Hô hấp lần thứ hai
Tác giả: Khúc Thủy Lão Sư
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
24.
Tôi thức dậy trong mờ mịt, ngày vẫn sang, tôi vẫn phải tiếp tục trôi với đời.
Bật TV lên, bản tin buổi sáng của thành phố tràn ngập chuyện về vụ việc công nhân nhảy lầu tự tử ở công trường hôm qua, hai người thiệt mạng, một người thực vật và 5 người bị thương nặng. Chú Tạ trên TV bị bao vây bởi một đống micro và bút ghi âm, tiều tụy phờ phạc; giọng người thuyết minh đang phẫn nộ lên án con người tốt bụng và vô tội này. Tôi nghe mà cảm thấy khó chịu trong lòng, vươn tay tắt TV.
Câu cuối cùng của bản tin là cảnh sát đã bắt đầu điều tra vụ án.
Tôi đánh điện thoại cho luật sư của mẹ tôi, hỏi xem liệu có cách nào cứu vãn không. Đường Duệ nói tình hình này khó lắm, bây giờ Lão Tạ chỉ có thể hy vọng phá sản, tổ chức lại hoặc là hòa giải, nhưng chuyện nhảy lầu tập thể ồn ào như thế, thị trưởng thành phố và tỉnh đều chú ý, có lẽ cũng không còn hy vọng hòa giải.
“Cậu chỉ có 20 triệu trong Tân Hiệp Hòa, không bị tổn hại danh tiếng, mất mát cũng coi như khá nhỏ, nên tránh vũng nước đục này ra đi”, Anh ta an ủi tôi.
“Vậy không có cách nào cứu chú Tạ nữa sao?”
“Không.” Đường Duệ thở dài “Ông ấy đã nộp đơn xin phá sản lên tòa án sáng sớm nay, chuẩn bị bán đấu giá Tân Hiệp Hòa. Đây là tất cả những gì tốt nhất có thể làm bây giờ.”
Tôi đứng trên ban công nhìn lên trời, tự hỏi thiên lý đang ở đâu.
“Tuy chú Tạ có nhiều bạn bè, nhưng cũng không giúp được ông ấy trong chuyện này, giờ chỉ có thể gây áp lực với cảnh sát để đưa Dương Phong ra công lý càng sớm càng tốt. Nhưng đây không phải là ngày một ngày hai. Dương Phong đã lên kế hoạch để tẩu thoát. Ai cũng biết đến lúc bắt được thằng đó về quy án thì chắc mồ chú Tạ cũng xanh cỏ từ lâu rồi.” Đường Duệ nhẹ thở dài, “Đừng lo lắng quá. Đây là vụ án kinh tế, không phải chịu trách nhiệm hình sự.”
Tôi cúp máy, lồng ngực nghẹn lên từng cơn.
Tôi mở nước ấm, ngồi vào bồn tắm định thư giãn thể xác và tinh thần, nhưng vừa xuống nước chưa được bao lâu thì điện thoại di động bên ngoài vang lên. Tôi bị tiếng chuông làm ồn đến không chịu được, đành quấn khăn đi ra, thấy là Bạch Đoạn gọi, tôi dịu giọng lại: “Tìm em có chi không?”
“Hạ Niệm Phi, cậu chậm thật đấy.” Giọng một người đàn ông xa lạ truyền đến trong điện thoại, khoảng 30 tuổi, lạnh lùng không cảm xúc.
“Anh là ai?” Trái tim tôi chùng xuống, “Bạch Đoạn đâu?
“Bạch Đoạn ở nhà vẫn còn tốt lắm, không sao đâu, đừng lo lắng, ta sẽ không để cậu ta mất một miếng thịt nào đâu.” Người đàn ông cười nhẹ, âm thanh nghe chói gắt như tiếng thủy tinh vỡ, “Quách Nhất Thần không chịu gặp ta, nên ta muốn nhờ cậu gửi vài lời với hắn.”
Máu trong người tôi như muốn chảy ngược lại: “Khâu Vũ Sơn?!”
“Này, nhỏ giọng một chút đi.” Đầu dây bên kia cười “Nói cho hắn biết, trong vòng một ngày phải tới Phù Châu gặp ta, nếu không kẻ phá sản tiếp theo không chỉ có mỗi Tạ Cẩm Hòa.”
“Ý ông là gì?” Tôi không kìm được rít cao giọng lên. “Chuyện Tân Hiệp Hòa là do ông làm à?”
Nhưng trước khi tôi kịp dứt câu, Khâu Vũ Sơn đã dập điện thoại. Tôi gọi lại thì tắt máy.
Tôi cảm thấy mồ hôi lạnh trên lưng tôi vừa túa ra hết. Biết trước Khâu Vũ Sơn không dễ chọc vào, mà Quách Nhất Thần lại còn làm như thế, làm gắt đến như thế. Nhưng tại sao Khâu Vũ Sơn lại xuống tay với Tân Hiệp Hòa? Còn Bạch Đoạn, Bạch Đoạn bây giờ ra sao rồi?
Tôi loạn cào cào trong lòng.
Tôi quấn khăn tắm đứng trong phòng khách năm phút, tự nhủ đừng hoảng, bình tĩnh lại bình tĩnh lại. Những tình huống nguy hiểm như thế này thì phải càng thật bình tĩnh. Tôi tự nhủ với mình rằng tôi không còn là tên đầu gấu giang hồ hồi cấp hai, đây không phải là việc chỉ cần nhảy bổ vào đấm đá nhau là có thể giải quyết. Tôi sắp xếp mọi thứ trước sau, soạn cho bản thân danh sách nên làm gì và không nên làm gì. Cuối cùng, tôi hạ quyết tâm, bắt đầu gọi điện bằng loa ngoài trong lúc tranh thủ mặc quần áo vào. Đầu tiên, tôi gọi cho Quách Nhất Thần, nói lại nguyên văn những gì Khâu Vũ Sơn nói. Phong cách của Quách Nhất Thần giống hệt Khâu Vũ Sơn, lưu loát gọn gàng, tôi chưa kịp nói xong anh đã cúp điện thoại.
Sau đó tôi gọi cho ông bà ở biệt thự hồ bán nguyệt, nói bà ơi cháu quên không nói với bà, lúc trước có đăng ký một tour du lịch Lệ Giang của đoàn du lịch Hoàng Hôn Đỏ cho ông bà đi nghỉ dưỡng, đi nửa tháng, chiều nay xuất phát rồi nhưng cháu quên báo cho ông bà mất, ông bà nhanh chóng thu dọn đồ đạc 2 giờ chiều lên máy bay được không……. Khoan khoan chờ chút, để cháu gửi thông tin liên lạc của công ty du lịch….
Cuối cùng, tôi cũng định thần lại, cầm lấy chìa khóa xe ra khỏi nhà. Trước khi đi ra chợt tôi thấy trước mắt tối sầm, cơ thể run lên. Tôi vội ôm khung cửa, cảm thấy cổ họng có cái gì tanh đắng. Tôi che miệng lại, vô thức nhìn lòng bàn tay mình, một mảng đỏ sẫm.
Mẹ kiếp, lúc này mà còn bị trào ngược mật.
Tôi lau sạch máu và tiếp tục chạy xuống lầu, lúc này tôi không thể gục được, không thể gục ngã được.
Nơi đầu tiên tôi đến là tiểu khu Hòa Bình, tôi không thể nghĩ ra nơi nào khác trừ ở đó. Lên lầu thấy cửa nhà Bạch Đoạn chỉ khép hờ, tôi căng thẳng, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa ra.
“Bạch Đoạn?” Tôi gọi anh.
Không có ai trong phòng khách. Lòng tôi rối như tơ vò, bước đến phòng ngủ của anh, tôi thấy Bạch Đoạn đang nửa quỳ ở mép giường, tay áo bị xắn lên cao, cánh tay trắng nõn buông thõng trên mặt đất, tôi vội chạy lại gần bắt mạch cho anh.
Mạch gần như không đập.
Vạch mí mắt anh ra, tôi thấy đồng tử thắt chặt, không có phản ứng gì.
Tôi bủn rủn hết cả chân tay, suýt chút nữa không đứng nổi. Tôi nhìn cánh tay của anh, có một vết kim mới trên tĩnh mạch, tôi không biết anh đã bị tiêm thuốc gì. Nghiến chặt răng, tôi bế anh lên rồi lao nhanh xuống lầu.
