Hô Hấp Lần Thứ Hai

Chương 14


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

14.

Tết Âm Lịch năm đó ông bà ngoại tôi về lại quê ở phương bắc, trước khi đi còn làm vài bài diễn thuyết thuyết phục tôi cùng về với ông bà. Bà ngoại nói tôi lớn thế này còn chưa về quê lần nào, ở quê còn hai cậu với mợ tôi nữa, không về gặp luôn sao. Tôi nói không được đâu, mẹ tôi chôn một mình ở Phù Châu này, tôi phải ở đây lo nhang khói cho bà.

Tôi mua cho ông bà vé máy bay buổi sáng ngày 30, theo kế hoạch đã định thì tôi và anh Trương Nguyên sẽ đưa ông bà từ biệt thự ở hồ bán nguyệt tự đi thẳng ra sân bay.

Cái kế hoạch này là do tôi đề nghị.

Tôi nhìn đồng hồ, đúng 8 giờ sáng. Cặp vợ chồng già 10 rưỡi mới bay, lúc này về biệt thự cũng còn kịp. Dĩ nhiên thì nhu cầu ấy ấy cũng phải ưu tiên cho việc kính hiếu ông bà, tôi không dám dây đưa thêm, vác cặp mông trần truồng giữa mùa đông chạy thẳng vào nhà vệ sinh tắm qua loa rồi mặc vội quần áo ra ngoài.

Trước khi đi tôi còn đặc biệt dặn dò Bạch Đoạn: “Anh đừng đi nha, ở đây chờ em về.”

Bạch Đoạn liếc xéo tôi một cái: “Đừng có tưởng bở.”

Tôi vẫn chưa gan đến mức dám khóa trái cửa nhốt anh trong nhà đâu, chỉ vừa xuống lầu vừa tự bứt tóc mình lẩm bẩm, cơ hội tốt như thế mà lại vuột mất.

Tôi chưa có bằng lái, nên chỉ có thể bắt taxi. Tài xế lúc lắc nói vì an toàn giao thông, nên xe chạy vật vã nửa tiếng mới đến được biệt thự. Lúc xuống xe tôi sa sầm mặt, nghĩ qua Tết tôi sẽ tậu ngay con Volvo, con xe đó nhìn từ sau trông y như một cái quan tài, để tôi chống mắt lên xem ai dám đâm tôi.

Lúc tôi đến Trương Nguyên đã đứng trước cửa biệt thự, anh lái con Mercedes của Quách Nhất Thần, thấy tôi đến thì quở trách, “Thằng nhóc này làm cái gì mà lề mề vậy hả, để anh chờ dài cổ rồi nè.”

“Em xin lỗi em ngủ quên.” Tôi nói dối không chút chột dạ. “Mà cũng tại anh hôm qua rót rượu cho em nhiều quá chứ bộ.”

“Không rót cho em thì em ôm cả chai rượu mà tu. Một hồi sau còn cùng với Quách Nhất Thần tung tăng lao ra giữa đường múa ca, thiên hạ ai cũng bu vào xem làm anh chẳng dám nói anh quen hai người luôn đó.”

Quách Nhất Thần cũng múa hả? Ha ha, cái dáng vẻ thầy tu của ảnh mà say xỉn chắc trông cũng thú vị lắm.” Tôi pha trò, “Sau đó anh Nhất Thần về bằng cách nào?” Tôi vừa hỏi vừa nhìn đau đáu con Mercedes hạng sang bóng loáng bên cạnh.

“Anh đưa cậu ấy về, chứ chẳng lẽ để Nhất Thần say rượu lái xe?” Trương Nguyên rất tự nhiên nói, “Cậu ấy còn đang ngủ chưa dậy.”

“Ừm.” Tôi qua loa đáp, nghĩ thầm anh cũng hốc rượu mà sao không sợ mình say rượu lái xe? Nhưng thật sự tôi cũng không dám truy vấn tiếp, ánh mắt Trương Nguyên lúc ấy như chứa quá nhiều ẩn tình, cào vào lòng tôi ngứa ngáy. Đề tài này quá nhạy cảm, cả trước đây tôi chưa từng thấy anh Trương Nguyên có khuynh hướng giới tính như thế, mà với cả, bản thân tôi còn đang mù mờ, tư cách gì đi hỏi chuyện của anh.

