Hô Hấp Lần Thứ Hai

Chương 53


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Chuyển ngữ: Andrew Pastel


53.


Lúc biết sự thật về người bố này là lúc đang học năm ba, Bạch Đoạn vừa đến Hồng Kông giao lưu không lâu, còn tôi thì vừa trở về sau một chuyến đi tuyệt vọng từ Vân Nam, kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Lúc đó tôi tập trung đi học, chỉ trốn mỗi tiết cơ sở giải phẫu, cuối cùng trong một tiết trọng điểm giải phẫu bị Chung Viên bắt được, ông ta đưa tôi đến phòng giảng dạy và nghiên cứu khoa ngoại thần kinh, bốn mắt to nhỏ trừng nhau.


"Lúc trước là con đi đâu vậy?" Chung Viên tìm một cái cốc rót nước cho tôi.


"Vân Nam, du lịch tự túc." Tôi tức giận nói.


"Con lừa ai vậy? Con và Bạch Đoạn cùng nhau biến mất nửa tháng. Vừa trở về, lệnh truy nã của Quách Nhất Thần được phát khắp nơi. Con nghĩ ta là trẻ con à? Bạch Đoạn Không bao giờ lộ diện. Nếu có tin tức cũng là tin đến Hong Kong để trao đổi, mấy chuyện này chắc chắn không phải ngẫu nhiên."


Tôi cau mày, không nhịn được liếc ông ta: "Thì sao, liên quan gì đến ông?" Tôi đặt cốc xuống, "Má nó, liên quan gì đến ông?!"


Chung Viên sững sờ một lúc, ngẩn người.


"Nếu thật sự ông không có quan hệ gì đến tôi, thì đừng tới đây xen vào chuyện của tôi." Tôi lạnh lùng nhìn ông ta một cái "Chuyện của chúng ta đã được giải quyết rõ ràng rồi."


"Đừng như vậy, không phải ta không muốn nói với con." Chung Viên yên lặng nhìn tôi.


"Vậy nói tôi biết đi." Tôi vắt chéo chân chờ ông ta.


"Nếu nói ra, mẹ con sẽ buồn."


"Đừng có lấy mẹ ra lừa tôi."


Chung Viên liếc tôi một cái, chậm rãi lấy trong ví ra một tấm ảnh cũ, để trên bàn rồi đẩy qua cho tôi.


Tôi nhìn thấy ba đứa trẻ hơn mười tuổi, bé gái ở ngoài cùng bên trái hẳn là mẹ tôi, Chung Viên ở giữa, và một bé trai đứng bên phải, trắng trẻo, sạch sẽ, tôi không quen biết. Nơi chụp bức ảnh là ở cổng vào của một ngôi nhà cũ, phía trên bên phải có một cái biển số nhà kiểu cũ, viết mấy chữ số 22 phố Đông Nhai.


Chung Viên nhẹ nhàng đặt ngón tay lên đầu đứa bé phía ngoài cùng bên phải, trong giọng điệu không biết là cảm xúc gì, ông ta nhìn tôi, ánh mắt vô cùng nhẹ: "Người này tên là Chung Ích Dương, là bố ruột của con." Ông ta dừng lại, "Ta là con nuôi của gia đình họ. Tính ra, ta chính là bác của con."


Cậu cả đứng phắt lên, vẻ mặt vốn đã luôn khó chịu, lúc này lại càng bực tức hơn.


"Cậu cả, cậu định làm gì vậy?" Tôi đứng dậy chạy theo, còn chưa hoàn hồn đã thấy cậu lao ra khỏi cổng nhà.


"Thằng cả đi đâu đấy?" Bà ngoại ngồi trong phòng khách nhìn xung quanh, thấy tôi chạy theo, bà liền đến hỏi: "Cậu cả con đi đâu vậy? Hai cậu cháu vừa mới nói gì với nhau trong buồng đấy?"


"Cháu cũng không biết cậu định đi đâu nữa!" Tôi ném một câu rồi đuổi theo ra ngoài.


"Ơ ơ hai người làm gì vậy, ra ngoài đốt pháo sao? Không xem Dạ hội mừng xuân à?" Bà ngoại nhìn ra.


