Chuyển ngữ: Andrew Pastel
49.
Chủ nhật Chu Ngọc Hải gọi điện báo rằng Trung tâm Thương mại Tân Hiệp Hòa sẽ cắt băng khánh thành vào ngày Tết Nguyên tiêu này.
"Chú Tạ mới nói với chú báo cho cháu, đi hay không cũng tùy cháu quyết định." Chu Ngọc Hải dừng lại, "Tiểu Hạ, chú nghĩ cháu đã tham gia từ cái lúc chúng ta khởi công xây dựng, tuy rằng cổ phần ít, nhưng về mặt tình cảm thì sâu nhất. "Cuối cùng chú kết luận, "Cháu nên đi xem đi."
Tôi nói vâng, Tết Nguyên tiêu tôi cũng không bận gì, nên nhất định sẽ đi.
Lúc Dương Phong bị bắt về quy án, Tạ Cẩm Hòa ngay lập tức nộp đơn lên tòa án xin giải hòa phá sản, mấy khoản nợ ngân hàng cũng hoãn hoãn bớt một chút, những bên liên quan ngồi lại vạch ra kế hoạch tái cơ cấu trả hết nợ gốc và lãi vay trong vòng 5 năm. Về mặt này thì tôi nghĩ chú Tạ đúng là thần thánh, nếu chuyện này xảy ra với tôi thì Tân Hiệp Hòa đã gục ngã từ lâu, nhưng chú Tạ cắn răng chèo chống đã hơn hai năm rồi. Dự án Trung tâm thương mại Tân Hiệp Hòa đắp chăn nằm trong Hẻm Thạch Lều ở phía nam thành phố trong hai năm, cuối cùng chú Tạ dùng số tiền tích cóp lại bắt đầu tiếp tục xây dựng.
20 triệu nhân dân tệ tôi đổ vào Tân Hiệp Hòa năm đó gần như lỗ sạch; tài sản thừa kế của mẹ tôi để lại vẫn còn lại 50 triệu. Cách đây không lâu lúc giá đất tăng cao, tôi đã bán một phần ba số bất động sản theo lời của Đường Duệ rồi đổ vào khách sạn Phù Sơn làm vốn cổ phần. Gia cảnh của tôi, chú Tạ biết rõ hơn cả tôi, nhưng chú không bao giờ hỏi mượn tôi một xu ngay cả khi nguồn vốn của chú eo hẹp nhất. Lúc Tạ Cẩm Hòa tiếp tục công việc, tôi thấy chú Tạ làm việc vất vả mà một mình nên ngỏ ý với chú về việc mở rộng cổ phần, chú Tạ cắt ngang khi tôi còn chưa nói hết, bảo rằng cháu giữ tiền của mình, chú không thể dùng nó, chú phải tự xoay xở; 20 triệu chú nợ cháu trước đây, cho chú ba năm, chú sẽ trả lại cho cháu cả gốc lẫn lãi phát sinh tính theo ngân hàng.
Những gì chú Tạ nói khiến tôi cảm thấy áy náy, tôi nói chú Tạ, đừng làm thế này nữa, giờ chú không cần cháu giúp thì không nói, nhưng sau này đừng nhắc đến 20 triệu đó nữa, được không.
Chú Tạ yếu ớt mỉm cười, suy nghĩ hồi lâu mới nói với tôi, Tiểu Hạ, cháu còn nhỏ mà nắm nhiều tiền như vậy, nên làm chuyện đứng đắn đi.
Tôi sững sờ, nhưng chưa kịp phản ứng thì bên phía chú Tạ đã vang lên rất nhiều tiếng ồn ào náo loạn, chú nói thôi sau này nói chuyện với cháu tiếp, chú có khách đến tìm rồi, hẹn gặp lại sau.
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại suy nghĩ hồi lâu, trong lòng chợt kinh hãi: Chẳng lẽ ... chú Tạ biết chuyện gì đó?
Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu tôi, nhưng nhanh chóng biến mất như một ngôi sao băng. chú Tạ luôn là một người tốt bụng, mấy năm nay ngày lễ tết đều nhắn tin thăm hỏi, mỗi lần nhìn thấy tôi, chú đều giống như người lớn trong nhà, dạy tôi cách đối nhân xử thế, không phải giống như người có lòng dạ thâm sâu.
Sau, lại có lần tôi trở về nhà xem lại bảng cân đối kế toán của mình, đếm hàng chục triệu tệ bằng đầu ngón tay, đếm xong tôi cảm thấy có chút thấm, tôi thấy chú Tạ nói đúng, tôi còn quá trẻ không nên phung phí làm chuyện không suy nghĩ được. Hôm đó, tôi gọi điện cho Đường Duệ, nói Luật sư Đường, tự nhiên tôi nghĩ nếu tôi tự mình mở và điều hành một bệnh viện tư thì sao? Đường Duệ vừa nghe xong đã khịt mũi coi thường, lôi hết những thứ từ đơn từ phê chuẩn, bằng cấp đến vốn điều lệ để đăng ký một bệnh viện tư nhân ra đả kích tôi, cuối cùng chốt hạ một câu: Muốn mở bệnh viện tư hả, đợi hai mươi năm nữa đi.
Tôi nói, không phải chỉ là tham vọng sao? Thà có tham vọng còn hơn không có tham vọng, nhỡ đâu hai mươi năm nữa, tôi sẽ thực sự trở thành Viện trưởng Hạ thì sao.
Đường Duệ nói còn không bằng cậu leo từ từ lên chức viện trưởng trong bệnh viện liên kết của cậu.
Tôi nói, nhưng cảm giác không giống, không có cảm giác thành tựu. Tưởng tượng anh phóng mắt ra, tất cả các phòng mổ, tòa nhà, bác sĩ ý ta đều là của anh, như một Đế chế y tế vậy, cảm giác này mới thích chứ, đúng không?
Đường Duệ nói phải, tôi chúc phúc cho cậu, nếu cậu thực sự làm được, không chỉ mẹ cậu, mà ngay cả tôi cũng có thể mỉm cười với cậu nơi chín suối.
Tôi xì một tiếng, bảo anh nói toàn chuyện xui xẻo, chống mắt lên mà chờ hai mươi năm nữa đi.
Sáng sớm thứ hai, Tiếu Nhạn Bình đi kiểm tra phòng, tôi mặt không cảm xúc đi đến trạm y tá bên ngoài, thẳng đến chỗ ông ta đưa ra một tờ giấy.
"Cái này là gì vậy?" Ông ta vừa dò xét tôi vừa mở tờ giấy ra, vừa liếc mắt ông đã nhảy dựng lên vì phấn khích: "Cậu ký, cậu ký rồi à!! Cậu thật sự đã ký !!"
"... Vâng." Tôi không cảm xúc.
"Cậu...cậu... sao còn chưa nộp lên?" Tiếu Nhạn Bình lắc lắc đơn đổi khoa, ánh mắt lấp lánh.
Tôi hất cằm lên, chỉ vào góc tờ đơn: "Ở đây còn thiếu chữ ký của giảng viên hướng dẫn trong khoa mới."
"Tôi, tôi... tôi ký?" Tiếu Nhạn Bình lại run lên.
"Nếu ông không ký tôi sẽ đến tìm Chung Viên." Tôi làm như chuẩn bị cầm đơn bỏ đi.
"Không! Đưa cho tôi! Tôi ký!" Tiếu Nhạn Bình vội vàng túm chặt tờ giấy lại, vươn tay sờ sờ trong túi áo blouse trắng nhanh chóng lấy bút ký tên, xong lại sợ tôi đổi ý còn bảo thêm. "Đơn này tôi giữ, tôi kiểm tra phòng sẽ giao nó cho viện trưởng giúp cậu."
"Thầy phải đến mức đấy luôn à?"
"Đến chứ." Tiếu Nhạn Bình gật đầu, "Đi thôi, theo tôi đi kiểm tra phòng nào." Nói xong, vẻ mặt trở nên hồ hởi lên hẳn "Từ nay về sau cậu sẽ là người của tôi rồi, á há há."
Tôi không mặt mũi đi theo ông ta suốt một đường, không nói chuyện. Hôm nay tâm tình Tiếu Nhạn Bình quả thực rất tốt, vẻ vui mừng lộ hết ra không hề giấu giếm, gặp ai cũng toe toét cười nói, này nhìn đi, đây là đệ tử, đại đệ tử tôi mới thu nạp đó.
Khu bên ngoài chiếm hai tầng của tòa nhà nội trú thứ 2. Tiếu Nhạn Bình xem xong tầng bốn lại đưa tôi lên tầng năm để xem xét giường bệnh ông phụ trách; khi tôi đi theo ông, vừa lên góc cầu thang tôi đã nhìn thấy Trương Nguyên đang xách một cái thùng giữ nhiệt xuống dưới lầu.
"Trương Nguyên!" Tôi không nghĩ ngợi bật thốt lên.
"Bác sĩ Hạ?" Trương Nguyên thấy tôi thì vẻ mặt ấm áp lên, sau đó cũng Tiếu Nhạn Bình gật đầu, "Còn có bác sĩ Tiếu."
"Cứ gọi Phi Tử là được rồi." Tôi không thể không sửa lại.
"Em gái anh bây giờ đã ăn uống được chưa?" Tiếu Nhạn Bình nhìn cái thùng giữ nhiệt trong tay, quan tâm hỏi.
"Tối hôm qua đã ăn được rồi, nãy cô ấy mới dùng chút cháo." Trương Nguyên cười, "Phiền ngài lo lắng rồi."
"Không, không, tôi cũng đang chuẩn bị đi thăm giường bệnh mà." Tiếu Nhạn Bình cười tươi như hoa, "Em gái cậu cũng được lòng mọi người nhỉ, các bác sĩ và y tá ở lầu năm đều nói thích cô ấy".
"Cô ấy chỉ có cái miệng ngọt thôi, không có gì khác." Trương Viên cười, "Vậy bác sĩ Tiếu, anh lên trước đi, sau khi ăn sáng tôi sẽ lên đây sau."
"Ồ, không sao, cậu ăn từ từ, em gái cậu đã có y tá trông coi rồi."
"Chờ một chút, em đi xuống với anh." Tôi đuổi theo gọi Trương Nguyên.
"Cậu không đi kiểm tra phòng với tôi nữa à?!" Tiếu Nhạn Bình đứng trên cầu thang chất vấn tôi.
"Tôi vẫn chưa
Tôi đi theo Trương Nguyên xuống lầu, anh đang định bước ra khỏi bệnh viện tôi vội giữ chặt anh: "Em có thẻ cơm, theo em đến căn tin nhân viên ăn cơm đi."
"Ngại quá, sao có thể nào để bác sĩ mời cơm người nhà được." Trương Nguyên từ chối.
"Ngại ngùng gì, lúc trước em ăn cơm nhà anh còn chưa đủ nhiều sao?" Tôi có hơi không cam lòng, kéo anh đến nhà ăn.
"Cậu từng đến nhà tôi ăn cơm?" Trương Nguyên rất tò mò.
"Đúng rồi, trước đây nhà chúng ta ở đối diện nhau, bàn ăn dọn chung. Lúc nhỏ em có ăn cơm chung với nhà anh." Tôi không nhịn được cười, "Mẹ anh làm sủi cảo ngon ơi là ngon."
"Cậu thậm chí còn biết mấy chuyện này." Trương Nguyên cười nhẹ, "Mẹ tôi không kể về thời thơ ấu của tôi. Bà chỉ nói với tôi tôi học tiểu học nào, trung học cơ sở nào, khi nào tôi đi lính, mỗi năm gửi thư về như thế nào.. gì đó thôi."
Tôi nghĩ thầm, mẹ anh dĩ nhiên sẽ không kể chuyện lúc nhỏ của anh, bao nhiêu năm anh lớn lên năm nào không có bóng dáng của Quách Nhất Thần đâu.
"Chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi thôi, mẹ anh không kể cũng là chuyện bình thường." Tôi dẫn anh vào thang máy trung tâm, đi cùng với một bệnh nhân vừa hoàn thành ca mổ cấp cứu. Tôi nhìn anh, trong lòng dâng lên một nỗi sầu muộn không nói nên lời, tôi cười nói: "Nhưng nếu anh thích, sau này em sẽ kể cho anh nhiều hơn."
"Thích chứ, cậu cứ nói tôi sẽ nghe." Trương Nguyên vui vẻ, "Tôi còn đang lo không có ai kể cho tôi nghe nữa này."
Tôi vui vẻ mở miệng, nhưng lại không xác định mình muốn kể gì. Vừa đến tầng bốn, y tá đẩy bệnh nhân ra hiệu với chúng tôi, tôi gật đầu kéo Trương Nguyên ra ngoài.
Trong bữa ăn, tôi kể cho Trương Nguyên nghe những chuyện về đội nhà ngang nhỏ khi ấy chúng tôi, kể hồi nhỏ ở bể bơi tôi bị người ta giẫm phao bơi, chuyện chúng tôi xách mấy túi nước tiểu ném vào khu quân sự để trả đũa. Trương Nguyên bị tôi làm cho thích thú đến bật cười, cứ liên tục hỏi sau đó thì sao sau đó thì sao, rồi cảm thán bảo chẳng trách sao tôi nghĩ tuổi thơ của tôi không vui, mẹ tôi làm sao mà biết được những điều này. Tôi cười ha ha nhìn anh, nghĩ đến đây, nghĩ đến khi ấy còn có Quách Nhất Thần bên cạnh, luôn luôn theo sau Trương Nguyên, trung thành và tận tâm, ai dám chọc anh, anh ấy sẽ sống mái với kẻ đó.
"Sau đó thì sao? Cậu chuyển nhà đi?" Trương Nguyên vừa hỏi tôi vừa cắn màn thầu. Khi còn bé Trương Nguyên luôn thích nói Quách Nhất Thần có tật xấu là vừa nói chuyện vừa ăn, vụn thức ăn văng khắp nơi, nhưng thật ra lúc anh ăn cơm cũng vậy, lúc nào cũng thích cắn một miếng lớn thức ăn vừa nói vừa nhai. Tôi lặng lẽ rút khăn ăn cho anh, anh rất tự nhiên cầm lấy lau miệng rồi vò tờ giấy thành một quả bóng, siết chặt tay nhìn tôi.
"À, lúc đó em cùng mẹ chuyển đến đường Xây Dựng 2, khá xa hẻm Thạch Lều, nên không gặp anh nữa. Chỉ có lúc đi học gặp anh một lần thôi." Tôi khuấy bát cháo trứng vịt bắc thảo, nhìn anh.
"Vậy thì, sau đó ..." Anh ngập ngừng, cố hết sức mới có thể nói, "Quách Nhất Thần ..."
Tôi sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Em cũng không biết nhiều lắm."
Tôi thấy tia hy vọng trong mắt Trương Nguyên lại nhòe đi. "Đừng quá lo lắng, có thể từ từ sẽ nhớ lại thôi." Tôi an ủi, "Mấy chuyện này cũng phải tùy duyên nữa.
"Có lẽ đành vậy."
"Lần này anh ở Phù Châu bao lâu?"
"Có lẽ còn lâu. Tôi nói với gia đình tìm việc làm, vừa ra khỏi Nam Ích thì đến thẳng Phù Châu. Tôi muốn làm cho rõ ràng mất chuyện của tôi nhưng không ngờ lại gây họa cho Dư Diệp." Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Tôi cảm thấy rất có lỗi. Chuyện này tôi chưa nói với gia đình, định đợi cô ấy khỏe lại."
"Dư Diệp là em họ của anh à?" Tôi không nhịn được hỏi anh.
"Cũng không hẳn, một người em gái bà con xa. Cô ấy có công việc ở Nam Ích, lần này đến chơi với tôi." Trương Nguyên giải thích.
Tôi rất hòa ái nhìn anh, nhưng trong lòng thì lại nổi lửa cuồn cuộn. Cái lý do thoái thác này của Trương Nguyên mẹ nó thậm chí đến quỷ còn không tin được. Nếu tôi là bố mẹ Trương Nguyên, tôi sẽ không thể nào để cho con trai mình và một người phụ nữ không hiểu rõ mà chạy khắp nơi để tìm việc làm. Vả lại, trong hoàn cảnh như Trương Nguyên, lẽ ra quân đội phải lo cho anh nửa sau cuộc đời. Tìm việc? Anh đang tính lừa ai vậy?
./.