Tôi với Trương Nguyên tiễn ông bà đến sân bay. Trước khi check in bà ngoại nắm tay tôi, nói chúng tôi trở về đi, nhưng tôi chỉ vừa xoay người, bà đột nhiên túm chặt cánh tay tôi, do dự nói:

“Tết năm nay con hẹn Chung Viên ra ăn một bữa cơm hay gì đó đi…. Con cũng đừng giận nó nữa.”

Tôi không biết nên trả lời thế nào.

Bà ngoại thở dài: “Dù gì nó cũng là cha con.”

Câu nói này như đâm vào lòng tôi một chút.

“Con biết rồi ạ, hai ông bà yên tâm quay về ạ.” Tôi vẫy tay với họ.

Lúc ra khỏi sân bay, Trương Nguyên hỏi tôi: “Lúc nãy bà ngoại em nói chuyện cha em, là sao thế?”

Tôi gãi đầu: “Cũng không có gì, em tìm được cha ruột rồi, đang làm bác sĩ ở bệnh viện Phù Châu.”

Trương Nguyên cười: “Vậy tốt quá rồi còn gì, lúc nhỏ em hay vị bắt nạt vì không có ba mà.”

“Không phải…. Năm đó lúc mẹ em đến Phù Châu tìm ông ta, ông ta còn không chịu nhận em. Nhưng sau đó mẹ lại tha thứ cho ông ta.” Tôi nhìn Trương Nguyên, hỏi: “Anh này, nếu em hận ông ta vì chuyện đó, anh thấy em có hẹp hòi quá không?”

Trương Nguyên suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Không, em có lý do chính đáng.”

Tôi gật gật đầu.

“Nhưng anh thấy em vẫn nên tha thứ. Ông ta là cha em, chuyện này mãi không thể thay đổi được, có hận có thù sau rồi cũng sẽ nhạt phai đi.” Trương Nguyên thở dài, “Em không thể hận ông ta cả đời, mẹ em lúc còn sống cũng muốn như vậy mà, trước khi mất đi bà cũng tha thứ cho ông ta rồi đấy thôi.”

Tôi không biết nói gì hơn nữa. Trương Nguyên nói đúng, nhưng chuyện này tôi vẫn chưa thể chấp nhận được.

“Này, suy nghĩ gì thế?” Trương Nguyên thấy tôi không nói tiếng nào, huých huých tôi vài cái.

“Không có gì, em chỉ đang nghĩ anh vào bộ đội có mấy năm mà suy nghĩ đã sâu xa được như thế.” Tôi đùa.

“Sâu xa cái gì, suốt ngày chỉ đứng gác nên đầu óc cứ phải suy nghĩ vẩn vơ.” Anh cười, “Khó nhất lúc gác đêm, xung quanh chẳng có ai, hoàn toàn im lặng, chỉ có thể đứng suy nghĩ vẩn vơ
qua thời gian, nhớ lại lúc chúng ta còn nhỏ, nhớ em, nhớ Quách Nhất Thần, và tất cả những chuyện khác, nghĩ mãi rồi anh cảm thấy não anh như tan ra hết.”

“Gì ngoài chuyện phá phách ở nhà ngang với bọn em anh không nhớ người yêu à?” Tôi pha trò, “Anh phải nghĩ về chị dâu tương lai của em khi rảnh chứ?”

“Chị dâu tương lai của em chắc còn chưa ra đời đâu.”

“Chối hoài, anh không có ai hết à?” Tôi liếc xéo anh.

“Trời đất chứng giám, anh không có.” Anh nhấc tay thề.

“Chưa từng có?”

“Thật mà, từ nhỏ đến lớn em theo anh có thấy anh có cô bạn gái nào chưa?”

“Không tin đâu, anh làm gì đen tình dữ vậy, dù không có người yêu thì ít nhất cũng phải tương tư ai chứ?” Tôi tiếp tục hỏi ép anh.

Trương Nguyên ngẩn ngơ.

Tôi cảm thấy thú vị.

“Thật sự là không có.” Anh ấp úng nói.

“Xạo quá, không có sao anh ngây người ra.”

“Anh đang tự hỏi lòng mình thôi.” Trương Nguyên nghiêm túc nói.

Tôi bị lời nói dối của anh làm ngạc nhiên. Một lúc lâu sau tôi đánh vào tay anh một cái: “Trương Nguyên, không ngờ anh lại rất si tình đó.”