"Cậu cả!" Tôi chạy sau lưng cậu, trời gió to, có cả tuyết, tôi không đội mũ, đầu choáng váng một trận.


Cậu cả im lặng như một tên xã hội đen xăm xăm đi về phía trước, tôi không biết rõ khu phố này, nhưng tôi đoán được cậu định đi đâu. Cậu sải bước rất lớn, tôi tuyết rơi đầy đầu mà hớt hải đuổi theo. Tôi cũng cố gắng kéo tay cậu lại vài lần, nhưng đều bị hất ra.


"Đừng có cản cậu! Cản nữa cậu quay sang tính sổ với con!" Cậu cả nhìn tôi đầy hung dữ, giống như một con dã thú.


"Hôm nay giao thừa, có chuyện gì ngày mai lại nói!" Tôi vừa mở miệng rống lên, cậu cả đã dừng lại trước một ngôi nhà. Tôi giật mình thoáng thấy cái biển số nhà quen thuộc: số 22 phố Đông Nhai.


Cậu cả duỗi chân đạp cửa, bên trong vang lên tiếng chó sủa bát nháo.


"Người đâu? Mẹ nó chết hết rồi à?!"


Con chó bên trong càng sủa hăng, ngay sau đó có tiếng mở khóa, giọng người mở cửa không vui: "Tết nhất mà kêu la cái gì vậy hả?!"


Chung Viên vừa mở cửa đã ngây ngẩn cả người.


"Hạ Nham?" Chung Viên đưa tay ra như muốn kéo cậu cả lại.


Cậu cả vung tay đấm thẳng vào mặt Chung Viên, Chung Viên loạng choạng bịt mũi, máu chảy ra ngay lập tức. Chung Viên nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt vô cùng đau thương.


"Đây là ai?!" Một bà cụ tức giận đi tới, bà cũng sửng sốt khi nhìn thấy chúng tôi, "Hạ ... Hạ ... Hạ ... Hạ ... " Hạ cả buổi cũng không thốt ra được tiếng thứ hai.


"Chung Viên, đừng giả bộ thánh thiện với tôi ở đây, hôm nay cậu phải nói hết cho nhà cậu sự thật chuyện năm đó." Cậu cả lớn tiếng mắng, "Hạ Vi Vi cả đời này đều ngay thẳng trong sạch, không phải để cho người nhà mấy người đạp hư! "


"Hạ, Hạ Nham... đây là...?" Bà cụ kia bấp chấp đỡ Chung Viên, hai mắt nhìn tôi chằm chằm, "Đây là con trai của Hạ Vi Vi...?


"Nhìn cái gì!" Cậu cả bảo vệ tôi, dùng bàn tay to giấu tôi ở phía sau. "Nói cho mấy người biết, Hạ Niệm Phi là người nhà họ Hạ, chết cũng là ma nhà họ Hạ. Đừng hy vọng nó sẽ nhận lại người nhà các người!" Nói xong cậu xoay người rời đi.


Tôi đứng ngẩn người trước cửa nhà Chung một lúc, Chung Viên mẹ nó gần như nhìn đến xuyên thủng qua tôi. Cậu cả đi được vài bước thì quay lại mắng tôi: "Còn chưa chịu về? Đứng đực ra đấy làm gì, muốn lấy tiền mừng tuổi của nhà Chung à?!" Tôi sửng sốt, chạy thêm vài bước rồi đi theo phía sau cậu cả.


"Cậu thật bốc đồng." Tôi không nhịn được phải cảm thán một câu.


"Là đàn ông thì nên như thế, đừng có như mẹ con." Cậu khịt khịt mũi, "Nó quá mềm lòng.".


"Khi đó... Mẹ là phụ nữ, cũng không thể trách mẹ được." Tôi rầu rĩ nói.


"Cậu thật sự không ngờ đó là Chung Ích Dương," Giọng cậu cả mang theo một cảm xúc khó tả, "Cậu luôn nghĩ đó là Chung Viên."


"Lúc trước con cũng tưởng là Chung Viên." Tôi sánh vai đi bên cạnh cậu, không biết vì sao có chút buồn bực.


"Cậu muốn giết Chung Ích Dương." Cậu cả cáu kỉnh đấm vào bức tường đất gần đó, "Vi Vi thực sự quá oan ức."