Tiểu khu Hòa Bình chỉ cách bệnh viện Phù Châu vài phút đi xe, tôi lo lắng đến mức suýt rơi nước mắt, mong rằng mọi thứ vẫn chưa quá muộn.
Các bác sĩ trong khoa cấp cứu rất ngạc nhiên khi thấy tôi bế Bạch Đoạn xông vào, hỏi han tình hình thì họ vội vàng đưa anh đến nội khoa thận. Tôi đi theo các bác sĩ, nghe họ đọc các số liệu, huyết áp 0/0kPa, đồng tử 0,2cm, rối loạn nước và điện giải, trái tim tôi từng chút từng chút chìm sâu xuống.
“Heroin quá liều, ước tính lên tới 300mg.” Bác sĩ nội khoa Viên Lị sắc bén nhìn tôi, “Tôi vừa tiêm thuốc kích thích trung tâm và thuốc trợ tim, đang tiến hành kháng sốc và lọc máu. Vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm đâu.”
“Cậu ta bị sao vậy? Tối qua ở bệnh viện thấy
vẫn còn ổn.” Viên Lị chất vấn tôi tình trạng của Bạch Đoạn, chị ấy là đàn chị khóa trên của anh, có mối quan hệ riêng tư khá tốt.
“… Em không biết, sáng nay em đến nhà đã thấy anh ấy như vậy rồi.” Tôi không nói ra toàn bộ sự thật vì sợ gây phiền phức. “Nhưng em chắc chắn không phải là anh ấy tự tiêm.”
“Sao lại xảy ra những chuyện như vậy cơ chứ! Bạch Đoạn bình thường trông rất hiền lành, làm sao có thể kết thân với những người nghiện ma túy được?” Viên Lị nói, “Đúng rồi, đã liên lạc với người nhà cậu ta, bố Bạch Đoạn lát nữa sẽ đến. Cậu….. chú ý một chút đi. ” Chị nhắc nhở.
“Vâng.” Tôi đáp, cả thể xác lẫn tinh thần điều kiệt quệ, “Chị Lý, chị có thuốc chữa xuất huyết dạ dày không? Cho em xin mấy viên với.”
“Có. Sao vậy, cậu đang bị xuất huyết dạ dày à?” Chị hỏi.
“Một chút.”
“Hay nhỉ, có bị trào ngược dịch mật không?”
“Một chút.”
“Hay tôi truyền nước biển cho cậu nhé?”
“Chị ơi xin chị, cho em uống thuốc thôi là được rồi.”
Viên Lị liếc xéo tôi một cái, sau đó xoay người đi lấy thuốc cho tôi. Tôi ngồi thẫn thờ ở hành lang khoa nội, cảm thấy mọi thứ như đang trong một cơn ác mộng.
Viên Lị còn chưa quay lại, tôi đã thấy cuối hành lang có một đoàn người đang đi tới. Tôi tập trung nhìn kỹ, người đàn ông đi đầu mày kiếm lãng mục, mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây, trên vai có hai ngôi sao vàng sáng lấp lánh.
Tôi sững sờ đứng dậy, một lúc sau mới gượng ép thốt ra một câu: “Chào….chú Bạch.”
Bạch Tuấn Khanh liếc tôi một cái, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Cậu là Hạ Niệm Phi phải không?”
“À vâng ạ.” Tôi trả lời, không biết bố anh ấy đang định nói gì tiếp.
“Bạch Đoạn sử dụng ma túy?” Ông cau mày hỏi.
“Không, không, là bị người ta tiêm vào.” Tôi vội vàng giải thích, “Sáng nay cháu đi tìm anh ấy, thì thấy anh ấy đang ngất trong nhà.”
“Cậu có chìa khóa nhà của nó?” Bạch Tuấn Khanh lập tức bắt ngay được trọng điểm.
“Không, không có ạ. Lúc cháu đến cửa không khóa.” Tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Lúc này, Viên Lị đi lấy thuốc đã về, quấn lấy bố Bạch Đoạn giải thích sơ về tình trạng của anh để giải vây cho tôi. Tôi cầm lọ thuốc đi về, trong lòng thầm nghĩ, Bạch Đoạn bây giờ đã được người nhà mình bảo vệ, chắc là an toàn rồi. Dù Khâu Vũ Sơn có quyền lực đến đâu, ông ta cũng sẽ không dám chọc vào trung tướng của Quân đội Giải phóng Nhân dân; Nếu ông ta thật sự muốn xuống tay, thì những cảnh vệ binh ở cửa nhà của Bạch Đoạn cũng không ăn chay. Lúc còn học trung học Bạch Đoạn mang những người đó đi đánh nhau, đánh cũng rất tàn nhẫn đó.