Trương Nguyên chỉ cười không đáp, anh lấy thuốc lá ra hút. Đây là động tác lúc anh không muốn bị người khác quấy rầy. Bao nhiêu năm rồi mà thói quen vẫn y như cũ. Tôi thức thời không nhắc đến Quách Nhất Thần, sau đó ngẫm nghĩ một lúc, tôi nghĩ chắc do mình tự thần hồn nhát thần tính thôi, tôi với Bạch Đoạn mờ ám, nên nghĩ ai cũng sẽ như thế.

Lúc tôi và Trương Nguyên về lại thành phố, thấy còn sớm nên rủ anh đi ăn chút gì rồi về. Trương Nguyên đồng ý, chở tôi đi tìm một tiệm cơm. Anh nói chọn quán nào bình dân được rồi, tôi mắng anh nghèo kiết hủ lậu, dù gì tôi cũng có tiền trong người mà?

Trương Nguyên nói không cần đãi anh, bữa hôm qua là Nhất Thần ra tiền, anh còn chưa lo được gì cho tôi mà còn bắt tôi đãi thêm bữa này nữa.

Nhưng rốt cuộc Trương Nguyên cũng bị tôi túm đến một quán ăn sang trọng. Nhân viên giữ xe vừa thấy chúng tôi lái Mercedes thái độ niềm nở hẳn lên, khác hẳn với lúc mẹ tôi lái Toyota Crown chở tôi. Tôi mắng to trong lòng, mẹ tôi không mua Mercedes là vì tiết kiệm để xây dựng sự nghiệp, đừng chọc tôi điên tôi gom tiền mua Maserati chạy cho biết mặt!

Vào cửa tôi nhác thấy một con Audi A6 rất quen mắt, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô phục vụ mặc sườn xám đỏ rất nhiệt tình, mở cửa mời chúng tôi vào, hỏi chúng tôi muốn dùng đồ Trung Quốc hay cơm Tây. Tôi đáp ngay đồ Trung Quốc. Bao nhiêu năm theo mẹ tôi mở tiệm cơm Tây, tôi ăn đã muốn buồn nôn, giờ chỉ cần thấy dao nĩa là nổi da gà. Phục vụ cười cười, mời chúng tôi đi theo cô ấy, rồi lả lướt phất tà áo đỏ dẫn đường đến khu Trung Hoa.

Cái nhà hàng thiết kế chẳng có khoa học gì, muốn vào khu Trung Hoa phải băng qua toàn bộ khu cơm Tây. Nếu mà mẹ tôi thấy chắc chắn bà sẽ mắng cho mà xem. Tôi và Trương Nguyên đi theo cô phục vụ sườn xám đỏ xuyên qua một loạt bàn cơm Tây đầy khách, tức thì đập vào mắt tôi là một gương mặt quen thuộc.

Người đó cũng ngẩng đầu nhìn tôi.

Sau đó thì người ngồi đối diện người đó cũng ngẩng đầu nhìn tôi.

Cuối cùng là Trương Nguyên lia mắt nhìn sang người ngồi kế người đó.

Vâng đây đích thị là sấm sét dưới trời quang, cả bốn người chúng tôi đều trơ người như phỗng không biết làm gì.

Lòng tôi dậy sóng, nhưng tôi đè lại được. Tôi hít một hơi sâu, ưỡn ngực hóp bụng bước đến. Trong cái tình huống này mà tôi còn có thể cố gắng bình tĩnh được thì tôi chẳng phải con người rồi.Con mẹ nó, thi cốt mẹ Hạ Vi Vi của tôi còn chưa lạnh đâu, tôi mà nhịn nữa thì mẹ nó tôi không còn mang họ Hạ nữa!

“Niệm Phi?….Trùng hợp quá.” Chung Viên xấu hổ chào.

Tôi gồng mình: “Ai tới chào ông? Tôi tới chào bạn học cũ. Tôi mỉm cười liếc ông ta một cái rồi đưa mắt sang người con gái ăn diện đẹp đẽ ngồi đối diện ông ta, “Kiều Chân, lâu rồi không gặp.”

Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Kiều Chân đông cứng lại.

Con mẹ nó, trái đất tròn quay.



Chú thích nhỏ một chút: trong truyện tác giả dùng từ “đại bôn” để gọi xe Nhất Thần, Bôn là Mercedes, đại là chỉ những dòng đắt tiền nhất của hãng xe này.

Audi A6 của Chung Viên, con này tầm 2 tỷ mấy gần 3 tỷ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện