Hai tên cảnh sát này cuối cùng cũng hiểu vì sao tên tội phạm hiềm nghi kia rất phối hợp như thế, thì ra tên này muốn cướp xe cảnh sát. Nhưng khốn nổi bây giờ hai cây súng đều ở trên tay đối phương, đồng thời phương pháp cướp súng của đối phương cũng là quá nhanh, rõ ràng là cao thủ. Lúc này bọn họ không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo lệnh của hắn mà thôi.
Tên cảnh sát ngồi phía trước cuối cùng cũng khởi động xe, mà tên cảnh sát ngồi cùng Hạ Thiên lại ra vẻ trấn định nói:
- Cậu đừng nên xúc động, cậu muốn đến khu biệt thự Hồ Hương Tuyết làm gì?
- Này, ai xúc động?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn tên cảnh sát:
- Tôi chỉ muốn về nhà mà thôi, tôi lạc đường không được sao?
Hai tên cảnh sát đáng thường hoàn toàn không hiểu rõ tình hình, bọn họ vốn tưởng rằng người này là phần tử cực đoan muốn đi đến khu biệt thự Hồ Hương Tuyết để phá hoại, nhưng bây giờ hắn lại nói mình ở khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, chẳng lẽ hắn là phú hào?
Nhưng điều này cũng không đúng, phú hào sao lại phải đi xe buýt? Cuối cùng còn đập nát xe, bây giờ lại cướp xe cảnh sát, hắn muốn về thì không biết đi taxi sao?
- Này, lái xe nhanh lên, đến nơi tôi sẽ thả hai người ra.
Hạ Thiên thúc giục tên cảnh sát lái xe trước mặt một câu:
- Mau lên, vợ tôi đang ở nhà chờ.
Tên cảnh sát nghe lời thúc giục của Hạ Thiên mà không thể không làm theo, hắn dứt khoát chạy thẳng về phía khu biệt thự Hồ Hương Tuyết.
Tên cảnh sát còn lại thì thầm nghĩ tên này nhất định là trai bao của phú bà.
... ....
Khu biệt thự Hồ Hương Tuyết, trong biệt thự của Hạ Thiên và Ninh Khiết, lúc này Ninh Khiết đang nói chuyện với Cam Mẫn.
Lúc bắt đầu Ninh Khiết chỉ muốn nói vài lời với Cam Mẫn, nhưng sau đó hai người hàn huyên một lúc và càng lúc càng vui vẻ, hai người có rất nhiều tiếng nói chung, dù nói về tình cảm, thời trang, trang điểm hay các chủ đề khác thì hai nàng đều cực kỳ chuyên chú, thậm chí còn sinh ra cảm giác gặp nhau đã muộn.
Thật ra hai người có chung nhiều sở thích cũng không phải kỳ quái, tuy Nhâm Hiểu Phong đã hơn bốn mươi nhưng Cam Mẫn mới hai mươi sáu, chỉ lớn hơn Ninh Khiết vài tuổi. Quan trọng là Cam Mẫn bây giờ là bà chủ nhà giàu nhưng lại có xuất thân rất bình thường, điều này có chút tương tự Ninh Khiết.
Mà chuyện tình giữa Nhâm Hiểu Phong và Cam Mẫn cũng có chút sắc thái truyền kỳ, thật ra trước đó Cam Mẫn rất ghét Nhâm Hiểu Phong.
Thật ra Nhâm Hiểu Phong là có xuất thân là quân nhân, sau khi xuất ngũ thì bắt đầu việc kinh doanh, sau khi có chút tài sản thì lấn sân bất động sản. Những năm qua bất động sản dần thịnh vượng, vì vậy mà Nhâm Hiểu Phong trở thành phú hào có thứ hạng cao ở Cảng Thành. Vài năm trước bất động sản ở Cảng Thành bắt đầu phát triển rầm rộ, Nhâm Hiểu Phong có thể nói là người đi đầu, vì thế có thể nói hắn là kẻ khai phá thị trường bất động sản Cảng Thành.
Khi đó Cam Mẫn vừa mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, tuổi trẻ cũng có chút xúc động, còn tràn đầy tinh thần trọng nghĩa. Nàng thấy rất nhiều thành phần tri thức ở Cảng Thành đều bị giá nhà đất ép cho không thở nổi, càng làm nàng thấy bức bối chính là nàng có hai người bạn là người yêu, bọn họ vốn phát triển rất tốt nhưng sau đó thật sự vì chuyện nhà đất mà chia tay, nhà gái theo một người đàn ông mua được nhà tốt. Vì thế mà Cam Mẫn lên mạng phát ra chiến thư chỉ mặt gọi tên mắng Nhâm Hiểu Phong, nói Nhâm Hiểu Phong chỉ biết lo kiếm tiền cho mình, mặc kệ người ta sống chết thế nào, chia rẽ đôi lứa, là tai họa cho dân chúng. Tóm lại nàng mắng Nhâm Hiểu Phong xối xả như đổ máu chó lên đầu.
