11
Tôi chột dạ đi tới đi lui trước cửa nhà Bạch Đoạn không dám vào. Bạch Đoạn thay xong giày, vào nhà ôm một giỏ đồ ra, thấy tôi vẫn còn xớ rớ trước cửa, anh cười: “Sao, còn ngại ngùng gì nữa.”
Tôi nhìn quanh quất: “Bố mẹ anh đâu.”
“Em vào nhà đi, nãy anh không nói, bố mẹ anh đi du lịch rồi.” Bạch Đoạn cười kéo tôi vào cửa.
“Hay lắm, anh dám chơi em.” Tôi trừng mắt liếc anh một cái, chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy vui vui.
“Ôi anh nấu cơm đó à?” Tôi đi theo anh vào phòng bếp.
“Chứ chẳng lẽ trông cậy được vào em?” Anh lườm tôi một cái rồi nhanh nhẹn đeo tạp dề lên người.”
“Đảm đang, đảm đang quá.” Tôi khen, tiện đẩy thuyền chọc ghẹo, “Anh mà là con gái em cưới anh liền đó.”
“Nấu cơm được là em cưới à, tiêu chuẩn thấp thế.” Anh vừa đánh trứng gà vừa nói, “Anh nấu món cà chua xào trứng gà, em ra ngoài ngồi đợi đi.”
“Để em giúp anh sắt cà chua.” Tôi xoay vòng vòng trong nhà bếp tìm con dao.
“Không cần đâu một chút là xong thôi, em lên nhà nghỉ ngơi đi.” Bạch Đoạn đưa một dĩa nho cho tôi, “Lên phòng khách đợi đi, một lát xong anh gọi.”
Cảm giác được Bạch Đoạn chăm rất là thích, nên tôi tôi ngoan ngoãn ôm dĩa nho lên phòng khách ngồi đợi. Trên đường lên phòng khách đi ngang qua phòng ngủ của Bạch Đoạn, tôi không nén được tò mò đi vào nhìn sơ qua. Vừa vào cửa tôi đã thấy một dàn mô hình transformer cũ kỹ để trên đấy, có mấy cái tôi còn nhận ra được. Phòng anh rất sạch sẽ, ngăn nắp gọn gàng, theo phong cách tối giản nên chẳng có cái gì dư thừa. Trên bàn làm việc của anh đặt hai khung ảnh, một cái mà ảnh của anh chụp trước cổng đại học Phù Châu, còn một cái là ảnh chụp tập thể lớp của anh, mấy sinh viên cùng vây quanh Chung Viên, cười đến xán lạn. Tôi nhìn đăm đăm vào Chung Viên một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đặt khung ảnh lại chỗ cũ, không thèm nghĩ đến ông ta nữa.
Bạch Đoạn làm cà chua xào trứng thật sự rất nhanh, chỉ khoảng mười phút sau đã xong. Anh bỏ cơm nguội vào lò vi ba hâm một chút cho nóng, rồi rải trứng xào cà chua lên thành một tô cơm nóng hổi ngon lành. Tôi nhìn anh bưng hai tô cơm thơm nức mũi lên, xuýt xoa luôn miệng. Tay nghề Bạch Đoạn chỉ khoảng tầm trung, nhưng tôi ăn đến ngon lành. Cơm nước xong tôi với anh cùng ngồi sô pha xem TV. Nhìn thấy cũng đến 11 giờ rồi, anh huých khuỷu tay lên người tôi: “Này, đi tắm đi.”
Tôi sửng sốt: “Em không mang theo đồ lót để thay.”
Anh cũng sửng sốt: “Anh cũng quên mất.”
Tôi vung tay lên: “Em hy sinh một chút cũng được, em mặc của anh.”
Anh trừng mắt liếc tôi một cái: “Em không chê anh còn ngại đó, thôi để anh tìm xem có cái mới nào không.”
Tôi bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn anh tìm một vòng trong phòng, nhưng cũng không tìm thấy cái nào mới. Cuối cùng anh quyết định sai sử tôi: “Lát tắm xong em giặt quần lót đi rồi phơi lên, sáng mai là có thể mặc lại.”
“Vậy tối nay thì sao bây giờ? Anh bắt em ở truồng ngủ hở?”
Bạch Đoạn cắn răng: “Tối nay em mặc của anh!”
“Không được đâu, anh không ngại nhưng em còn ngại đó.” Tôi phản đòn.
“Ngại thì đừng mặc, giỏi thì tối nay ở truồng ngủ.” Bạch Đoạn trưng mắt nhìn tôi.
“Ở truồng thì ở truồng, ngủ khỏa thân tốt cho sức khỏe.” Tôi cũng hăng hái phản công. “Anh coi chừng anh đó, tối ngủ đừng có quơ tay quơ chân, lỡ sờ đến cái chỗ kia kia…”
Tôi đang hăng hái thao thao bất tuyệt thì phát hiện mặt Bạch Đoạn đang đỏ ửng lên. Tiếp đó tim tôi như rớt cái bộp xuống đất, dĩ nhiên miệng cũng á khẩu theo không biết nói gì nữa.
Tôi với Bạch Đoạn chỉ biết im lặng trừng mắt ngó nhau.
“Đi tắm mau đi.” Bạch Đoạn cuối cùng cũng hết kiên nhẫn nổi đánh tan bầu không khí im lặng kì dị, thúc giục tôi một tiếng.
“Vâng~.” Tôi ngoan ngoãn vào phòng tắm, lúc đi ngang qua người anh tôi cảm thấy rõ ràng tim mình đang đập bang bang trong lồng ngực.
Tối hôm đó tôi vốn nghĩ sẽ khó ngủ, ai ngờ đâu vừa nằm xuống cạnh Bạch Đoạn tôi đã rất nhanh thiếp đi. Bạch Đoạn vừa mới tắm xong, trên người thoang thoảng một mùi thơm rất dễ chịu, quanh quẩn trên chóp mũi như có như không làm tôi an tâm chìm vào giấc ngủ.
Tháng chín đến, cuộc sống đại học của tôi đã chính thức bắt đầu.
Dự lễ khai giảng chỉ có mấy giáo sư-bác sĩ già già, không thấy Chung Viên. Việc này làm tôi nhè nhẹ thở phào. Tôi vừa chân ướt chân ráo vào đại học đã bị túm đi học quân sự của tân sinh viên, tròng vào bộ quân phục xanh xanh sau đó bị lôi vào một doanh trại ở vùng ngoại ô thành phố kế bên tập huấn, dãi nắng dầm sương.
Học quân sự cơ bản là chẳng có cái gì vui để kể, chỉ bồi dưỡng ra một đám anh em “người cùng khổ”.
Lúc học quân sự, mong muốn lớn nhất mỗi ngày của tôi chính là việc gọi điện thoại cho Bạch Đoạn. Khi đó sự ỷ lại của tôi lên người anh đã gần như là một loại bệnh trạng. Trong doanh trại không được mang di động, muốn gọi điện thoại chỉ có thể chờ sau giờ cơm chiều, theo lịch cụ thể gọi từ điện thoại cố định trong doanh ra, mà thời gian gọi cũng hạn chế. Lúc đó mỗi ngày tôi đều gọi hai cuộc điện thoại, một cuộc cho ông bà ngoại, cuộc còn lại là dành cho Bạch Đoạn. Điện thoại trong doanh rất ít, mấy ngàn sinh viên tranh giành nhau mấy chục cái điện thoại, mỗi buổi chiều trong phòng gọi điện đều ồn ào bát nháo như đánh trận. Vì để có thể gọi được mỗi ngày, tôi ăn nhanh như hạm, táp hai phát hết dĩa cơm rồi ù té chạy vào phòng gọi điện. Tôi hay nói dối với Bạch Đoạn thật ra tôi cũng không định gọi cho anh nhưng mà giành được điện thoại vất vả lắm nên phải sử dụng cho hết. Lúc đó cả phòng ngủ ai cũng hỏi tôi có phải mỗi ngày đều gọi điện cho người yêu không, tôi nói không phải, làm gì có người yêu, gọi cho bạn thôi. Thế là cả phòng ồ lên không tin, bảo bạn làm gì mà đến mức như thế, là bạn gái chứ gì. Tôi mắng, bảo người ta có tên có họ, còn xem nhau như anh em, không tin mấy người đi gặp đi.
Trước khi kết thúc đợt học quân sự một ngày, tôi reo mừng với Bạch Đoạn trong điện thoại, nói tạ ơn trời cuối cùng cũng kết thúc, tôi thật bội phục
bố anh với Trương Nguyên, cái sinh hoạt như heo chó như thế này mà vẫn có thể ung dung sống được. Bạch Đoạn cười bảo tôi nói bậy nói bạ, còn nói quân đội chân chính dễ chịu hơn đi tập huấn một chút. Tôi bảo thôi, có dễ chịu hơn tôi cũng không chịu nổi, giờ nhìn thấy quân phục là tôi muốn nôn ói. Bạch Đoạn cười, nói cố lên, kiên trì là thắng lợi, mai trở về anh sẽ đi đón gió cùng với tôi.
Tôi vừa nghe tinh thần ngay lập tức phấn chấn lên, nói Bạch Đoạn anh phải giữ lời đó nha.
Bạch Đoạn ừ, anh bảo anh có thất hứa bao giờ đâu, tôi cứ chờ đó.
Suốt cả ngày hôm đó tôi mừng như lên cơn động kinh, ngay cả huấn luận viên cũng tưởng tôi tự nhiên bộc phát bệnh tâm thần.
Hôm sau, xe bộ đội đưa chúng tôi trở về trường học. Tôi ngay lập tức như con ngựa thoát cương chạy ù về ký túc xá, tắm rửa thơm tho, sửa soạn tươm tất rồi gọi cho Bạch Đoạn, nói Hồ Hán Tam lại trở về rồi đây (*), chừng nào anh đi đón gió với em?
(*) Hồ Hán Tam: là một nhân vật trong một bộ phim cách mạng Trung Quốc tên Ngôi sao đỏ lấp lánh (闪闪的红星) nổi tiếng với câu thoại kinh điển: “Hồ Hán Tam ta lại trở về rồi đây!”Bạch Đoạn nói ngay bây giờ, anh đang ở lầu giải phẫu, hay tôi đến đó tìm anh đi.
Bụng tôi nghĩ sao mà từ chối cho được, tôi hưng phấn chạy đến lầu giải phẫu tìm anh. Lúc đó đang là tan tầm, cửa sắt hàng rào đã khép lại một nửa, phòng giải phẫu cũng thưa thớt người đi, trông có vẻ khá yên tĩnh. Tôi không biết anh ở đâu, nên định lấy di động ra nhắn nói anh xuống cửa sắt chờ, nhưng chưa kịp gửi xong tin nhắn, đã nghe được giọng Bạch Đoạn.
“Không thể được, đừng có nói khó nghe nữa, cậu cũng đừng ti tiện quá như thế!” Bạch Đoạn gần như là gào thét lên, thanh âm truyền đến làm tôi giật cả mình. Tôi lần theo tiếng nói tìm đến dưới cầu thang, thấy một cậu trai đang quỳ gối trước mặt Bạch Đoạn. Cảnh tượng này coi vậy mà tôi lại quen mắt, vì lúc cấp hai, Bạch Đoạn hoành hành ngang ngược, có người quỳ gối trước mặt anh hoặc ôm đùi gào khóc là chuyện thường ngày ở huyện.
Tôi bước lên gọi anh: “Bạch Đoạn, làm gì đó, thằng nhóc này chọc phá anh à?”
Bạch Đoạn thấy tôi thì có hơi xấu hổ, anh phất phất tay: “Không có gì cả, chúng ta đi thôi.”
Tôi nhìn cậu trai quỳ dưới đất một cái, không đành lòng, “Anh mặc kệ cậu ta à?” Tôi hỏi.
“Là tự cậu ta chuốc lấy.” Bạch Đoạn liếc cậu ta một cái, ánh mắt phức tạp lên. Cậu trai mở lớn mắt si ngốc nhìn hai chúng tôi, nhìn đến tóc gáy tôi dựng đứng. Tôi nói với anh. “Anh nói chuyện mềm mại xíu đi. Trước kia anh cũng đâu xử rắn như thế?”
“Chẳng sao đâu, cậu ta thích quỳ thì cho cậu ta quỳ.” Bạch Đoạn mất kiên nhẫn kéo tay tôi đi.
Tôi vừa quay đầu lại nhìn cậu trai đó đã bị Bạch Đoạn kéo tay lôi đi, cho đến lúc cậu ta sắp sửa khuất sau chỗ rẽ hành lang, tôi thấy cậu nhóc hình như là đang khóc. Tôi nhìn Bạch Đoạn, “Cậu ta đã làm gì anh vậy, giận đến như thế? Phong thái uy quyền của anh chẳng mất đi tý nào so với hồi xưa cả.”
“Không có gì đâu, chuyện nhỏ thôi.” Anh nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu. “Việc này khác với mấy chuyện hồi cấp 2 của anh.”
“Khác thế nào? Cậu ta trộm tiền anh hay giật bạn gái của anh?” Tôi cà khịa.
“Đã bảo không liên quan đến em mà, hỏi gì lắm thế?” Bạch Đoạn nhìn tôi, “Không phải em muốn đi đón gió à, nói đi, muốn đến chỗ nào?”
“Trước cổng đại học có nhà hàng khách sạn năm sao ý, em thấy không tồi.” Tôi chân thành nói.
“Nằm mơ, em muốn ăn ở đó thì đi bán anh đi.” Anh đánh tôi một cái, “Ngoài cổng bắc có tiệm lẩu lươn, đi không?”
“Đi đi đi đi đi.” Tôi gật đầu như gà mổ thóc, cợt nhả lôi kéo anh đến cổng bắc.
Bữa cơm đó tôi ăn ngon lành vô cùng. Bạch Đoạn gọi phòng riêng, còn có cửa sổ lớn trong phòng, khung cảnh rất đẹp. Anh ngồi đối diện tôi, gương mặt bị hơi nóng của nồi lẩu làm cho đỏ ửng. Tôi vừa ăn vừa chăm chú nhìn anh, nói: “Bạch Đoạn, sao anh gầy thế.”
“Anh sờ sờ mặt mình: “Làm gì có đâu.”
Tôi thuận tay vuốt lên mặt anh: “Xem mặt anh nè, vậy mà còn chối.”
Anh cười: “Chối cái gì mà chối?”
“Anh ăn nhiều thịt lên đi.” Tôi vừa nói vừa gắp thịt bò cho anh, “Cằm anh nhọn gần bằng mặt mẹ em rồi đó.”
Anh trầm mặc im lặng nhìn tôi.
Tôi liếc anh một cái: “Đừng có trưng cái biểu cảm này ra với em, câu em tự nói em tự biết.”
Anh cúi đầu cười, “Sao anh cảm thấy đứa nhỏ em cứ vô tâm không phổi, rời xa ai cũng có thể sống tốt.”
Tôi trừng mắt: “Cái gì mà vô tâm, cái này người ta gọi là kiên cường.”
Bạch Đoạn cười. Lúc anh cười trông thật xinh đẹp.
Ăn đến một nửa cái lẩu, di động Bạch Đoạn chợt vang. Lúc đầu tôi không chú ý, sau đó mới thấy Bạch Đoạn càng nghe điện thoại sắc mặt càng lúc càng xấu. Sau khi cúp máy anh ngơ ngác ngồi yên một hồi lâu.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Vừa nãy….. Người quỳ trên mặt đất kia, cắt cổ tay rồi.” Bạch Đoạn nhìn thẳng vào tôi.