Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1136: Hảo hán là đàn ông


trước sau


- Tiên sinh, ông chủ chúng tôi không phải họ Mã, nhưng anh nói những lời này, có thể tự mình đi tìm ông chủ của chúng tôi.

Một người đàn ông lực lưỡng mở miệng nói.

- Nếu không phải thì cút ra xa 1 chút.

Hạ Thiên có chút khó chịu:

- Đừng quấy rối tôi thắng tiền.

- Tiên sinh, không cần phải ép chúng tôi ra tay.

Những người khác cũng mở lời, giọng điệu uy hiếp.

Trong sòng bạc không có ít người nhìn về phía bên này, có 1 vài người lắc đầu, bọn họ đều cảm thấy Hạ Thiên không tốt. Đến sòng bạc đánh thắng không phải là vấn đề, nhưng phải biết có chừng mực, không sòng bạc nào không hạn chế khách thắng tiền, mà sòng bạc ngầm nếu thắng quá nhiều thì dù lấy đi cũng mất mạng.

Hạ Thiên vung tay, 1 tên đàn ông ngã xuống, sau đó hắn nhấc chân, 1 tên đàn ông khác ngã xuống, sau đó hắn hời hợt nói:

- Các chú không có cơ hội ra tay đâu.

- Tiểu tử, muốn đến gây sự phải không?

Lại có 2 tên phóng ra, nhưng còn chưa vọt đến trước mặt Hạ Thiên thì đã có người xông đến đá bọn họ ngã xuống đất, người ra tay là Mộc Hàm.

- Chồng, cậu cứ tiếp tục chơi, sẽ không có ai quấy rầy.

Mộc Hàm mở miệng nói.

Sòng bạc là như vậy, dù nơi đây có người đánh nhau sống chết thì những con bạc khác cũng sẽ chỉ lo sát phạt, vì vậy dù có đánh nhau nhưng đám người kia vẫn quan tâm vào chiếu bạc nhiều hơn.

Hạ Thiên vẫn thắng, mà Mộc Hàm đánh 1 lúc lâu thì không còn ai dám tiến lên, vì bọn họ phát hiện người phụ nữ kia xinh đẹp nhưng công phu cũng nhất lưu, bọn họ đều không thể nào xáp lại gần, nếu không sẽ bị đá ngã ngay.

- Nếu các người còn lãng phí thời gian ở đây, chút nữa Mã Công Thành chạy đến thì sòng bạc bị chồng tôi thắng hết. Vì vậy tôi khuyên các nguời nên thức thời, tranh thủ gọi Mã Công Thành đến đây, nếu đến thì họa may giữ lại chút tiền dưỡng lão.

Mộc Hàm dùng giọng không nhanh không chậm nói.

Đám người bò lên khỏi mặt đất, sau đó không hẹn mà cùng chạy về 1 gian phòng nhỏ trong góc sòng bạc, 10 phút sau 1 người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Mộc Hàm.

Khi thấy người đàn ông trung niên này thì Mộc Hàm quay đầu hô:

- Chồng, hắn đến rồi.

- À, để chơi ván cuối đã.

Hạ Thiên lên tiếng, chuẩn bị đặt cược.

- Tiên sinh, không thể đặt cược, sòng bạc chúng tôi thật sự khó thể nào trả nổi.

Tên nhà cái thật sự muốn khóc, sòng bạc không hạn chế tiền cược, vì vậy dù đặt 100 triệu hay 1 đồng cũng được. Nhưng Hạ Thiên thích đặt tất cả, nếu lần này hắn đặt xong và lại thắng, nhà cái sợ rằng sẽ bị ông chủ chém chết.

- Không trả được thì không trả được, tôi muốn cho các người không trả được.

Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn ném cắc xuống:

- Nhanh lên, ta chơi 1 ván thôi.

- Điều này … …

Tên nhà cái kia khóc không ra nước mắt, hắn quay đầu nhìn người đàn ông trung niên vừa đi ra.

- Để tôi làm cái.

Người đàn ông trung niên đi vào thay thế, hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên:

- Này huynh đệ, xưng hô thế nào?

Tên nhà cái chợt cảm thấy như được đại xá, hắn vội vàng nhường chỗ cho người đàn ông trung niên, những người khác cũng thức thời mà dừng tay, bọn họ chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt.

- Tôi không phải huynh đệ của ông, tôi là Hạ Thiên.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Người đàn ông trung niên vừa cầm xúc xắc nhưng lúc này tất cả đã rơi xuống:

- Hạ…Hạ Thiên? Là Hạ trong xuân hạ thu đông, Thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên?

- Đúng vậy, Hạ trong xuân hạ thu đông, Thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên.

Hạ Thiên không nhanh không chậm trả lời, sau đó hắn thúc giục:

- Này, nhanh lên, chơi đi, còn chờ gì nữa?

- Hạ tiên sinh, tôi là Mã Công Thành.

Vẻ mặt người đàn ông trung niên trở nên cực kỳ khó coi, gương mặt run rẩy, giọng điệu cũng trở nên cung kính:

- Nghe nói Hạ tiên sinh tìm tôi, không biết tôi có điểm nào đắc tội Hạ tiên sinh?

- À, thật ra ông cũng không đắc tội với tôi.

Hạ Thiên không hề thúc giục Mã Công Thành:

- Hình như ông cũng đã từng nghe qua tên tôi?

- Đại danh của Hạ tiên sinh, trong thủ đô này chẳng mấy ai không biết. Hạ tiên sinh đến đây, chẳng lẽ có hứng thú với sòng bạc này?

Trong sòng bạc nhiệt độ không cao nhưng trên trán Mã Công Thành bắt đầu vã mồ hôi, thật ra không phải ai cũng biết đến danh tiếng của Hạ Thiên, nhưng Mã Công Thành lại biết.

Mã Công Thành không đợi Hạ Thiên trả lời mà nói:

- Nếu Hạ tiên sinh có hứng, Mã mỗ sẽ dùng 2 tay dâng lên, chỉ hy vọng Hạ tiên sinh tiếp tục để tôi ở lại kiếm chút cơm.

Đám người xung quanh nghe được lời của Mã Công Thành mà cực kỳ khiếp sợ, Hạ Thiên này là ai? Sao lại có thể làm cho Mã Công Thành tự nguyện dâng cả sòng bạc?

- À, thật ra tôi không có hứng thú với sòng bạc của ông.

Hạ Thiên luời biếng nói:

- Ông có 1 người vợ tên là Ôn Nhu phải không?

- Vâng, đúng vậy.

Mã Công Thành đầu tiên là sững sờ, sau đó hắn gật đầu, nhưng trong lòng lại buồn bực, chẳng lẽ Hạ Thiên vừa ý vợ mình?

Nhưng điều này cũng không đúng, tuy nghe nói Hạ Thiên này rất lăng nhăng háo sắc nhưng vợ lại cực kỳ xinh đẹp, chỉ cần nhìn người đẹp tóc vàng bên cạnh hắn là biết thế nào rồi.

- Tôi không có hứng thú với vợ ông, nhưng, có 1 ông lão có hứng với cô ấy.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Này, nếu ông nhanh chóng giúp tôi xử lý chuyện này, tôi cũng không muốn lấy tiền của ông, thật ra tôi cũng muốn nhanh chóng quay về nhà với vợ.

- Hạ tiên sinh, anh…Anh cần tôi làm gì?

Giọng điệu của Mã Công Thành đã thoải mái hơn 1 chút, thật ra hắn cũng không còn hứng thú với cô vợ kia.

- À, đơn giản, ông nhanh chóng ly hôn với vợ, sau đó đưa cô ta đến phòng 919 khách sạn Đô Thành. Chỉ cần sau này cô vợ
của ông đi theo ông lão trong phòng 919, sau này tôi sẽ không tìm ông gây phiền.

Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.

Mã Công Thành hầu như không có do dự, hắn lập tức đồng ý:

- Không thành vấn đề.

- Này, thấy ông nghe lời như vậy, tôi cũng không làm khó, bây giờ tôi đi trước, nếu ngày mai tôi thức dậy mà chưa thấy ông làm xong, vậy thì sau này đừng mở sòng bạc nữa.

Hạ Thiên thấy Mã Công Thành hợp tác như vậy thì cũng không làm khó, hắn nói xong thì kéo Mộc Hàm đi, cũng không lấy số tiền vài trăm triệu đã thắng, vì hắn đến đây không phải vì tiền.

Hơn 1 giờ sau, trong nhà Mộc Hàm, Hạ Thiên đang cùng Mộc Hàm phi ngựa thì Lữ Nhân điện thoại đến.

- Tiểu tử, giỏi đấy.

Lữ Nhân nói 1 câu như vậy, Hạ Thiên biết rõ có chuyện gì xảy ra, vì vậy hắn trực tiếp cúp điện thoại, tất nhiên hắn sẽ không làm gì, hắn rất rành nghề.

Lữ Nhân cũng không tiếp tục điện thoại đến, dù lão điện thoại đến thì Hạ Thiên cũng không tiếp, vì cả đêm hắn cảm nhận sự mềm mại của Mộc Hàm, cảm nhận độ nóng của nàng … …

Sáng sớm hôm sau, Hạ Thiên vừa lăn khỏi người Mộc Hàm thì nhận được điện thoại của công chúa Sama.

- Chồng, hôm nay đến thành cổ nữa không?

Điện thoại vừa nối thông thì âm thanh dễ nghe của công chúa Sama đã vang lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện 5zz

- Vợ công chúa, thành cổ có cái quái gì mà xem?

Hạ Thiên thật tình không muốn đi thành cổ.

- Nhưng em nghe giáo viên tiếng Trung nói, đến Trung Quốc phải đi thăm các tòa thành.

Công chúa Sama nũng nịu nói:

- Cô ấy còn nói, có câu "không đến trường thành không phải hảo hán!"

- Vợ công chúa, cô ấy có nói cho em biết, hảo hán là đàn ông không.

Hạ Thiên nghiên trang nói:

- Em là nữ, tất nhiên không thể là hảo hán, vì vậy không cần đi tường thành làm quái gì.

- Phải không?

Công chúa Sama suy nghĩ 1 lúc rồi nói:

- Nhưng, chồng, em đã xem nhiều tấm hình, thấy nhiều cô gái đi đến tường thành.

Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ, công chúa Sama xem ra có quyết tâm muốn đến tường thành.

- Được rồi, vợ công chúa, nếu em muốn đến tường thành, anh đưa em đi.

Hạ Thiên chỉ phải nói.

- Hì hì, chồng, anh rất tốt, vậy thì anh nhanh lên, cũng như hôm qua, em chờ anh trước cổng đại sứ quán.

Công chú Sama lại vui vẻ.

- Chờ anh 1 lát.

Hạ Thiên đồng ý, hắn cúp điện thoại rồi cúi người gặm 2 cái lên bánh bao của Mộc Hàm, sau đó mới lưu luyến nhả ra:

- Vợ, tôi đi tìm vợ công chúa, cô ấy muốn đi thăm tường thành.

- À, đi đi.

Mộc Hàm gật đầu:

- Tôi ngủ 1 lát.

Hạ Thiên mặc quần áo rời khỏi giường, sau đó hắn chạy đến đại sứ quán.

… …

Trước cửa đại sứ quán Các tiểu vương quốc Ả Rập thống nhất, công chúa Sama đang đứng trước cổng, Hoắc Chinh và Fadini cũng đứng bên cạnh, có chút bất đắc dĩ.

Fadini cũng không quá tình nguyện để công chúa Sama mỗi ngày chạy theo Hạ Thiên, nhưng nàng có muốn hay không cũng vô dụng, công chúa muốn làm gì thì không phải nàng có thể ngăn cản. Hơn nữa công chúa Sama đến Trung Quốc chính vì tìm Hạ Thiên, nếu không cho công chúa Sama đi cùng Hạ Thiên, điều này là khó khăn rất lớn.

- Chỉ hy vọng không có chuyện gì ngoài ý muốn là được.

Fadini thầm nghĩ, không biết vì sao nàng luôn lo lắng chuyện không may.

Một chiếc xe chạy đến, nhìn có vẻ là 1 chiếc xe taxi bình thường, ngoài lái xe thì còn có 1 người ngồi phía sau. Công chúa Sama đã chạy đến, tuy nàng không thấy rõ người bên trong, nhưng nàng khẳng định đó là Hạ Thiên.

Fadini và Hoắc Chinh cũng theo sau, bọn họ không thể không quan tâm, vì bọn họ cảm thấy người trong xe chưa hẳn là Hạ Thiên.

Xe taxi nhanh chóng dừng lại trước mặt công chúa Sama, sau đó cửa xe mở ra, 1 người nhào xuống.

- Công chúa Sama, mau trở lại.

Vẻ mặt Fadini chợt biến đổi, vì nàng có thể thấy, người này khác biệt với Hạ Thiên.

Fadini vừa hét lên vừa dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, Hoắc Chinh cũng kịp phản ứng, hắn rút súng phóng qua.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện