Hạ Thiên không có chút hứng thú nào với Hongkong, hắn còn có vài chuyện cần xử lý ở Cảng Thành, dù sao nơi đó cũng còn vài chuyện mà hắn chưa xử lý tốt. Ví dụ như tên Dịch Tri Ngôn, còn có y tiểu âm không biết đang ở đâu trong Cảng Thành. Hắn cảm thấy nếu mình tìm được Dịch Tri Ngôn thì sẽ giải quyết ngay, sau đó để Y Tiểu Âm làm vợ mình, coi như tất cả sự việc ở Cảng Thành đã hoàn thành.
Nhưng bây giờ chỉ còn cách ngày tết không là bao, nếu không xử lý xong tất cả trong vài ngày thì sợ rằng hắn cũng sẽ sớm quay về Giang Hải. hắn đã đồng ý sẽ ăn tết với Lãnh Băng Băng, vì vậy hắn phải làm cho bằng được. Còn chuyện ở Cảng Thành cũng không phải muốn xử lý trong vài ngày là được, sau này còn nhiều thời gian, khi đó xử lý cũng không muộn.
Hạ Thiên kéo Ninh Khiết bước đi, Hứa Thanh Sơn vốn nổi giận nhưng phát hiện tình huống như vậy cũng trở nên nôn nóng, lão vội vàng đuổi theo vài bước, sau đó hô lớn:
- Hạ thần y, xin chờ chút, xin chờ chút.
- Làm gì vậy? Bệnh của ông đã khỏi hẳn, bây giờ ông có thể ăn ngủ chạy nhảy, sống thêm mười năm tám năm cũng không phải là vấn đề, thậm chí ông muốn tìm gái hai mươi làm vợ bé cũng ok, tôi chỉ lấy của ông một củ sâm núi mà thôi, chẳng phải tôi thiệt thòi hơn sao?
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.
- Hạ thần y, ngài nói đúng, ngài đã cứu mạng tôi, còn cho tôi trẻ thêm mười tuổi, thứ này không phải chỉ là một củ sâm núi hay tiền tài có thể đổi được. Ngài có ơn tái tạo đối với tôi, tôi thật sự rất cảm tạ ngài, vì vậy dù thế nào thì ngài cũng phải ở lại đây vài ngày, tôi cũng có cơ hội biểu hiện chút tâm ý.
Hứa Thanh Sơn dùng giọng chân thành nói, giọng điệu của hắn cũng cực kỳ khách khí, làm cho đám người ở đây cảm thấy rất thái quá. Dù là Hứa Gia Thịnh cũng cảm thấy khó thể ngờ, trong ấn tượng của hắn, hắn đã từng gặp nhiều người khách khí với cha mình như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy cha khách khí với người như thế bao giờ, dù là gặp mặt các nhân vật đặc thù thì cha cũng căn bản có thể ngang hàng bàn luận.
Hứa Gia Thịnh chợt sinh ra cảm giác, cha mình khách khí với Hạ Thiên, sợ rằng không phải chỉ đơn giản là chữa bệnh, có lẽ còn nguyên nhân gì khác.
Hứa Gia Thịnh tuy là một công tử ăn chơi từ nhỏ, bình thường không bao giờ làm gì ra hồn nhưng cũng không ngốc, lúc này coi như hắn thật sự đoán đúng. Hứa Thanh Sơn khách khí với Hạ Thiên như vậy, tuy có nguyên nhân được Hạ Thiên chữa bệnh, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là lão biết thân phận của hắn không tầm thường.
Trước đó Mộc Hàm thông qua con đường đặc biệt mà biết Hứa Thanh Sơn có sâm trăm năm trong tay, vì vậy nàng đồng ý để cho Hạ Thiên chữa bệnh cho Hứa Thanh Sơn. Nhưng thực tế nếu Mộc Hàm không dùng quyền lực tạo nên áp lực thì Hứa Thanh Sơn sao có thể sảng khoái giao ra nhân sâm? Phải biết rằng khi đó lão luôn trông cậy vào nhân sâm để kéo dài tuổi thọ đến ngày được tận mắt nhìn thấy đứa cháu nội được sinh ra đời.
Hứa Thanh Sơn tuy bây gời còn chưa rõ thân phận của Hạ Thiên nhưng vẫn có thể xác định là không tầm thường. Bây giờ hắn phát hiện Hạ Thiên còn có y thuật thần kỳ, có thể làm cho lão phản lão hoàn đồng trong thời gian nháy mắt, điều này càng làm lão ý thức được vấn đề, một người như vậy tuyệt đối không thể đắc tội, cũng chỉ có thể khoản đãi thật tốt mà thôi.
Nhưng Hứa Thanh Sơn dù rất khách khí và chân thành nhưng Hạ Thiên lại không có hứng thú ở lại, hắn thuận miệng nói một câu:
- À, ông không cần cảm tạ tôi làm gì, ông chỉ cần sống thêm vài năm, đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng Hạ thần y tôi là được.
- Hạ thần y, dù thế nào thì ngài cũng phải ở lại dùng một bữa cơm rau dưa chứ? Bây giờ đã là giữa trưa, nếu ngài cứ đi như vậy, sự việc truyền ra ngoài, sợ rằng người khác sẽ nói chúng tôi không hiểu đạo đãi khách.
Hứa Thanh Sơn tiếp tục cầu khẩn.
- Thôi khỏi, tôi không thích ăn cơm với những ông lão.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Tuy ông có vẻ không tệ nhưng tôi còn muốn dùng cơm ở Cảng Thành.
Hứa Thanh Sơn chợt ngẩn ngơ, Hạ thần y này rõ ràng không dễ tiếp, không nể mặt lão chút nào.
- Cha, vừa rồi Hạ thần y đã xảy ra chút chuyện không thoải mái ở đây, có lẽ không muốn ở lại nhà chúng ta. Con thấy thế này, bố đã hết bệnh, cũng cần phải đi tắm, nghỉ nghơi một chút. Con để em gái ở nhà cùng bố, con và Hiểu Đồng sẽ đi dùng cơm với Hạ thần y và Ninh tiểu thư.
Hứa Gia Thịnh lúc này đón lời nói, hắn đã thấy cha muốn kéo quan hệ với vị Hạ thần y này, hắn tin ánh mắt của cha, cha làm như vậy đã chứng tỏ vị Hạ thần y này có giá trị kết giao, vì vậy hắn lập tức có ý kiến.
Hứa Gia Thịnh không đợi Hứa Thanh Sơn trả lời, hắn quay sang Hạ Thiên:
- Hạ thần y, thức ăn ở Hongkong cũng không kém Cảng Thành, bây giờ đã là giữa trưa, nếu cậu và Ninh tiểu thư quay về dùng cơm thì sẽ có hơi muộn. Nếu không thì chúng ta cùng nhau đi dùng cơm, sau đó tôi sẽ cho tài xế đưa mọi người về nhà, cậu thấy thế nào?
- Đúng vậy, Hạ thần y, cậu dùng cơm xong và trở về, sẽ không chậm trễ bao nhiêu thời gian, vì sao cậu về cũng phải dùng cơm, chẳng phải sao?
Vệ Hiểu Đồng cũng góp lời.
Khi thấy Hạ Thiên còn muốn từ chối thì Ninh Khiết ở bên cạnh đã không nhịn được mà khuyên một câu:
- Chồng, trước tiên ở lại dùng một bữa cơm, chúng ta còn chưa ăn sáng, thật ra tôi có chút đói bụng.
- Như vậy cũng được, ở lại dùng cơm cũng được.
Nghe Ninh Khiết nói như vậy thì Hạ Thiên lập tức đồng ý, tuy hắn không thích nơi này nhưng cũng không nên để cho vợ mình đói bụng, nói thật bây giờ hắn cũng có
hơi đói.
- Cám ơn Hạ thần y nể mặt.
Hứa Gia Thịnh vội vàng nói, sau đó hắn quay đầu nhìn Hứa Thanh Sơn:
- Cha, con và Hiểu Đồng cùng Hạ thần y đi dùng cơm.
- Được, các con nhất định phải khoản đãi Hạ thần y.
Hứa Thanh Sơn khẽ gật đầu, lão càng thêm thỏa mãn với những biểu hiện của Hứa Gia Thịnh.
Hứa Thanh Sơn hơi dừng lại rồi dặn dò thêm một câu:
- Hiểu Đồng, con phải cẩn thận một chút, đừng ăn bậy bạ, cũng đừng để người ta đụng phải.
- Bố, cứ yên tâm, con sẽ chiêu đãi tốt Hạ thần y và Ninh tiểu thư, con sẽ chăm sóc Hiểu Đồng thật kỹ.
Hứa Gia Thịnh vội vàng nói.
Hứa Thanh Sơn khẽ gật đầu:
- Vậy thì được, các con đi thôi, bố lên lầu nghỉ ngơi trước.
- Hạ thần y, Ninh tiểu thư, mời.
Hứa Gia Thịnh mở cửa phòng, hắn cung kính mời Hạ Thiên và Ninh Khiết ra ngoài.
Hứa Thanh Sơn thì quay lên lầu, thậm chí không nói lời nào với Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng.
Hứa Gia Phú và Hứa Gia Hưng nhìn Hứa Gia Thịnh và đám người Hạ Thiên ra khỏi cửa, lại nhìn Hứa Thanh Sơn đi lên lầu mà vẻ mặt có chút âm trầm, bọn họ đã có dự cảm không tốt, nếu tình hình cứ tiến triển như vậy, sợ rằng phần tài sản mà bọn họ được nhận sẽ càng ngày càng ít.
... ....
Một quán ăn cao cấp ở Hongkong.
Trong phòng VIP là hai nam hai nữ, là Hạ Thiên, Ninh Khiết, Hứa Gia Thịnh và Vệ Hiểu Đồng. Tuy Hứa Gia Thịnh nói đây là một trong những quán ăn xa hoa nhất ở Hongkong nhưng Hạ Thiên căn bản không thể nhớ rõ tên, cũng không có hứng thú để nhớ. Dù sao hắn cũng cảm thấy mình ăn xong bữa cơm này sẽ chẳng bao giờ đến đây nữa.
Hứa Gia Thịnh không phải là lần đầu tiên dùng cơm ở đây, vì vậy cũng không cần đặc biệt gọi món, chỉ nói nhân viên phục vụ đưa lên những món ăn đắt giá nhất. Sau khi nhân viên phục vụ đi ra thì hắn quay sang nói vài câu với Hạ Thiên, nhưng hắn lại phát hiện ra một vấn đề, Hạ Thiên đang gọi điện thoại.
- Khả Khả, em đang ở đâu? À, còn ở Giang Hải sao? Anh cũng sắp về Giang Hải... ....
Lần này Hạ Thiên gọi đến cho An Khả Khả.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5zz chấm cơm.Hứa Gia Thịnh ở bên cạnh không biết nói gì, người này đúng là trâu chó, trên đường đến Hongkong đã chứng tỏ khả năng giẫm nhiều thuyền, nhưng hắn không ngờ Hạ Thiên không chỉ là như vậy, lúc này vẫn còn có thể tiếp tục điện thoại cho đám phụ nữ khác.
Sau khi điện thoại cho An Khả Khả thì Hạ Thiên lại gọi đến cho Tiểu Yêu Tinh, nhưng lần này vừa nối máy thì bên kia vang lên một tiếng thét lớn:
- Á, quỷ, quỷ!
- Này, em nói gì vậy? Em mới là quỷ!
Hạ Thiên tức giận nói, vợ Tiểu Yêu Tinh này đúng là, thật sự muốn ăn đòn.
- À, chồng, là anh sao? Em còn tưởng rằng mình nằm mơ.
Giọng điệu ngượng ngùng của Tiểu Yêu Tinh vang lên:
- Ủa, chồng, sao anh lại ở Hongkong?
Tiểu Yêu Tinh không hổ là Tiểu Yêu Tinh, chỉ sau phút chốc đã phát hiện ra vị trí của Hạ Thiên.
- Anh đến Hongkong chữa bệnh cho người ta, nhưng ngay sau đây anh sẽ quay về Cảng Thành.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn cũng không sợ bên cạnh có người, hắn tiếp tục hỏi:
- Đúng rồi, em đã tìm ra tin tức mới về tên Dịch Tri Ngôn ngu ngốc kia chưa? Anh còn chưa tìm được hắn.
- Chồng, em cũng chưa tìm được hắn, nhưng em biết tên kia gần đây đắc tội nhiều đại nhân vật, vì vậy chồng đừng vội, tên kia sắp bị móc lên rồi.
Tiểu Yêu Tinh lầm bầm nói:
- Đúng rồi, chồng, em cảm thấy Dịch Tri Ngôn chỉ là tên giả, em đã tìm qua bản danh sách tên người nhiều lần, không tìm ra một người như vậy.
- Tên ngốc kia đắc tội với đại nhân vật, đó không phải là anh sao?
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Không cần quan tâm đó là tên giả hay thật, đến khi anh túm được hắn, sẽ cho tất cả biến mất.
- À, chồng, tuy anh cũng là đại nhân vật nhưng người em nói đến không phải là anh.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
- Anh biết Y Tiểu Âm không? Bây giờ cô ấy đang chiếm đoạt bệnh viện của Dịch Tri Ngôn, em thấy không bao lâu nữa thì Dịch Tri Ngôn sẽ "xong hàng".
- Ủa, vợ Tiểu Yêu Tinh, em nói vợ Y Y đang đối phó với Dịch Tri Ngôn sao?
Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, hắn thật sự không biết về điều này.
- Y Tiểu Âm, không phải là vợ Y Y...Á... ....
Tiểu Yêu Tinh chợt hét lên:
- Chồng chồng, anh không phải cướp Y Tiểu Âm làm vợ rồi đấy chứ?
- Em lại thét lên làm gì vậy?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Chị ấy vốn và vợ anh, có gì mà kỳ quái, chị ấy xinh đẹp như vậy, tất nhiên chỉ có thể làm vợ anh mà thôi.