- Chị Mộng, chị thì khác, chị rất đặc biệt.
Hạ Thiên hắn chặt mông của Liễu Mộng, hắn ra vẻ an ủi:
- Chỉ cần chị tình nguyện thì em có thể biến chị thành nữ hiệp đệ nhất thiên hạ.
- Tiểu bại hoại, cậu nói thật sao?
Liễu Mộng lập tức cao hứng trở lại, nàng vẫn còn tâm tính trẻ con, tâm tình thường thay đổi thất thường, không vui thì lập tức trở mặt, nhưng chỉ sau nháy mắt đã khôi phục nụ cười sáng lạn.
- Tất nhiên là thật, chị là vợ tôi, sao tôi phải lừa chị.
Hạ Thiên dùng giọng sắt son nói.
- Vậy nhé!
Liễu Mộng rất vui, nàng vươn người dậy rồi hôn lên mặt Hạ Thiên một cái:
- Tiểu bại hoại, cũng chỉ có cậu tốt với chị, chúng ta mau về nhà, sau đó cậu dạy võ cho chị, nhưng chị không muốn làm nữ hiệp, chị muốn làm ma nữ.
Hạ Thiên có chút mơ hồ:
- Chị Mộng, sao chị lại muốn làm ma nữ?
- Hì hì, ma nữ tốt hơn, người được hoan nghênh nhất trong tiểu thuyết không phải là ma nữ sao? Hơn nữa ma nữ có thể ức hiếp người khác, chị muốn làm ma nữ đệ nhất thiên hạ, chuyên ức hiếp người khác.
Liễu Mộng dùng giọng vui vẻ nói.
Kiều Tiểu Kiều lái xe mà không nói lời nào, chỉ cần dựa vào lời nói kia của Liễu Mộng, nàng biết đối phương có tố chất làm ma nữ.
- Được rồi, Chị Mộng, chị thích làm ma nữ thì làm ma nữ.
Hạ Thiên cũng không phản đối vấn đề này, dù Liễu Mộng là hiệp khách hay ma nữ thì cũng là vợ hắn, vợ hắn muốn ức hiếp ai thì cứ tự nhiên.
Có thể không bao lâu sau Hạ Thiên lập tức phát hiện Liễu Mộng làm ma nữ cũng không phải chuyện gì tốt, vì vừa về tới tòa nhà Kiều gia thì Liễu Mộng đã quấn lấy hắn đòi dạy võ công. Đáng lý ra chuyện học võ không phải một sớm một chiều, nhưng Liễu Mộng tính tình nôn nóng, nàng hận không thể dùng một đêm biến mình thành ma nữ.
Vì vậy đêm nay Hạ Thiên bắt đầu quá trình tạo ra ma nữ, mà Liễu Mộng thật sự có tiềm chất làm ma nữ. Đầu tiên nàng có gương mặt thiên sứ và dáng người ma quỷ, sau đó nàng còn có tiềm chất trở thành cao thủ võ lâm, mà cuối cùng nàng là người không nói lý. Đây là ba yếu tố của ma nữ, ngoài vấn đề võ công thì tính cách rất phù hợp, chỉ cần rèn luyện là có thể trở thành ma nữ đệ nhất thiên hạ.
Thật ra Liễu Mộng đã ba mươi sáu tuổi nhưng tâm tình lại chỉ là mười sáu, thậm chí còn chưa đến mười sáu, phải gọi là người lớn mà tâm tình trẻ thơ. Một người thế này muốn học võ thật sự rất phiền toái, vì vậy lúc đầu Hạ Thiên cũng không có suy tính muốn dạy võ cho nàng, nhưng bây giờ nàng muốn học thì hắn không thể không dạy.
Liễu Mộng lại không chút lo lắng, nếu dựa theo quá trình bình thường thì tuổi ba mươi sáu bắt đầu học võ sẽ không có thành tựu, nhưng Hạ Thiên cũng không gạt nàng, đúng là nàng không giống người thường, nàng rất đặc biệt. Nàng không những giống như Hạ Thiên, là người có băng hỏa linh thể trời sinh, hơn nữa còn là băng hỏa linh thể ba mươi sáu năm. Vài ngày trước nàng đã được học băng hỏa thần quyết, có được băng hỏa linh khí còn mạnh hơn cả Hạ Thiên. Bây giờ nếu nàng biết cách vận dụng hoàn toàn băng hỏa linh khí, nếu so về sức mạnh thì Hạ Thiên thua xa.
Mà đầu tiên Hạ Thiên muốn dạy Liễu Mộng cách khống chế băng hỏa linh khí, muốn làm một ma nữ hợp cách thì ra tay phải có người chết, phải biết rõ độ mạnh yếu khi ra tay, ức hiếp người và giết người là hai việc hoàn toàn khác nhau. Liễu Mộng thích ức hiếp người khác mà không phải giết người, vì vậy cần phải học cách khống chế lực đạo.
Khi Hạ Thiên chỉ dạy Liễu Mộng cách khống chế lực lượng thì Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng ở bên cạnh, các nàng đang học tập bộ pháp nhưng khi nghe nội dung của Hạ Thiên thì cũng không nói gì.
- Chị Mộng, nếu chị muốn đánh người ta rơi hai cái răng thì khí lực thế này là đủ... ...
- Muốn cho toàn bộ răng "chào hàm" thì phải dùng lực ở mức này... ....
- Muốn đánh gãy tay thì dùng như vậy... ....
- Đánh gãy chân thì thế này... ....
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi nghe thấy như vậy thì không khỏi nhìn Liễu Mộng, tên lưu manh đang dạy cho một nữ lưu manh phá hoại phố phường sao?
Rõ ràng Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đã đánh giá thấp mục tiêu của Liễu Mộng, nàng không muốn làm một nữ lưu manh nho nhỏ, nàng muốn làm ma nữ đệ nhất thiên hạ, cấp bậc khác biệt quá lớn.
Vì muốn trở thành một ma nữ mà người gặp người thích quỷ gặp quỷ thương nên Liễu Mộng học tập rất chân thành, rất chuyên chú, vì vậy tốc độ học tập rất nhanh. Dù trước đây nàng chưa từng học võ nhưng có được sự chỉ bảo tận tình của một sư phụ Hạ Thiên, chỉ sau một buổi tối thì nàng đã biết cách sử dụng băng hỏa linh khí một cách tự nhiên.
- Rắc.
Một chiếc ghế gãy.
- Ầm!
Một cái bàn sụp xuống.
- Đùng!
Một tấm ván bị chặt đứt.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đã không còn tâm tình luyện bộ pháp, các nàng nhìn Liễu Mộng gây tai họa cho các dụng cụ trong phòng mà trợn mắt há mồm và có chút hâm mộ. Khi hai nàng nhìn thấy Liễu Mộng dùng tay làm cho những chiếc chân ghế bằng kim loại vo thành quả bóng thì ánh mắt đã trở nên kinh hoàng.
Liễu Mộng giằng co với bàn ghế cả buổi tối, nàng biến chúng từ to thành nhỏ, cuối cùng thì tất cả trở thành gỗ vụn và bóng sắt, sau đó nàng không còn hứng thú để tiếp tục.
- Tiểu bại hoại, tiếp tục dạy võ cho chị nào.
Liễu Mộng không biết có phải vì nguyên nhân đã hôn mê vài chục năm hay không mà bây giờ không thích ngủ, suốt đêm không ngủ mà nàng vẫn có vẻ tràn đầy tinh lực, không có chút cảm giác buồn ngủ.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện 5zzHạ Thiên không khỏi ngáp một cái:
- Chị Mộng, chị còn chưa muốn ngủ soa?
- Chị không ngủ, may dạy võ cho chị.
Liễu Mộng chụp lấy cánh tay Hạ Thiên, nàng dùng giọng nũng nịu nói.
- Được rồi.
Hạ Thiên không còn cách nào khác:
- Chị Hinh, chị cùng hai cô ấy luyện Phiêu Miểu Bộ đi.
Thứ gọi là Phiêu Miểu Bộ chính là bộ pháp mà Kiều
Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đang học. Sau khi học xong bộ pháp này, chẳng những có thể thoải mái né tránh đòn tấn công của kẻ địch, hơn nữa còn có thể bất ngờ tấn công kẻ địch. Đối với Hạ Thiên thì chỉ cần Liễu Mộng học được Phiêu Miểu Bộ, sau đó nàng sẽ trở thành cao thủ.
Sau khi chỉ Liễu Mộng học Phiêu Miểu Bộ thì Hạ Thiên cũng khó thể cưỡng lại giấc ngủ, hắn để Liễu Mộng ở lại tập một mình, chính mình thì đi vào gian phòng của Kiều Tiểu Kiều lên giường nằm ngủ.
Khi không ngủ được bao lâu, đến trưa Hạ Thiên bị điện thoại đánh thức.
- Hạ Thiên à, tôi là Lý Bình!
Đầu bên kia vang lên một giọng nam.
- Lý đại ca, có chuyện gì không?
Hạ Thiên dùng giọng mơ hồ hỏi.
- Hạ Thiên, trưa nay cậu có rãnh không? Tôi muốn mời cậu dùng cơm, thuận tiện giới thiệu người đẹp cho cậu.
Lý Bình nói trong điện thoại.
Người đẹp?
Hạ Thiên lập tức thanh tỉnh.
- Có, tất nhiên là có, Lý đại ca, anh đang ở đâu?
Hạ Thiên vội vàng hỏi, có người đẹp giới thiệu thì có không rảnh cũng rảnh. Hơn nữa bây giờ hắn cũng không có việc gì làm, Liễu Mộng đang học Phiêu Miểu Bộ, ít nhất cũng phải vài ngày mới có thành tựu. Còn Kiều Tiểu Kiều, Ám Ảnh Đoàn cũng không đến nhanh như vậy, có Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi bảo vệ thì hắn cũng không quá lo lắng.
- Đường Trung Nam có một quán Hương Mãn Viên, cậu có biết chỗ này không?
Lý Bình hỏi.
- Hương Mãn Viên sao? Biết, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên cảm thấy rất trùng hợp, hắn không quen thuộc thành phố Giang Hải, nhưng hắn lại biết Hương Mãn Viên, trước đó Kiều Tiểu Kiều đã đưa hắn đến một lần.
- Chúng tôi sẽ ở đây chờ cậu.
Lý Bình giống như thở ra một hơi, rõ ràng trước đó hắn sợ Hạ Thiên sẽ không đi.
Hạ Thiên nhanh chóng rời khỏi giường, đánh răng rửa mặt, sau đó nói với Kiều Tiểu Kiều một tiếng rồi rời khỏi tòa nhà Kiều gia. Hắn bắt một chiếc taxi phóng về phía Mãn Hương Viên.
Tòa nhà Kiều gia cách không xa Mãn Hương Viên, trên đường cũng không kẹt xe, vì vậy chỉ mất mười phút thì Hạ Thiên đã đến nơi. Lúc này Lý Bình đã đứng chờ ở cửa, hắn thấy Hạ Thiên xuống xe thì tiến lên đón chào.
Hạ Thiên hất đầu hỏi:
- Không phải anh nói giới thiệu người đẹp cho tôi sao? Sao tôi chỉ thấy mình anh thế này?
Lý Bình không nói gì, hắn nghĩ không sai, Hạ Thiên bị thu hút đến đây chỉ vì có hai chữ người đẹp. Lý Bình đã sớm biết điều này, biết người đẹp sẽ có sức hút, vì vậy vừa rồi gọi điện thoại đã cố ý nói như thế. Nếu không thì trời đánh sẽ chẳng làm Hạ Thiên quan tâm, sợ rằng đối phương cũng chẳng thèm nể mặt Lý Bình hắn.
- Cô ấy đang chờ bên trong, chúng ta vào là có thể gặp mặt.
Lý Bình vội vàng giải thích, thật ra hắn cũng không gạt Hạ Thiên, hôm nay thật sự có người đẹp, nhưng chỉ là giới thiệu người đẹp mà thôi.
Hai người đi vào một gian phòng nhỏ, người phụ nữ bên trong đã đứng lên. Như lời Lý Bình đã nói, đây là một người đẹp, gương mặt tuyệt đẹp, làn da không phải rất trắng nhưng trông rất khỏe mạnh, nhưng hấp dẫn người ta là cặp mắt xếch, quyến rũ kinh người. Đồng thời nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trong mắt chất chứa u buồn, mà càng u buồn càng làm tăng vẻ quyến rũ của nàng.
Người đẹp khoảng ba mươi tuổi, một bộ váy màu đen bao trọn thân thể trưởng thành bốc lửa của nàng, chân đi giày cao gót, nàng vốn đã cao, bây giờ mang giày cao gót thì càng cao hơn. Khi gặp mặt thì Hạ Thiên không khỏi nhớ đến Diệp Mộng Oánh, trên người cả hai có cùng khí chất, nhưng khác biệt là lần đầu tiên gặp mặt Diệp Mộng Oánh làm cho người ta sinh ra cảm giác xa lạ, nhưng biểu hiện của người đẹp này lại làm người ta sinh ra cảm giác gần gũi bình dị, cũng như nụ cười mê người trên mặt nàng lúc này.
- Chào cậu, có phải cậu là Hạ Thiên tiên sinh không?
Người đẹp tiến lên một bước, sau đó nàng đưa bàn tay trắng nõn đến trước mặt Hạ Thiên.
- Tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên nắm tay người đẹp không chút khách khí:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị tên gì?
- Tôi là Vân Thanh!
Người đẹp rút tay về không chút biểu cảm:
- Hạ tiên sinh, cậu có thể gọi tôi là Vân Thanh, hoặc là luật sư Vân.
- Hạ Thiên, luật sư Vân, hai người ngồi xuống nói chuyện.
Lý Bình mời cả hai ngồi xuống, hắn tự giác ngồi xa hai người, mà Hạ Thiên tất nhiên phải xáp lại gần Vân Thanh.