Lúc đó sự việc còn chưa quá náo loạn nhưng kết quả lại làm cho người ta mở rộng tầm mắt, cuối cùng Cam Mẫn vì một lá thư như vậy mà quen biết Nhâm Hiểu Phong, cuối cùng còn trở thành vợ hắn.
Nghe nói khi Nhâm Hiểu Phong và Cam Mẫn kết hôn thì không ít người chửi mắng, đúng là không có biện pháp, thật sự hâm mộ và ghen ghét không thôi.
- Hiểu Phong những năm qua thật sự chỉ biết kiếm tiền, nhưng sau này anh ấy nghe lời tôi, hạ giá nhà. Lúc đó anh ấy được rất nhiều cư dân mạng khuyến khích, nhưng phiền toái cũng kéo đến.
Cam Mẫn thở dài:
- Vì có rất nhiều ông chủ không thể nào hạ giá nhà nên quyết định náo loạn khắp nơi, mặt khác vài nhà đầu tư bất động sản cũng thấy Hiểu Phong phá hủy thị trường, vì vậy mà rất bất mãn. Lúc đó Hiểu Phong nhận được rất nhiều tin nhắn uy hiếp.
- Sau đó các người làm thế nào?
Ninh Khiết có chút hiếu kỳ.
- Sau đó chúng tôi cũng không dám hạ giá, ban đầu khi chúng tôi hạ giá thì cũng có vài tháng giá nhà Cảng Thành thật sự giảm xuống, nhưng sau đó giá cả lại lên cao. Đúng là không có biện pháp, tôi và Hiểu Phong cũng chỉ làm được như vậy mà thôi, không phải chúng tôi không muốn hạ giá, chẳng qua chỉ vì chúng tôi không thể hạ giá.
Cam Mẫn có chút bất đắc dĩ:
- Ninh Khiết, đã nói rồi, trước đó tôi cũng thích lên mạng ồn ào này nọ, nhưng sau này tôi đã bỏ, vì chúng tôi phát hiện ra một vấn đề, có lẽ chúng tôi hạ giá và nhận được nhiều lời giúp đỡ, nhưng đó chỉ là những lời trống rỗng. Đám người trên mạng tán thưởng Hiểu Phong, nhưng trong hiện thực thì có nhiều người ở hiện thực công kích anh ấy là sự thật, nhưng đám người trên mạng cũng không hiện thân giúp đỡ.
- Điều này cũng là bình thường, trên mạng làm gì cũng dễ dàng, chỉ gõ gõ bàn phím là được, nếu nói đến hành động thì khác.
Ninh Khiết gật đầu, nàng cũng không cảm thấy bất ngờ vì điều này.
- Có khoảng thời gian chúng tôi đắc tội với không ít người, thậm chí còn có người nói sẽ đuổi chúng tôi ra khỏi Cảng Thành, cũng may Hiểu Phong có chút bối cảnh quân đội. Trước kia có một lão thủ trưởng rất thích anh ấy, giúp anh ấy nhiều việc, vì vậy đám người Cảng Thành cũng không dám làm quá phận, cũng vì thế mà chúng tôi chỉ cần thỏa hiệp thì không còn ai đến quấy rầy.
Cam Mẫn lộ ra nụ cười khổ:
- Nhưng sau đó Hiểu Phong không tiếp tục kinh doanh nhà dành cho người thường, anh ấy chuyển sang xây dựng
biệt thự xa hoa. Như vậy khách hàng của chúng tôi là những nhà giàu có, chúng tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, còn giá phòng cho người dân bình thường chúng tôi không thể quan tâm được, cũng không cần biết.
Cam Mẫn dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Thật ra Hiểu Phong có nói với tôi, xây dựng biệt thự xa hoa có lợi nhuận rất cao.
- Trước kia em cũng rất lo lắng đến chuyện nhà ở.
Ninh Khiết cười cười:
- Trước khi tốt nghiệp em đã phải suy nghĩ, sau này phải làm sao để mua được một căn nhà tốt?
- Ninh Khiết, thật ra em rất xinh đẹp, nhất định có thể tìm được một người đàn ông tốt. Giống như bây giờ vậy, không phải em đang cùng ở một chỗ với Tống thần y sao? Với y thuật của cậu ấy thì kiếm tiền rất dễ dàng.
Cam Mẫn nói ra những lời này cũng là thật, nhưng nàng không biết một chuyện, đó chính là trước kia Ninh Khiết căn bản không được đẹp như vậy, thậm chí có thể nói là không đẹp.
Ninh Khiết nở nụ cười cổ quái, nàng biết bây giờ mình rất đẹp, dáng người cũng tốt, nhưng nàng cũng biết trước khi quen biết Hạ Thiên thì mình chỉ là một cô gái tàn tật chân cao chân thấp, mắt còn cận thị cao độ. Vì thế mà gương mặt đẹp và xinh xắn không thể không đeo một cặp mắt kính xấu xí, thật sự trở thành người phụ nữ xấu xí trong mắt người khác.