"Mẹ con biết mọi người yêu thương bà ấy." Tôi nhìn cậu.


Cậu nhìn lại tôi, giơ tay vỗ nhẹ mấy bông tuyết bám trên đầu tôi: "Lạnh không?"


"Có chút."


Cậu kéo khăn quàng cổ quàng cho tôi, khẽ liếc tôi: "Chỗ này đâu giống Phù Châu, ra ngoài còn không biết mang khăn quàng cổ."


"Cậu không lạnh sao?" Tôi nhìn cậu.


"Trời lạnh không đọ nổi với sức khỏe của cậu." Cậu cả hừ mũi nhìn về phía trước, "Muốn ăn hoành thánh không? Hôm nay cậu có tiền đãi con."


"Có tiền thì mời ăn hoành thánh?" Đây là bữa mời cơm của bí thư thành ủy cơ đấy.


"Vậy con muốn ăn cái gì? Thịt Đường Tăng hả?" Cậu cả trừng mắt nhìn tôi. "Khi còn bé Vi Vi rất thích theo cậu đến quầy hàng xem người khác nấu hoành thánh. Lúc đó, nó muốn ăn nhưng không có tiền."


"Này, cậu nói mấy chuyện này làm gì." Tôi bất mãn liếc cậu một cái, "Đi thì đi."


Cuối cùng cậu cũng mỉm cười, lần đầu tiên thể hiện một chút hiền từ trước mặt tôi, vươn tay kéo tôi đi.


Tôi và cậu cả cùng nhau tìm một quán ăn nhỏ, ông bà chủ đang cùng nhau xem Dạ tiệc mừng xuân trước TV trong góc cửa hàng, thấy có khách đến vội vàng bưng hoành thánh vào nồi. Tôi và cậu vừa ăn hoành thánh vừa cùng xem TV với ông bà chủ.


"Sau này gặp Chung Viên ở trường thì tránh xa tên đó ra." Cậu cả lạnh lùng liếc tôi một cái.


"Vốn dĩ cũng không thân lắm." Tôi cười, cả hai chúng tôi im lặng một hồi. Một lúc lâu sau, tôi ngơ ngác nhìn cậu: "Cậu ơi, nếu con không có mặt trên đời, mẹ con bây giờ có phải hạnh phúc hơn nhiều không?"


Tôi thấy cậu cả ngẩn người vài giây, rồi một bàn tay to phủ lên đầu tôi: "Con nói bậy bạ

gì đó." Năm ngón tay cậu cắm sâu vào tóc tôi, ánh mắt sâu thẳm, "Vi Vi yêu con nhất. "


Tôi hé miệng, lòng chua xót.


Tôi mơ mơ màng màng húp bát canh hoành thánh với cậu, trả tiền rồi bước ra khỏi quán ăn nhỏ. Bên ngoài trời đang đổ tuyết, tôi đeo chiếc khăn quàng cổ của cậu cả, hai cậu cháu đầy đầu đầy người bông tuyết mà sóng vai đi. Hai con phố Đông Nhai và Tây Nhai nằm cạnh nhau, đi bộ chưa đến mười phút; lúc cậu cả đưa tôi qua một con ngõ hẹp, nét mặt chợt thoáng buồn.


"Con hẻm này trước đây không hẹp như vậy. Bọn trẻ hai con phố Đông-Tây Nhai tụi cậu ngày nào cũng chơi đùa với nhau ở đây." Cậu ngước mắt lên liếc nhìn những mái hiên nhà do các hộ gia đình lấn ra mặt đường, nhẹ giọng nói.


"Mẹ con cũng chơi ở đây?" Tôi theo cậu nhìn những mái hiên.


"Mẹ con, Chung Viên, Chung Ích Dương, bọn họ đều ở đây."


"Vâng."


"Trước khi nhà họ Chung không có đứa thứ hai, chỉ có Chung Viên, ngày nào Chung Viên cũng đi theo cậu, lúc đó cậu còn nhỏ, cũng hay đi chơi chung. Sau này Chung Viên có em trai, cậu cũng đi học, cho nên dần dần cũng không tiếp xúc nhiều với nhau nữa." Cậu cả hơi chậm rãi khi nói lời này, thận trọng như đang hồi tưởng lại điều gì đó, "Cuối cùng thì thành mẹ con đi theo hai anh em nhà đó, bộ ba đứa trẻ quậy phá chạy khắp con hẻm; mọi người đều thấy tình cảm rất khăng khít."


"Cậu nhớ khi bà ngoại con mang thai Vi Vi, bà đã nói với Chung Viên rằng nếu sinh được con gái, bà sẽ gả cho nhà họ Chung." Khi cậu cả nói điều này, vẻ mặt của cậu như bị ai đó thô bạo đấm vào. "Lúc đó, Chung Ích Dương vẫn chưa chào đời. Chúng ta đều nghĩ Chung Viên là con ruột nhà Chung. Sau đó, mới biết Chung Viên chỉ là con nuôi nhà Chung ôm về vì nghĩ con dâu nhà mình không thể sinh đẻ. Ai biết được sau lại mang thai được, rồi có Chung Ích Dương."


"Con có thuốc lá không?" Cậu bất ngờ liếc nhìn tôi, "Cậu muốn hút một điếu."


"Cậu hút thuốc à?" Tôi vừa sờ hộp thuốc trong túi quần vừa hỏi.


"Cậu không hút thường xuyên." Cậu chậm rãi cầm lấy điếu thuốc, che gió châm lửa, nheo mắt nhìn tôi dưới ngọn đèn đường, lại vỗ vỗ mấy bông tuyết bám trên đầu tôi.


"Mẹ con học cấp ba thì bắt đầu yêu đương với Chung Viên. Lúc đó cậu biết chuyện. Trong lòng cũng không biết được là cảm xúc như thế nào, nhưng vẫn giúp nó nói dối người nhà." Cậu cả nhìn tôi, "Giờ nghĩ lại cậu thấy hối hận vô cùng."


"Sau này, Chung Viên học đại học rồi rời đi, hơn nửa năm mới quay lại một lần. Cậu thấy Vi Vi lúc đó rất buồn vì chuyện này, nhưng nghĩ tuổi trẻ đang yêu, chia tay, ly thân là chuyện bình thường, nên cậu không quan tâm lắm. Rồi bỗng một ngày, đứa con thứ nhà họ Chung, Chung Ích Dương trở thành người thực vật. Lúc đó, người thực vật được coi là một điều mới mẻ, chuyện này làm xôn xao cả con ngõ, nhưng mọi người không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết Chung Ích Dương đột nhiên bị ốm sau đó thì hôn mê. Lúc đó, Vi Vi từ chối đến bệnh viện thăm nó. Cậu không biết chuyện là như thế nào, cũng không nghĩ sang hướng khác, lúc đó chỉ là một cơn gió thoảng qua thôi. Khi ấy cậu vừa đi làm, quá bận, cũng không có thời gian quan tâm mẹ con thế nào."


Cậu rít mạnh một hơi thuốc, chậm rãi nhìn về phía tôi: "Vài tháng sau, bà con mới phát hiện Vi Vi có thai." Cậu lại cụp mắt xuống, "Lúc đó trong nhà gà bay chó sủa, lại sợ lộ ra bên ngoài. Mẹ con không chịu nói là ai, cậu đoán là Chung Viên nên mới không dám nói. Lúc đó cậu thật muốn băm vằm Chung Viên ra, thật sự rất muốn."


"Sau này mẹ con đi rồi, cũng không có tin tức gì. Chung Viên trở lại mấy lần, hỏi ra cũng không biết, quan hệ giữa hai gia đình trở nên căng cứng như vậy." Ánh mắt cậu cả mông lung, "Cuối cùng ...... Khi Vi Vi mất, Chung Viên gọi điện từ Phù Châu về đây, cái gì cũng nhận hết về mình. Lúc đó, người trả lời điện thoại là cậu. Cậu muốn mắng chửi tên đó một trận, nhưng cái gì cũng không thể thốt ra."


Tôi cảm thấy giọng cậu như đã dần nghẹn lại.


"Thật ra, bây giờ nghĩ lại, nếu Chung Viên là bố con ..." Cậu nghẹn ngào, ánh mắt nhìn sang nơi khác, cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa.


--


Nghe mùi tình anh duyên em cẩu huyết rồi á nha...


./.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện