin nhắn mới đến.
Thiệu: Ban nãy quên hỏi, cậu biết gần đây bé Bướm nhỏ có chuyện gì không? Tôi gọi vài cuộc mà không ai bắt máy cả.
Kinh Du dừng lại trên bậc thang ngoài tiệm, chai nước suối cầm trong tay tiếp xúc với hơi nóng, bên ngoài ngưng đọng những chuỗi giọt nước rơi xuống đất theo thân chai.
Anh gần như chẳng cần hồi tưởng lại thì những hình ảnh cãi cọ ngày hôm ấy vẫn cứ chen lấn tràn ra như thủy triều dâng, tựa như gai ghim vào da thịt, nom không quá bắt mắt nhưng vừa đụng vào lại đau khốn cùng.
Kinh Du: Cãi nhau.
Thiệu: ?
Thiệu: Ai cơ?
Kinh Du: Bọn tôi
Thiệu: ?????????
Thiệu: Cái quỷ gì thế, hai người có gì mà cãi nhau?
Kinh Du đi xuống cầu thang, hàng cây đa bên đường cao vút tầng mây che kín hơn phân nửa mặt trời, rảo bước dưới tàng cây thế này cũng giúp sự oi bức bớt đi phần nào.
Anh mặc kệ Thiệu Quân điên cuồng nhắn tin trong Wechat, lòng suy nghĩ nhiều chuyện mà bất giác đã đến cổng bệnh viện.
Ngày ấy sau khi thốt ra câu nói đó trong tình thế cấp bách, Kinh Du ngay lập tức hối hận, chỉ là lời nói ra khỏi miệng như bát nước hất đi nên anh không cách nào thu hồi lại được.
Thật ra mấy ngày qua anh đã đến bệnh viện vô số lần nhưng lần nào cũng chỉ đứng ở cổng bệnh viện không dám đi vào.
Hồ Điệp nói không sao, anh là một thằng hèn nhát.
Bất kể là ở trong chuyện gì.
Thấy cũng gần đến sinh nhật cô rồi nên Kinh Du không ra ngoài quá thường xuyên nữa, tập trung tinh thần ở nhà chuẩn bị quà sinh nhật cho cô.
Chỉ có điều là vài món đồ vẫn chưa nung thành công, mà cô cũng không đến tìm anh nữa, thành thử món quà này có tặng được hay không thì cả hai đáp án đều có thể xảy ra.
Kinh Du đứng lưỡng lự ở cổng bệnh viện một hồi lâu, song cuối cùng vẫn không vào.
Về đến nhà, anh tắm rửa thật nhanh, cũng không có hứng ăn uống gì nên tìm vài cái hộp để đựng mô hình đất sét còn lại vào.
Sau khi làm xong mọi việc, Kinh Du lên mạng mua vé máy bay đến thành phố B.
Đương khi nằm trên giường, anh đã mở Wechat ra theo thói quen.
Đoạn chat với Hồ Điệp vẫn dừng lại ở hôm hai người cãi vã ấy.
Anh nhìn chằm chằm một lúc, gõ hai chữ rồi lại xóa ra, sau đó mở vòng bạn bè của Hồ Điệp ra.
Mấy ngày nay cô cũng chẳng có cập nhật mới gì.
Kinh Du lướt xuống một cái, khi trông thấy ảnh chụp chung của mình và cô thì yên lặng chốc lát.
Anh để điện thoại xuống, thở một hơi thật dài trong bóng tối.
Sáng sớm hôm sau, anh mang theo các mô hình đất sét còn lại lên máy bay trở về thành phố B.
Đặt chân đến thành phố này lần nữa sau hơn một năm trời, Kinh Du vẫn có cảm giác gần quê hương mà bồi hồi âu lo.
Anh ra đời và trưởng thành ở đây, tất cả vinh quang và mất đi cũng bắt đầu và kết thúc tại nơi này.
Rời đi không vẻ vang, quay về chẳng ai hỏi han.
Kinh Du còn chưa kịp cảm thán thì một trận gió bỗng vọt đến bên cạnh mình.
Thiệu Quân bá vai đè anh xuống: “Ây da, đuổi kịp rồi.”
Anh giữ nguyên tư thế này nhìn về phía trước, những người có mặt đều là thành viên trong đội từng sánh vai cùng nhau thi đấu hăng hái.
Phương Gia Nhất cười: “Không có lương tâm, quay về mà ứ nói bọn tôi một câu.”
“May mà tôi thông minh, gọi điện thoại cho công ty hàng không.” Thiệu Quân đứng thẳng lại, thả lỏng lực tay, Kinh Du cũng theo đó đứng thẳng người lên.
Anh mím môi, chưa nói năng gì thì có mấy chàng trai cao lớn bất thình lình xông lên vây ôm anh ở chính giữa.
Trên cơ thể những cậu thiếu niên mang theo tinh thần mạnh mẽ phấn chấn và hơi ấm tựa như có thể xua tan hết thảy những u tối và lạnh lẽo quanh anh.
Mọi người cười đùa nhốn nha nhốn nháo giống như ngược trở về quá khứ, tất cả vẫn chưa xảy ra, khoảng trống một năm nay chớp mắt được lấp đầy.
Kinh Du kéo quay balo một cái, hơi khó thở bảo: “Này —— thả ra, đừng chen chúc làm hỏng đồ nặn của tôi.”
“Cậu đó, đúng là chả có tình cảm nào.” Hồ Văn Quảng hung hăng đập một cú lên hõm vai anh: “Đi thôi, đã dọn dẹp giường trong ký túc cho cậu rồi.”
Kinh Du muốn từ chối theo bản năng nhưng lại bị Lý Trí chặn họng: “Không bắt cậu về đội chịu đòn nhận tội với huấn luyện viên là quá tốt rồi, bảo cậu về ký túc xá ở hai ngày mà cậu còn thấy uất ức à.”
Kinh Du bất đắc dĩ cười: “Không có ý đó, được, vậy đi thôi.”
Phương Gia Nhất: “Cái này nghe còn được.”
Nhóm người ồ ạt đi ra ngoài, họ vây Kinh Du ở chính giữa, Thiệu Quân và Lý Trí còn chia ra hai bên một người khoác tay trái một người khoác tay phải anh cứ như sợ sơ sẩy ra một tí là Kinh Du chạy mất vậy.
Kinh Du đi một hồi cũng sắp ngược cả tay [1] nên đành giật giật cánh tay bảo: “Tôi tự đi được, chúng ta như vậy cản đường người khác đấy.”
[1] từ gốc tiếng Trung là 顺拐 (thuận quải).
Khi bước đi chúng ta sẽ kết hợp với đánh tay.
Chân trái bước thì tay phải đánh và ngược lại, ở đây chỉ Kinh Du bước chân và đánh tay cùng một bên nên mới bảo là ngược tay.
Thường trong những tình huống khẩn trương hoặc không tập trung thì mới xuất hiện hiện tượng “thuận quải” này.
Thiệu Quân: “Còn có mấy bước nữa chứ mấy, xe chờ sẵn bên ngoài rồi, chúng ta đi nhanh xíu.”
Dứt lời, đám nam sinh bắt đầu tăng tốc, mấy bước cuối cùng Kinh Du gần như bị nhấc lên trực tiếp nhét vào xe ngồi.
Sau khi lên xe, anh lại bị Lý Trí và Phương Gia Nhất kẹp ở giữa.
Kinh Du hơi buồn cười: “Gì đây? Xem tôi là tội phạm à.”
Phương Gia Nhất nắm tay vịn trên trần xe: “Cậu xem thử trong cái xe này còn chỗ trống nào không?”
“…” Kinh Du thở dài: “Vậy có thể đưa tôi đến Tùy Tiện trước không, tôi cần nung ít đồ.”
“À đúng rồi —–” Thiệu Quân ngồi hàng ghế trước quay đầu lại: “Có chuyện gì với cậu và bé Bướm Nhỏ vậy, đến giờ tôi vẫn không gọi được cho em ấy.”
Kinh Du yên lặng vài giây mới đáp: “Tôi… Nói chuyện khó nghe làm em ấy tức giận.”
Thiệu Quân cười: “Cậu cũng biết mình nói chuyện khó nghe hả.”
Kinh Du không muốn trò chuyện nhiều nên chỉ nói: “Đưa tôi đến Tùy Tiện đi, tôi xem thử lò gốm ở đó có được không, nếu không còn phải tìm chỗ khác.”
Hồ Văn Quảng: “Được, cậu làm việc cậu đi, dù sao hôm nay bọn tôi cũng xin nghỉ rồi, bọn tôi đi với cậu.”
Kinh Du: “…”
Cửa hàng gốm nghệ thuật Tùy Tiện mở trên con phố sau trường họ, là một cửa hàng ngập tràn cảm giác nghệ thuật, nghe đâu ông chủ là người thừa kế đồ gốm Nhữ [2] – một trong Ngũ đại danh sứ.
[2] Một loại đồ gốm nổi tiếng ở Trung Quốc được sản xuất dưới thời nhà Tống.
Hiện nay tồn tại không đến 100 hiện vật hoàn hảo.
Kinh Du đã liên lạc trước với ông chủ nên khi đến tiệm anh cứ như trở về nhà của mình vậy, tự nhiên đi thẳng vào lò gốm ở sân sau.
Nhóm Thiệu Quân thì tìm vài chỗ trống trong Tùy Tiện ngồi chờ.
Kinh Du ở trong lò gốm cả một buổi chiều, làm hỏng mất hai mô hình đất sét, cuối cùng đã thành công nung xong đồ.
Anh đánh tiếng với ông chủ, không mang đồ đi ngay bây giờ: “Ngày mai tôi sẽ đến lần nữa, ngài trông chừng giúp tôi nhé, đừng để người ta đụng vào.”
Ông chủ đáp: “Được.”
Thiệu Quân từ bên cạnh đi đến: “Có thể đi chưa? Bọn tôi sắp chết đói rồi.”
Kinh Du đeo balo lên bảo: “Đi thôi.”
Cả đám ngoại trừ Kinh Du đều đang trong giai đoạn huấn luyện nên không thể uống rượu, vì vậy họ đặt một phòng bao nhỏ tại căn tin trường học.
Cơm nước no nê và trên đường trở về, chẳng biết vô tình hay cố ý mà lúc họ đi ngang qua cửa vào khu huấn luyện, Phương Gia Nhất chợt ầm ĩ kéo mọi người chạy vào.
Kinh Du bị bỏ lại phía sau vài bước, anh dừng lại dưới bậc tam cấp trước cửa và ngẩng đầu lên, trăng sáng gần ngay trước mắt.
Thiệu Quân đứng trong cửa quay đầu ngoắc ngoắc anh: “Làm gì đó, đi vào thôi.”
Kinh Du nhìn về phía anh ấy, trong đại sảnh sáng đèn, trên mặt tường hai hướng Bắc và Nam treo ảnh chụp lúc đạt giải của mọi người và vô số ảnh chụp chung.
Mỗi lần đi vào phòng thay đồ thì họ sẽ phải đi ngang qua dãy hành lang tràn ngập vinh quang và huy hoàng ấy, phút chốc anh cảm tưởng như vừa nhìn lại quá khứ của bản thân mình.
Bước vào nhà huấn luyện dưới bóng trăng ngà, đôi khi là một mình, đôi khi là một nhóm, mọi người mang trong mình ước mơ giống nhau tiến vào đây.
Kinh Du nhấc chân bước lên một bậc cầu thang.
Đêm hè ở phương Bắc chẳng giống phương Nam, hơi nóng đã tan hết, gió se se lạnh nhưng một cơn nóng khó nói thành lời bỗng dâng trào trong cõi lòng anh.
Kinh Du đã đi những bậc thang này vô số lần, có lúc cuống cuồng đi một bước dài, chỉ một bước là đi hết.
Nhưng tối hôm nay, dường như nó lại chẳng thấy điểm cuối đâu.
Anh thở dài thườn thượt, yết hầu nơi cổ chuyển động lên xuống tựa như đang cố đè nén cảm xúc: “Các cậu đi đi, tôi chờ các cậu ở bên ngoài.”
Rào cản này, quá dài.
Anh không bước qua nổi.
_
Trong mấy ngày Kinh Du ở thành phố B, đám Thiệu Quân đều bận bịu với việc huấn luyện.
Ngoại trừ ngày đầu tiên anh đến thành phố B ra thì vào những thời gian khác, họ cũng không thèm nhắc chuyện cũ với anh làm gì.
Nhưng anh cũng không rảnh rang là bao, ban ngày về cơ bản đều ở Tùy Tiện, buổi tối thì gặp mọi người cùng đi ăn cơm.
Chiều hôm trước khi chuẩn bị đi, Thiệu Quân đã đưa cho Kinh Du một cây bút thu âm lúc sắp về.
Vẻ mặt anh ấy trông không tự nhiên lắm: “Có ghi âm cho cậu một vài lời, vốn định gửi thẳng qua cho cậu nhưng vừa khéo cậu đến thành phố B, tự cầm mà nghe đi.”
Kinh Du nhận lấy, cười hỏi: “Cậu không ghi âm gì đó lung tung cho tôi đấy chứ?”
“Vớ va vớ vẩn, tôi là loại người đó hả? Cậu tự nghe là biết ngay thôi.” Thiệu Quân có vẻ như không mấy tình nguyện nói: “Tôi đi huấn luyện, tối ăn cơm chung nhá.”
“Không việc gì, cậu đi tập trước đi.”
Sau khi Thiệu Quân rời đi, Kinh Du lại đi mày mò làm quà sinh nhật cho Hồ Điệp.
Thời điểm chờ hong khô, anh mở bút ghi âm và bấm bắt đầu phát.
Ban đầu có tạp âm dần đến gần, ngay sau đó là tiếng tằng hắng của Thiệu Quân.
Có lẽ vì muốn xoa dịu sự xấu hổ nên anh ấy hắng giọng hai cái mới nói: “Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp, tôi phục rồi.
Nếu không phải bé Bướm Nhỏ nhờ giúp đỡ thì còn lâu tôi mới làm cái này, ngu xuẩn không tả nổi.”
Kinh Du dừng việc trong tay, sửng sốt hai giây khi nghe thấy tên Hồ Điệp.
Giọng của Thiệu Quân trong bút ghi âm vẫn tiếp tục phát ra.
“Thì là, làm một lời mở đầu chính thức nhá.
Chào mừng mọi người đến với câu chuyện phía sau tuyển thủ bơi lội nổi tiếng – Kinh Du.
Tôi là bạn học Tiểu Thiệu, là MC ngày hôm nay.”
“Đầu tiên chúng ta hãy cùng chào đón vị khách quý của ngày hôm nay, chú Trương Khang Hoa, chú Đỗ Lập Viễn, chú Tưởng Trung Cường và còn có mỹ nhân của chúng ta – dì Tống Kính Hoa.”
Bốn người này đều là đồng nghiệp kiêm bạn thân của ba Kinh Du – Kinh Tùng lúc còn sống.
Mỗi ngày lễ, Tết họ luôn tụ họp cùng nhau, nếu thời điểm ấy Kinh Du không cần huấn luyện thì anh cũng sẽ theo Kinh Tùng đến đó.
Sau khi Kinh Tùng qua đời, Kinh Du lập tức một phát cắt đứt toàn bộ liên lạc với thành phố B, cũng không qua lại với họ nữa.
Hoàn cảnh trong đoạn ghi âm rất yên tĩnh, Kinh Du có thể nghe thấy tiếng Thiệu Quân lầm bầm sau khi nói xong những lời này, nói cái gì mà sao còn chưa đến nữa các kiểu.
Khoảng hai phút trôi qua, anh nghe thấy Thiệu Quân chào hỏi với bốn người họ.
Sau khi anh ấy mời họ ngồi xuống thì cuộc phỏng vấn không quá chính thức này mới chính thức bắt đầu.
Thiệu Quân: “Con biết bốn chú dì đều là bạn rất thân của chú Kinh lúc sinh thời.
Mục đích mời mọi người đến đây hôm nay cũng là muốn biết lúc bình thường chú Kinh ở công ty… Có nhắc đến Kinh Du với mọi người không ạ?”
Người trả lời đầu tiên chính là Trương Khang Hoa, ông ấy và Kinh Tùng vừa là bạn thân vừa là bạn học nhiều năm: “Sao lại không nhắc cho được.
Người ta thường sẽ cưng chiều con gái, nhưng ông ấy lại cưng chiều con trai [3].
Mười câu thì hết phân nửa đều không rời khỏi Tiểu Du.”
[3] Gốc ở đây là “nữ nhi nô (女儿奴)” và “nhi tử nô (儿子奴)”, chỉ bậc phụ huynh sẵn sàng làm mọi việc vì con gái hoặc con trai mình.
Kinh Du nghe điều này thì không nhịn được bật cười.
Thiệu Quân: “Vậy sao, thế chú Kinh có từng than phiền với mọi người về việc Kinh Du học bơi không tốt gì đó không?”
Tống Kính Hoa cười nói: “Sao có thể chứ, ông ấy treo toàn hình Tiểu Du đạt giải trên bức tường trước văn phòng mình, mỗi lần có một đối tác nào đó đến thì chỉ thiếu điều bắt đầu kể từ cuộc thi đầu tiên thằng bé thi lúc còn nhỏ.
Sao ông ấy có thể than phiền Tiểu Du không tốt với chú dì được.”
Đỗ Lập Viễn tiếp câu: “Tiểu Du giành vinh quang cho nước nhà, lão Kinh vui vẻ còn chẳng kịp.
Mỗi lần có cuộc thi gì, ổng đều thông báo cho bọn chú biết một tiếng.
Nói đến Tiểu Du thì thằng bé cũng là bạn học của con, con có biết tình hình dạo đây của thằng bé không? Chú dì có gọi điện thoại cho cô của nó nhưng chỉ biết được vài điều về cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, còn những chuyện khác thì cô nó cũng không rõ.”
Thiệu Quân đáp: “Quả thật cuộc sống hiện tại của cậu ấy không có vấn đề gì lớn lao, chỉ là trong lòng có lẽ vẫn luôn e ngại rào cản ấy.”
Trương Khang Hoa hỏi: “Tiểu Du e ngại rào cản gì vậy?”
“Dạ là…” Thiệu Quân trầm mặc vài giây mới nói: