- Tôi đã hỏi một số người, tất cả đều nói không thấy rõ ràng, chỉ biết có một nam một nữ, mà trong băng ghi hình cũng không thấy rõ ràng, nhưng tôi có thể nhận ra bọn họ.
Sử Kình Tùng nói đến đây thì khẽ hạ giọng:
- Cục trưởng, người ra tay là Tống Tử và Ninh Khiết.
- Cái gì?
Vẻ mặt Tạ Chính Khôn chợt biến đổi:
- Là bọn họ?
- Đúng là bọn họ.
Sử Kình Tùng khẽ gật đầu, hắn cũng hiểu vì sao Tạ Chính Khôn lại hỏi như vậy, vì hai người kia đã chọc ra không ít chuyện chỉ trong một khoảng thời gian.
Sử Kình Tùng dừng lại một chút rồi bổ sung một câu
- Cục trưởng, thật ra đây là một chuyện tốt, anh chỉ cần trực tiếp nói cho Lam Thiệu Cương là được, nếu Lam Thiệu Cương muốn tìm phiền toái cho bọn họ, sợ rằng sẽ chẳng có quả ngọt để ăn.
Tạ Chính Khôn trầm ngâm một chút rồi cười ha hả, vẻ mặt rất vui sướng:
- Không sai, đây là chuyện tốt, tên tiểu tử Tống Tử tuy chọc ra cho chúng ta quá nhiều phiền toái nhưng cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt.
- Vâng, cục trưởng, bây giờ phải xử lý thế nào?
Sử Kình Tùng có chút chần chừ:
- Có cần tìm Tống Tử và Ninh Khiết để điều tra không?
- Không cần, điều tra thì làm được gì? Dù không phải bọn họ ra tay vì nghĩa thì cậu có thể làm gì dược?
Tạ Chính Khôn hừ một tiếng, lão nói tiếp:
- Cậu khoan hãy nói, tiểu tử Tống Tử này đánh tên tiểu tử Lam gia là rất đúng, dù sao Tống Tử kia cũng không tùy tiện cướp phụ nữ của người ta.
- Đúng vậy, thật ra tiểu tử kia tuy nói chuyện có chút khó nghe, lại thích đánh người nhưng không phải người thích gây sự, hơn nữa tiểu tử kia cũng thật sự có bản lĩnh, cũng không phải như tên tiểu tử Lam gia kia đi gây tai họa khắp nơi.
Sử Kình Tùng lúc này cũng giúp Hạ Thiên nói chuyện.
- Tên Lam Thiệu Cương khốn nạn không có bản lĩnh mà có chút hậu trường thì dám mắng chửi một cục trưởng như tôi, cậu lại trông cậy một người vừa có bản lĩnh vừa có bối cảnh như Tống Tử khách khí với mình sao?
Tạ Chính Khôn hừ một tiếng:
- Được, việc này tôi sẽ điều tra, tôi sẽ báo cho chủ tịch Lam, để xem chủ tịch Lam có động đến hậu trường của người ta hay không, nếu không dám thì tự về thu phục em trai của mình.
- Cục trưởng cao minh.
Sử Kình Tùng vốn không giỏi vuốt mông ngựa nhưng vẫn phải nói ra những lời như vậy.
- Được rồi, làm việc thôi.
Tạ Chính Khôn phất tay, bây giờ tâm tình của hắn đã tốt hơn, không vì Sử Kình Tùng vuốt mông ngựa, mà phát hiện Lam Thiệu Cương sắp ăn quả đắng.
Có người mừng có người lo, lúc này trong một biệt thự, Nhiếp Nhân Kiệt đã xuất viện nhưng trên mặt tràn đầy sầu lo, lúc này hắn đang nói chuyện với người khác ở trên mạng.
- Dịch tiên sinh, sự việc có phiền toái.
Nhiếp Nhân Kiệt dùng những biểu hiện trên mặt mình rót lên mặt chữ:
- Bệnh viện của chúng ta đã xảy ra chuyện.
- Bệnh viện Huệ Nhân xảy ra chuyện sao?
Đối phương nhanh chóng gửi tin về.
- Không chỉ là bệnh viện Huệ Nhân, là tất cả bệnh viện của chúng ta, hơn trăm bệnh viện mà chúng ta khống chế cổ phần đều xảy ra vấn đề, những bệnh viện mà chúng ta đầu tư cũng như vậy. Bây giờ có nhiều bệnh viện ở địa phương bị ban ngành y tế điều tra, một vài bệnh viện yêu cầu ngừng kinh doanh để chỉnh đốn.
Nhiếp Nhân Kiệt nhanh chóng gõ phím:
- Tôi đã từ đủ con đường nhận được tin tức, lần này bệnh viện của chúng ta khó giữ được, đối phương có ý muốn làm chúng ta khổ chết.
- Chuyện gì xảy ra? Lão Trịnh làm ra sao? Lão không thích đi với Tưởng Hiểu Di à?
Đối phương nhanh chóng gửi tin về, tuy không thấy được biểu cảm của đối phương nhưng Nhiếp Nhân Kiệt biết bên kia đang nổi giận.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5zz chấm cơm.Đáng tiếc Nhiếp Nhân Kiệt chỉ có thể cho đối phương một đáp án chối bỏ:
- Không liên quan gì đến lão Trịnh, tuy lão có chút bất mãn nhưng cũng không nói gì, lần này người khác ra tay với chúng ta, tôi nghĩ đó chính là Y Tiểu Âm muốn thu mua bệnh viện của chúng ta.
- Cô ta sao? Không phải đã cho Trần Tư Minh đi bàn bạc rồi à? Tôi đã nói rõ với Trần Tư Minh, chẳng lẽ ngay cả chuyện cỏn con như vậy cũng làm không xong?
Đối phương tiếp tục hỏi.
- Dịch tiên sinh, là Trần Tư Minh làm hỏng việc, tôi đã sớm nói với hắn không nên làm quá, hắn lại làm xằng bậy. Hắn căn bản không chịu đàm phán tốt với Y Tiểu Âm, hơn nữa còn vừa mắt Y Tiểu Âm, còn tìm vài tên lưu manh muốn bắt nàng về hành lạc, kết quả là chọc giận cô ta. Tôi đã hỏi lão Trịnh về vấn đề này, lão Trịnh nói trừ khi chúng ta giao tất cả bệnh viện cho Y Tiểu Âm, nếu không cô ấy sẽ không dừng tay.
Nhiếp Nhân Kiệt nhanh chóng gõ phím, trong lòng không khỏi mắng chửi Y Tiểu Âm, người phụ nữ kia há miệng quá lớn, vài trăm bệnh viện và những bệnh viện khác có đầu tư trọng điểm, ít nhất cũng phải vài chục tỷ, nhưng người phụ nữ kia muốn nuốt trọn.
- Lão Trịnh không làm được chuyện này sao?
Dịch tiên sinh bên kia rõ ràng không hài lòng.
- Lão Trịnh đã nói với tôi rất rõ, ông ta tình nguyện ngồi tù cũng không hỗ trợ. Mặt khác lão còn nói không ai có thể giúp chúng ta lần này, vì Y Tiểu Âm rất tức giận, trong thủ đô cũng có đại nhân vật nổi giận, nếu chúng ta thức thời giao bệnh viện nhanh chóng, chúng ta sẽ bình yên vô sự, nếu không thì kết quả thế nào là rất khó nói.
Nhiếp Nhân Kiệt trả lời.
Dịch tiên sinh gửi tin đến:
- Người của chúng ta ở thủ đô có thu phục được chuyện này không?
- Bọn họ cũng trả lời như lão Trịnh.
Nhiếp Nhân Kiệt trả lời.
Sau đó Nhiếp Nhân Kiệt lại tiếp tục gửi tin:
- Dịch tiên sinh, Y Tiểu Âm kia có bối cảnh rất sâu ở thủ đô, nghe nói còn có đại nhân vật có ý với nàng. Lần này Trần Tư Minh có ý đồ bất
chính nên gây ra phiền toái, tôi đã nghĩ tất cả biện pháp nhưng không thể nào giải quyết được.
Một lúc lâu sau bên kia vẫn chưa gửi đến bản tin nào, nhưng đối phương còn chưa logout, vì vậy Nhiếp Nhân Kiệt phải chờ.
Năm phút sau Dịch tiên sinh cuối cùng cũng gửi tin đến:
- Liên lac với đối phương, chúng ta giao Trần Tư Minh cho nàng ta xử lý, sau đó đưa giá thấp hơn bình thường một phần mười, xem Y Tiểu Âm có đồng ý không?
- Nếu Y Tiểu Âm không đồng ý?
Nhiếp Nhân Kiệt không khỏi mở miệng hỏi, phương pháp này tuy có vẻ rất ưu đãi nhưng coi như bên hắn nhượng bộ, vấn đề là những ngày nay tin tức từ thủ đô truyền về đã nói rõ Y Tiểu Âm không muốn bỏ ra một xu nào, quyết định khống chế tất cả bệnh viện kia. Thậm chí còn có người nói cho hắn biết, thật ra với tài lực của Y Tiểu Âm thì bỏ ra vài tỷ sẽ không là vấn đề nhưng vài chục tỷ thì chịu, vì vậy ngay từ khi bắt đầu nàng cũng không có thành ý sẽ thu mua, cử động của Trần Tư Minh có lẽ chỉ là một cơ hội cho nàng ra tay mà thôi.
- Như vậy xử lý cô ta.
Lú này Dịch tiên sinh gửi về một tin tức, sau đó đã out.
Nhiếp Nhân Kiệt ngồi ngây người nhìn máy tính, sau đó hắn lấy điện thoại bấm một dãy số.
Khi Ninh Khiết mang túi lớn bịch nhỏ về nhà thì đã là chạng vạng tối, nàng tiến vào phòng khách, buông những túi dược liệu vừa mua ra, nàng không thấy Hạ Thiên, cũng không thấy Ngải Vi Nhi và Isabella.
Ninh Khiết đang nghĩ có lẽ mình đi quá lâu và Hạ Thiên đã đưa hai nàng kia đi dạo nhưng lại nghe thấy trên lầu truyền đến âm thanh không quá xa lạ, đó là tiếng rền rỉ như khóc như than, ngẫu nhiên lại bùng lên cao vút, rất phóng đãng, đó cũng là những âm thanh từng bay ra khỏi miệng nàng.
Ninh Khiết nghe ra âm thanh của Ngải Vi Nhi, dù nàng khó thể tưởng một người phụ nữ lạnh lùng lại điên cuồng trên giường như thế, nhưng nàng biết trên đó đang có chuyện gì phát sinh.
Vốn Ninh Khiết không có ý đi lên xem nhưng khi nghĩ về cuộc điện thoại vừa nhận được thì không thể không lên, vì vậy nàng kiên trì lên lầu, đi vào căn phòng ngủ không khóa, sau đó thấy được một tình cảnh làm nàng tim đập chân run.
- Dám chơi song phi với hai nữ sát thủ, chồng đúng là độc nhất vô nhị.
Ninh Khiết chợt có ý nghĩ này, sao đó trong lòng có chút ghen ghét, dáng người của Isabella và Ngải Vi Nhi đều đẹp hơn nàng rất nhiều, mà Ngải Vi Nhi lại điên cuồng trên giường, nàng vẫn kém hơn ở khoản này, vì thế mà nàng hiểu vì sao Hạ Thiên thấy Ngải Vi Nhi thì sáng mắt lên.
- Ninh Khiết, cùng đến đây, như vậy chồng nhỏ sẽ vui vẻ hơn.
Isabella lúc này thấy được Ninh Khiết, nàng đang dùng ngực mát xa lưng cho Hạ Thiên, nhưng nàng dừng động tác và vẫy tay cười hì hì với Ninh Khiết.
- Chồng, đã xảy ra chuyện, các người tốt nhất nên chấm dứt, tôi sẽ xuống dưới chờ.
Ninh Khiết thật sự không chịu được tình cảnh này, nàng vẫn là một người phụ nữ truyền thống, khi ở một mình với Hạ Thiên thì nàng có thể buông thả, nhưng muốn nàng cùng hai người phụ nữ khác làm loạn với Hạ Thiên, nàng sẽ khó thích ứng.
Ninh Khiết nói xong thì xuống lầu, sau đó ngồi chờ trong phòng khách.
Âm thanh của Ngải Vi Nhi ngày càng cao, tình huống giằng co hơn mười phút, sau đó nàng không rên rỉ nữa, năm phút sau cả ba ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng ngủ. Bọn họ cùng đi xuống lầu nhưng bước tiến của Ngải Vi Nhi không ổn, nàng phải dựa lên người Hạ Thiên.
Dù là Ngải Vi Nhi hay Isabella thì đều đỏ hồng mặt, cực kỳ xinh đẹp động lòng người, đặc biệt là Ngải Vi Nhi, càng đẹp lộng lẫy.
- Tôi muốn ngủ một lát!
Khi mọi người ngồi trên ghế thì Ngải Vi Nhi trực tiếp ghé lên đùi Hạ Thiên rồi nhắm mắt lại, cũng không nhúc nhích, xem ra vừa rồi nàng đã rất mệt. Isabella thì có vẻ rất tốt, điều này cũng bình thường, vì mỗi lần lên giường thì Hạ Thiên luôn ham mê Ngải Vi Nhi. Hôm nay sau khi vật lộn một hiệp với Isabella thì hắn ôm nàng lên lầu, bắt đầu chơi song phi, sau đó Ngải Vi Nhi phần lớn chịu hỏa lực, hậu quả là mất hết sức.
- Vợ quỷ keo kiệt, có chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên lúc này mở miệng hỏi.
Hạ Thiên không đợi Ninh Khiết trả lời, hắn bổ sung:
- Mua đủ dược liệu chưa? Sao bây giờ chị mới về?