Ra khỏi bệnh viện, đầu tôi vẫn còn hơi choáng váng, tôi mở điện thoại lên đọc tin nhắn, một tin là của công ty du lịch, nói rằng đoàn du lịch Lệ Giang đã có mặt đủ, cái còn lại là của Quách Nhất Thần nhờ tôi ra sân bay đón lúc 3 giờ chiều. Một lúc sau, có thêm tin nhắn thứ ba: buổi tối đi gặp Khâu Vũ Sơn với anh.
Tôi xoa xoa huyệt thái dương nhìn lên bầu trời, cảm giác bầu trời thật quá đỗi xa xăm.
Buổi chiều gặp lại Quách Nhất Thần, vẫn là cái bộ dạng thầy tu đức hạnh đó, chỉ khác là lần này có Trương Nguyên đứng bên cạnh. Khi Trương Nguyên xuống máy bay, anh túm lấy cánh tay Quách Nhất Thần, không một vệ sĩ nào dám đi lên, giống như đó là đặc quyền của mỗi Trương Nguyên.
Tôi nhìn thấy Trương Nguyên, kinh ngạc: “Trương Nguyên, sao anh lại ở đây? Quân đội cho anh về à?”
“Cậu ta, nghỉ phép để thăm gia đình.” Quách Nhất Thần hừ một tiếng.
“Anh thăm gia đình nào vậy?” Nhìn Trương Nguyên, tôi cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có gì đó không ổn. “Anh vẫn chưa kết hôn mà.”
“Cấp trên trong doanh trại mai mối cho một em ở Phù Châu. Chắc là về để thân mật.” Quách Nhất Thần âm dương quái khí nói với tôi, “Cấp trên cũng hào phóng ghê, cho hẳn 10 ngày, còn thêm cả Tết Âm lịch.”
“À ra thế, Trương Nguyên anh phải nắm chắc cơ hội nha.” Tôi cố ý chọc tức Quách Nhất Thần, “Anh không còn trẻ nữa, đừng có cô đơn như Quách Nhất Thần, dãi nắng dầm mưa bên ngoài bao năm, cũng nên có một người ở nhà cùng ấm cùng lạnh.”
Quách Nhất Thần lại hừ mũi một tiếng nữa, Trương Nguyên lo lắng liếc nhìn anh.
Cái liếc mắt đó chợt khiến tôi thấy buồn.
“Được rồi, đi thôi, Khâu Vũ Sơn vẫn đang đợi.” Quách Nhất Thần cất bước đi ra ngoài sân bay, tôi và Trương Nguyên đi theo sau. Quách Nhất Thần hỏi tôi: “Tên họ Khâu đó đã làm gì Bạch Đoạn rồi?”
Tôi cười lạnh một tiếng: “300mg heroin tiêm thẳng vào tĩnh mạch, chỉ 200 đã nguy hiểm đến tính mạng rồi, giờ vẫn còn đang điều trị trong bệnh viện.”
“Đồ cầm thú.” Quách Nhất Thần thô bạo chửi một câu.
–./.
(*) Liều gây độc của Heroin là 50 ~ 100mg, liều gây nguy hiểm tử vong là 150 ~ 300mg, liều gây tử vong là 750 ~ 1000mg. Liều lượng tử vong khác nhau tùy thuộc vào cơ địa và khả năng chịu đựng của người bị tiêm.Rất thích cách các nhân vật trong truyện này hành động, rất chững chạc hơn tuổi, nghĩ trước nghĩ sau. Cỡ như những bộ khác thì khi thấy thụ bị người ta hại như thế thì công đã nháo nhào lên không suy nghĩ gì cả, bộ nào máu chó hơn thì công chắc sẽ xông pha đi cào mặt kẻ gây tội. Nhưng bộ này thì khác hẳn luôn…. Nhiều lúc cũng cảm thấy bất ngờ với những quyết định và sắp xếp của Hạ Niệm Phi.