Sự trêu chọc trong lời nói của chàng trai quá rõ ràng, mặt Hồ Điệp có chút nóng lên, may mà màn đêm che đậy, cô lấy hết can đảm nói: "Tôi không có."
"Ồ." Anh đáp một cách hờ hững, trông có vẻ không tin.
"Hôm đó là do tôi không cẩn thận ngã xuống." Hồ Điệp thấy chàng trai định đi, bước nhanh theo sau, duy trì khoảng cách nửa vai đi song song với anh, "Anh là jingyu sao?"
"Không." Giọng nói chàng trai bình thản: "Tôi là cá mập."
"..." Hồ Điệp không nhịn được bật cười, cười xong mới cảm thấy không thích hợp, cô mím môi có chút xấu hổ: "Tôi đã tìm anh rất lâu rồi."
"Để làm gì?"
"Hả?" Trong một lúc Hồ Điệp không xoay chuyển kịp.
Kinh Du đưa mắt nhìn qua.
Sắc mặt cô gái tái nhợt như cũ, màu môi cũng nhợt nhạt, giống như thiếu khí huyết nghiêm trọng.
Màu sắc duy nhất trên người là mái tóc nâu hồng kia.
Anh nghĩ đến cái gì đó, vô thức thả chậm bước chân: "Tìm tôi làm cái gì?"
"Cảm ơn anh hôm đó đã cứu tôi." Hồ Điệp nói: "Thực sự hôm đó không cẩn thận nên tôi mới ngã xuống, mấy ngày trước tôi đều đến đó xem mặt trời lặn, có lẽ hôm đó ngồi xổm quá lâu, chân bị tê… Bảng cảnh báo với hàng rào kia dựng lên vì tôi à?"
"Chắc là vậy."
"Anh ăn cơm chưa? Tôi mời anh ăn tối."
Cô thay đổi chủ đề quá nhanh, dù Kinh Du vẫn luôn nghe cô nói chuyện cũng theo không kịp, anh nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Hồ Điệp cảm thấy kì lạ, "Làm sao vậy?"
"Cô nói chuyện vẫn luôn… " Kinh Du suy nghĩ một lúc, nói: "chuyển nhanh thế à?"
"Hả? Có… sao?" Hồ Điệp không để ý lắm, tiếp tục nói: "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Kinh Du suy nghĩ một lúc, trả lời ba câu hỏi của cô cùng một lượt: "Chưa.
Không cần.
Có."
Hồ Điệp mất một lúc mới hiểu câu trả lời của anh, cũng không thấy có gì không thích hợp, kiên trì nói: "Tôi nhất định phải mời anh ăn cơm."
"Không cần thiết, chuyện nhỏ mà thôi."
Hồ Điệp còn muốn gì đó, một tiếng chuông vang lên giữa hai người, theo bản năng cô chạm vào túi mình, không phải điện thoại của cô.
Vừa muốn nói gì đó, Kinh Du ở bên cạnh đã nghe điện thoại: "Ở bên ngoài.
Làm sao vậy? Không tìm được? Tôi lập tức trở về."
Anh cúp điện thoại, nhìn Hồ Điệp đang chờ một bên: "Xin lỗi, hôm nay không được rồi, tôi có việc."
Hồ Điệp đã sớm đoán được, đưa mã QR đã chuẩn bị sẵn qua: "Có thể thêm bạn không? Tôi sẽ mời cơm khi anh rảnh."
Kinh Du hết cách với cô, đành mở Wechat quét mã QR, lắc lắc điện thoại với cô: "Đã thêm, tôi đi trước đây."
Hồ Điệp gật đầu cười: "Tôi nhận được rồi."
Anh ừ một tiếng, tiến về trước hai bước, lại dừng bước chân, quay lại lấy một quả dừa từ trong túi ra đưa cho cô: "Cô có thể về một mình không?"
"Có thể, tôi sống ở bệnh viện đằng sau." Hồ Điệp chỉ về một hướng, Kinh Du nhìn theo, xuyên qua những cây cọ cao lớn, chỉ thấy dấu vết của những ánh đèn màu đỏ.
Anh thu hồi tầm mắt, đặt trái dừa vào tay cô: "Về sớm đi."
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Hồ Điệp đứng tại chỗ nhìn chàng trai đi xa, trái dừa trong tay không nhẹ, cô phải ôm vào lòng, vừa đi vừa xem điện thoại.
Yêu cầu thêm bạn của Kinh Du đã được gửi đến.
Nickname của anh rất đơn giản, hẳn là tên thật của anh – Kinh Du.
Hồ Điệp nhẩm đọc: "Kinh, Du."
Sau đó bấm vào ảnh đại diện của anh, là hình một con cá voi vẽ tay, ổn định trên tờ giấy trắng, chờ lặn xuống biển.
Hồ Điệp bấm chấp nhận.
Khung chat lập tức xuất hiện tin nhắn tự động của hệ thống.
Kinh Du: Tôi là
Hồ Điệp không tiện gõ chữ bằng một tay, đi đến chỗ ghế dài ngồi xuống, đặt trái dừa ở một bên, bấm mấy chữ gửi qua.
Hồ Điệp: Tôi là Hồ Điệp.
Gửi rồi mới cảm thấy ngốc, Hồ Điệp lại ngại không dám thu hồi, gửi thêm một câu.
Hồ Điệp: Kinh Du, chào anh.
"..."
Tiêu rồi.
Cảm