Nhưng Ninh Khiết không nói với Cam Mẫn về điều này, tuy nàng nói chuyện rất vui vẻ với Cam Mẫn nhưng những chuyện như vậy cũng không nên nói ra.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Ninh Khiết thầm cảm thấy vui vẻ, lúc này Hạ Thiên đã quay lại rồi chứ?
Nhưng Hạ Thiên đã có kinh nghiệm lần trước, vì vậy nàng đứng lên nhìn qua màn hình máy quay, ngay sau đó nàng đã thất vọng, ngoài cửa là một người đàn ông nhưng không phải là Hạ Thiên, đó là một người đàn ông hơn ba mươi khá lạ lẫm.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5zz chấm cơm.
- Anh tìm ai?
Ninh Khiết hỏi.
- Xin hỏi đây có phải là biệt thự số 118 khu Hồ Hương Tuyết không?
Người đàn ông xa lạ nói.
- Đúng vậy, có chuyện gì không?
Ninh Khiết hỏi ngược lại.
- Chỗ này có một vị tên là Tống tiên sinh phải không?
Người đàn ông xa lạ tiếp tục hỏi:
- Tôi là nhân viên công ty chuyển phát nhanh, chỗ này của tôi có một Kiện chuyển phát nhanh của anh ấy.
- Chuyển phát nhanh?
Ninh Khiết có chút buồn bực:
- Chuyển phát nhanh từ đâu?
- Tôi cũng không rõ lắm, làm phiền chị ra ký nhận.
Người đàn ông xa lạ nói.
- Được rồi, anh chờ chút.
Ninh Khiết đóng hệ thống trò chuyện, sau đó nàng chuẩn bị đi ra cửa.
Đúng lúc này Cam Mẫn lại hô lên:
- Ninh Khiết, có chuyển phát nhanh sao?
- Đúng vậy, rất kỳ quái, chúng em vừa đến đây vài ngày, cũng không có vài người biết rõ chúng tôi ở đây, sao lại có chuyển phát nhanh?
Ninh Khiết có chút buồn bực:
- Hừ, để em đi xem có chuyện gì xảy ra.
Ninh Khiết sở dĩ quyết định đi xem vì nàng không sợ bọn cướp hay bất kỳ ai khác, còn phương diện khác thì Hạ Thiên chưa quay lại, nàng có chút nghi ngờ hắn chuyển thứ gì đó về nhà. Tuy có vẻ hơi nhanh nhưng dù sao cũng cùng thành phố, mấy giờ về đến nhà cũng không phải không thể.
- Đừng.
Cam Mẫn vội vàng nói:
- Ninh Khiết, chuyển phát nhanh này có gì đó không đúng, hễ là bất kỳ thứ gì được đưa vào khu biệt thự này đều phải để lại cho bảo vệ, không có thể trực tiếp đưa đến cho chúng ta.
- Có chuyện này sao?
Ninh Khiết có hơi sững sờ, nàng vừa vào đây ở, căn bản không biết chuyện này.
- Ừ, thật sự có điều này, đây là lời đề nghị của tôi. Em cũng biết bây giờ kẻ có tiền quan tâm nhất đến vấn đề an toàn, vì vậy lúc đầu chị đề nghị Hiểu Phong phải đẩy mạnh vấn đề an toàn, để bảo vệ nhận tất cả các món đồ chính là một biện pháp an toàn mà thôi.
Cam Mẫn nhanh chóng nói:
- Như vậy có thể đề phong đám tội phạm vào trong khu vực, còn phương diện khác, cũng đề phòng trong túi có bom. Vì vậy trước tiên bảo vệ thu nhận, sau đó dùng dụng cụ kiểm tra, cuối cùng được chính bảo vệ đưa vào. Trừ khi là gia chủ sớm thông báo mới có thể vượt qua kiểm tra và trực tiếp đưa đến, vì vậy kiện hàng chuyển phát nhanh này có vấn đề.
- Nếu như thật sự có vấn đề thì hắn vào bằng cách nào?
Ninh Khiết có chút khó hiểu:
- Bảo vệ sao lại cho hắn ta vào đây?
- Tôi cũng không rõ, nhưng có lẽ là bảo vệ không chú ý, cũng có thể là một gia chủ nào đó cho hắn vào. Em cũng đừng lo, cũng đừng ra mở cửa, tôi sẽ điện thoại cho bảo vệ, sẽ để bọn họ phái người đến.
Cam Mẫn vừa nói vừa lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi đi.
- Cam Mẫn, không cần, chị cứ chờ một chút, em ra ngoài xem thế nào.
Ninh Khiết không muốn phiền toái như vậy, dù sao nàng cũng là người lớn mật tài cao, dù đối phương là cướp thì nàng cũng không quan tâm.