A Tài ở bên cạnh không nói gì, nhưng khi thấy Cam Mẫn tỉnh lại thì hắn còn mừng hơn cả Nhâm Hiểu Phong, vì điều này có nghĩa là hắn có được một triệu.
Khi Tống thần y nói cần tiền mặt thì hắn cũng thấy không có vấn đề, hắn cũng thích tiền mặt, cầm một triệu trên tay, cảm giác đó chắc chắn sẽ cực kỳ sung sướng.
Nhưng bây giờ hắn lại thấy Tống thần y không cần tiền mặt, muốn đổi lấy nhà, vì vậy mà hắn lập tức nôn nóng. Hắn cũng biết biệt thự ở hồ Hương Tuyết rất đáng giá, vấn đề là ở chỗ biệt thự không phải là tiền, rất khó chia ra. Mà A Tài hắn cũng không thiếu nhà, hắn cần bây giờ là tiền mặt.
- Anh gấp cái gì?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn A Tài:
- Tôi nói cho là sẽ cho, không phải Hoàng Cảng Sinh còn thiếu tôi một triệu sao? Anh đến đó lấy tiền là được, còn một trăm ngàn, sau này tôi sẽ cho thêm.
- Được, nhưng Tống thần y, cậu phải đích thân nói một tiếng với chú Cảng Sinh mới được, nếu không thì chú ấy sẽ không đưa tiền cho tôi.
A Tài có chút lo lắng.
- Anh về trước đi, sau đó nói Hoàng Cảng Sinh điện thoại cho chúng tôi là được.
Ninh Khiết nói.
- Được, tôi sẽ về, bây giờ tôi sẽ về.
A Tài cũng coi như thỏa mãn với sắp xếp này, tuy còn một trăm ngàn chưa lấy về, nhưng hắn thấy chỉ cần tìm được người chữa bệnh thì vấn đề sẽ được giải quyết.
A Tài tham tài nhanh chóng rời khỏi bệnh viện Huệ Nhân, mà Hạ Thiên và Ninh Khiết cũng nhanh chóng bỏ đi. A Tài rời khỏi bệnh viện để đi lấy tiền, còn Hạ Thiên và Ninh Khiết thì đi xem nhà.
Tuy vợ vừa tỉnh lại và Nhâm Hiểu Phong rất muốn ở cùng vợ, nhưng vì không muốn đắc tội với vị thần y khó lường Tống thần y, vì thế hắn phải tự mình đưa Hạ Thiên và Ninh Khiết đến hồ Hương Tuyết. Còn vợ Cam Mẫn lúc này ở lại bệnh viện, chuẩn bị để đám bác sĩ bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.
Đúng là không có biện pháp, ai bảo Hạ Thiên cứu tỉnh Cam Mẫn quá nhanh, điều này làm cho Nhâm Hiểu Phong cảm thấy quá thần kỳ, có chút không bình thường, vì vậy hắn cũng không quá yên tâm.
Lúc này trên đường cũng không còn kẹt xe, sau khi rời khỏi bệnh viện mười lăm phút thì Hạ Thiên và Ninh Khiết được Nhâm Hiểu Phong đưa đến hồ Hương Tuyết. Quả thật Hương Tuyết là một hồ nước, hồ này không lớn, nhưng nếu ở bên cạnh một hồ nước như vậy cũng sinh ra cảm giác gần gủi thiên nhiên. Vì thế mà khu biệt thự này được coi là cao cấp nhất thành phố Cảng Thành.
Khu biệt thự hồ Hương Tuyết có thể nói là rất lớn, được phân ra làm tám khu, được gọi là hồ Hương Tuyết số một đến số tám, mà Nhâm Hiểu Phong thì ở trong một biệt thự ở khu hồ Hương Tuyết số một.
- Tống thần y, Ninh tiểu thư, đây là nhà rách của tôi.
Nhâm Hiểu Phong chỉ vào một tòa biệt thự rồi nói.
- Nhâm tiên sinh, nếu ông xem đây là nhà rách, sợ rằng trên đời này không ai ở trong nhà lành.
Ninh Khiết thản nhiên nói, bây giờ nàng đã biết Nhâm Hiểu Phong là một ông chủ bất động sản, mà nàng lại không có cảm tình gì với đám người này, nguyên nhân rất đơn giản, giá nhà đất quá đắt đỏ.
Tuy có thời gian Ninh Khiết là người lắm tiền nhưng phần lớn đều là người nghèo, một căn nhà đối với nàng là vật phẩm xa xỉ.
Nhâm Hiểu Phong nở nụ cười xấu hổ, hắn chỉ khiêm tốn một chút mà thôi, nào biết Ninh Khiết nghĩ là thật.
- Chúng tôi không có hứng xem nhà ông, nhà của chúng tôi đâu?
Hạ Thiên lúc này bất mãn nói một câu.
- Cái kia, Tống thần y, cậu xem căn nhà kia thế nào?
Nhâm Hiểu Phong chỉ vào một căn nhà đối diện, đó là một biệt thự ba tầng, nhìn qua có vẻ không khác gì của Nhâm Hiểu Phong, diện tích có lẽ là một ngàn mét vuông, nếu so sánh với vài căn bên cạnh thì biệt thự này xa hoa hơn.
- Có vẻ khá tốt, khá hơn những căn khác.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Tống thần y, đó là biệt thự ở khu hồ Hương Tuyết số một, thật ra phương tiện bên trong còn tốt hơn cả nhà tôi, vì nó được xây dựng sau này nên xếp đặt hợp lý hơn, bên trong cũng rất đầy đủ, phòng thể thao hay hồ bơi đều có, nếu không thì hai vị đến xem trước nhé?
Nhâm Hiểu Phong giới thiệu sơ lược căn nhà, sau đó khẽ đề nghị.
- Được. Nguồn: https://truyen5zz.com
Hạ Thiên kéo Ninh Khiết vào trong biệt thự, Nhâm Hiểu Phong cũng vội vàng theo sau. Cửa chính của biệt thự khóa chặt, nhưng ổ khóa mở bằng mật mã, Nhâm Hiểu Phong biết mật mã nên mở ra rất thuận lợi.
Hơn chục phút sau Hạ Thiên đã đi một vòng quanh biệt thự và đưa ra quyết định:
- Vợ quỷ keo kiệt, chúng ta ở chỗ này nhé, tôi cảm tháy biệt thự này khá tốt, hơn hẳn khách sạn chúng ta đang ở.
Ninh Khiết cũng hiểu căn biệt thự này là rất tốt, nhưng nàng có một vấn đề khác, sau đó nàng hỏi:
- Nhâm tiên sinh, giá của căn biệt thự này không phải chỉ là mười triệu phải không?
- Ninh tiểu thư, không gạt cô, nếu dựa theo giá thị trường thì căn biệt thự này sẽ được bán với giá trên dưới trăm triệu, nhưng tôi tất nhiên sẽ không bán cho các người theo giá thị trường, tôi thấy Tống thần y thích căn biệt thự này, như vậy xem như trả thù lao cho Tống thần y.
Nhâm Hiểu Phong khách khí nói.
- Như vậy chẳng phải Nhâm tiên sinh sẽ lỗ lớn sao?
Ninh Khiết không nhịn được phải nói.
- Ninh tiểu thư, đối với tôi thì chỉ cần cứu được vợ, dù bán sạch tài sản tôi cũng đồng ý.
Nhâm Hiểu Phong dùng giọng chân thành nói:
- Hơn nữa biệt thự này tuy được bán đi với giá trên dưới trăm triệu nhưng thực tế thành phẩm cũng không cao, thật ra cũng chỉ là mười triệu, vì vậy tôi sẽ lấy giá trị thành phẩm để
trả công cho các người.
- Vậy à?
Ninh Khiết có chút kinh ngạc, ngay sau đó nàng lại cảm khái một câu:
- Hèn gì bất động sản là một sản nghiệp kếch xù.
- Đây quả thật là món lợi kếch xù.
Nhâm Hiểu Phong cũng thừa nhận, sau đó hắn còn nói thêm:
- Tống thần y, Ninh tiểu thư, nếu hai người cảm thấy thỏa mãn thì biệt thự này sẽ là của các người, tôi sẽ nói cho ác người về hệ thống bảo vệ và mật mã cổng, bây giờ các người có thể vào ở. Còn chuyện văn kiện tài sản, cần phải mất chút thời gian, vài ngày nữa tôi sẽ đưa đến.
- Được, bây giờ căn nhà này là của chúng tôi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, hắn rất vừa ý với căn nhà này, mà Ninh Khiết cũng rất thỏa mãn.
Nửa giờ sau Hạ Thiên và Ninh Khiết coi như tiếp thu căn biệt thự này, thay đổi mật khẩu bảo vệ và mật khẩu cổng, còn quyền tài sản tất nhiên là đứng tên Ninh Khiết, vì Hạ Thiên căn bản không có chứng minh.
Tất nhiên Hạ Thiên cũng không có hứng thú với quyền tài sản căn nhà này, vì hắn thấy đó chỉ là chỗ ở tạm thời mà thôi, đến khi công lực của hắn khôi phục, tất nhiên hắn sẽ không ở nơi này. Hắn không quen chỗ này, vợ cũng căn bản không ở đây, tất nhiên hắn sẽ không lưu luyến chỗ này.
Nhâm Hiểu Phong đi rất nhanh, thật ra hắn nhanh chóng quay về bệnh viện gặp vợ, sau khi hắn đi thì Ninh Khiết dạo một vòng quanh biệt thự, trong lòng không khỏi cảm khái. Thiết bị của biệt thự này lắp đặt quá tốt, đầy đủ gia cụ, hơn nữa những dụng cụ như chăn mền trên giường ở lầu hai cũng mới tinh, chỉ cần muốn thì có thể đến ở bất kỳ lúc nào, không cần chuẩn bị bất kỳ thứ gì.
- Ngay cả bàn chải đánh răng cũng có sẵn, đúng là quá khoa trương.
Ninh Khiết lầm bầm một câu, sau đó nàng chạy vào phòng bếp, nàng thầm nghĩ nếu có gạo và thức ăn, như vậy sẽ thật sự bái phục.
Nhưng Ninh Khiết tìm kiếm nhà bếp một lượt, cuối cùng nàng cũng thở ra một hơi, biệt thự này chuẩn bị đầy đủ nhưng phòng bếp không có gạo và thứ ăn, tủ lạnh trống trơn, nhưng nàng cũng tìm được một chai dầu ăn lớn trên tủ bếp.
Ninh Khiết từ hai bàn tay trắng đến khi có được một căn biệt thự xa hoa giá hơn một trăm triệu chỉ mất ba ngày, nhưng nàng rất trấn tĩnh, dù sao nàng cũng đã từng có kinh nghiệm cùng loại. Nàng từ một phụ nữ xấu trở thành đại mỹ nữ, sau đó lại là siêu cấp mỹ nữ đi xe Rolls - Royce, khi đó tình cảnh còn thần kỳ hơn cả bây giờ.
Ninh Khiết đi vào phòng khách lầu một, khi thấy Hạ Thiên ngồi trên ghế sa lông xem phim hoạt hình rất say sưa thì không biết nói gì hơn, bây giờ nàng mới biết hắn thích xem phim hoạt hình.
- Vợ quỷ keo kiệt, chị nghĩ xem nếu Tống Ngọc Mị biết cuộc sống của chúng ta tốt như thế này, liệu có tức chết đi không?
Khi thấy Ninh Khiết thì Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Cô ấy không dễ tức chết như vậy.
Ninh Khiết không cho là đúng:
- Tôi thấy cô ta nếu biết thì sẽ hận không thể đánh chết chúng ta.
Ninh Khiết không đợi Hạ Thiên tiếp tục nói mà di chuyển chủ đề:
- Tôi phải ra ngoài một lúc, cậu đi cùng hay ở nhà chờ?
- Chị ra ngoài làm gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Tôi muốn đi siêu thị mua gạo và thức ăn, còn mua vài thứ đồ dùng khác, bây giờ đã hơn mười một giờ, đi về còn làm thức ăn.
Ninh Khiết trả lời.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói:
- Tô sẽ đi với chị.
- Ừ, chúng ta đi thôi.
Ninh Khiết có chút vui vẻ.
Hai người nhanh chóng đi ra biệt thự, bọn họ nắm tay nhau đi ra khỏi cổng, Ninh Khiết chủ động chào hỏi một tên bảo vệ:
- Anh bảo vệ, xin hỏi một chút, anh biết siêu thị gần nhất ở đâu không?
- Đi theo con đường này về phía trước, đi hai cây số sẽ thấy một siêu thị.
Tên bảo vệ nói.
- Cám ơn.
Ninh Khiết cười cười với tên bảo vệ, điều này làm cho tên bảo vệ ngây ngốc, trong lòng thầm mắng, củ cải trắng ném ra cho chó ăn.
Đúng lúc này lại có một chiếc xe chạy đến, khi thấy đôi nam nữ trong xe thì tên bảo vệ lại buồn bực, đúng là có quá nhiều heo, khốn nổi heo lại ăn củ cải trắng.
Nhưng tên bảo vệ lập tức vui sướng, vì hắn phát hiện hai con heo kia bắt đầu cãi nhau.