Chín giờ sáng hôm sau, trên Thần Tiên đảo, một chiếc trực thăng bay về phía huyện Mộc Dương, trên máy bay là một nam một nữ, chính là Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị.
Tống Ngọc Mị nhìn Hạ Thiên lại nằm ngủ trên đùi mình mà có chút dở khóc dở cười, sắc lang này tối qua lại làm gì? Vì sao mỗi lần gặp mặt nàng thì hắn đều buồn ngủ? Nàng cũng đâu phải là thuốc ngủ?
Cũng may lúc này hành trình rất ngắn, chưa đến mười giờ thì máy bay đã đáp xuống thôn Thanh Phong, lúc này Hạ Thiên cũng đã tỉnh lại.
- Ủa, nơi đây biến đổi nhiều quá.
Máy bay hạ cánh, Hạ Thiên quét mắt nhìn bốn phía rồi lầm bầm nói.
Thôn Thanh Phong trước kia là một nơi góc núi heo hút nghèo khó, bây giờ nhìn qua giống như một thị trấn nhỏ náo nhiệt, những căn nhà xập xệ cũ nát trước kia đã được tu sửa lại hoàn toàn mới, biến đổi lớn nhất chính là năm xưa nhìn không có vài người, bây giờ nhìn lại thì thấy đều là người.
- Đây là Thanh Phong Sơn sao?
Tống Ngọc Mị ngẩng đầu nhìn một ngọn núi cao xanh biếc trước mắt.
- Vợ Mị Mị, đó là Thanh Phong Sơn, bây giờ chị có muốn đi không?
Hạ Thiên gật đầu rồi hỏi một câu.
- Ừ!
Tống Ngọc Mị khẽ gật đầu khẳng định, nàng sẽ được gặp lại Dạ Ngọc Mị, điều này làm nàng có chút kích động, càng thêm bức thiết muốn dùng tốc độ nhanh nhất để đến gặp đối phương. Nàng muốn biết sau nhiều ngày không gặp, Mị Di bây giờ vẫn còn tốt chứ?
- Được rồi, tôi sẽ đưa chị lên.
Hạ Thiên thật ra vẫn còn có chút quấn quýt, hắn thật sự không muốn cho Tống Ngọc Mị đi tìm Dạ Ngọc Mị. Mặt khác hắn cũng rất muốn đi lên, vì thần tiên tỷ tỷ đang ở bên trên, nếu không có gì bất ngờ thì chị Mộng cũng đang chờ bên trên, nói cách khác trong ba người phụ nữ trên núi thì có một người hắn không muốn gặp nhưng lại có hai người cực kỳ muốn gặp.
- Thôi, hai mạnh hơn một, chúng ta lên thôi.
Hạ Thiên thầm nói với mình, sau đó hắn nắm bàn tay non mềm của Tống Ngọc Mị đi về phía Thanh Phong Sơn.
Vì Hạ Thiên còn có quấn quýt vì vấn đề trước đó, vì vậy lúc này hắn cũng đi không quá nhanh, chỉ như người thường mà thôi. Hắn và Tống Ngọc Mị chậm rãi đi về phía trước, tất nhiên như vậy cũng có lợi, cũng không tạo nên tình huống kinh hoàng.
Tống Ngọc Mị xinh đẹp phi phàm đi trên đường, dù có vô số người nhìn thấy nhưng cũng không quá mức rung động, điều này quy công cho Liễu Mộng. Gần đây Liễu Mộng thường xuyên đi lại trong thôn, hơn nữa nàng cũng ăn mặc cổ trang, quan trọng là Liễu Mộng cũng cực kỳ xinh đẹp, vì vậy mà nhiều người không thấy rõ ràng sẽ nghĩ Tống Ngọc Mị là Liễu Mộng. Dù những người nhìn rõ Tống Ngọc Mị cũng cho rằng đây là một nữ diễn viên khác, tất nhiên không có gì quá ngạc nhiên.
Nếu ngẫu nhiên xuất hiện một tiên nữ thì thật sự rẽ sinh ra rung động, nhưng nếu ngày nào tiên nữ cũng xuất hiện, mọi người sẽ sinh ra thói quen. Bây giờ trong nhóm dân Thanh Phong thôn còn có nhiều người từ nơi khác đến, bọn họ thường xuyên ở lại đây, vì thế cũng không xa lạ gì tiên nữ ở chỗ này.
- Hạ Thiên, Hạ Thiên.
Lúc này có một người dồn dập kêu lên.
Hạ Thiên quay đầu thì thấy một người đàn ông đang vẫy tay với mình, người đàn ông này ngược lại có chút quen thuộc, đó chính là Đái Kim mà hắn quen biết khi lên thuyền của công chúa Sama. Sau đó cả hai từng gặp mặt ở huyện Mộc Dương, mà trong nhóm đàn ông có quen biết, Đái Kim cũng xem là người khá quen thuộc với Hạ Thiên.
Lúc này Đái Kim cũng không phải đi một người, bên cạnh còn có bạn gái Địch Viện, còn có đạo diễn Ngô An Phong, có Hoắc Nham được xưng là có ánh mắt hỏa nhãn kim tinh tìm kiếm ngôi sao. Ngoài ra trong đám người còn có vài nam nữ mà Hạ Thiên không biết tên.
- Anh bạn, rõ ngon hàng, lại là một cô cấp bậc tiên nữ nữa sao?
Đái Kim nhanh chóng kéo Địch Viện đến trước mặt Hạ Thiên, khi nhìn thấy Tống Ngọc Mị thì chợt kinh hoàng:
- Chào tiên nữ tiểu thư, tôi là Đái Kim, là bạn của Hạ Thiên, đây là bạn gái của tôi, là Địch Viện.
- Chào mọi người, tôi là Tống Ngọc Mị.
Nghe nói Đái Kim là bạn của Hạ Thiên, Tống Ngọc Mị tuy vội vã muốn đi nhưng cũng phải khách khí gật đầu với Đái Kim và Địch Viện, coi như bắt chuyện.
- Chào Hạ tiên sinh.
Hoắc Nham và Ngô An Phong cũng đã đi đến, cả hai cùng chào hỏi Hạ Thiên.
Sau đó Ngô An Phong dùng giọng vội vàng hỏi:
- Hạ tiên sinh, cậu biết Liễu Mộng tiểu thư ở đâu không?
- Hạ Thiên, Chị Mộng Mộng cũng không phải đi cùng với cậu đấy chứ? Hôm qua còn thấy mặt, hôm nay đã không thấy đâu.
Địch Viện cũng hỏi.
- À, chị ấy tạm thời không ở bên cạnh tôi, nhưng chút nữa tôi sẽ gặp lại chị ấy.
Hạ Thiên thuận miệng nói:
- Các người hôm nay đừng quay phim nữa, nếu không thì quay cảnh của người khác đi, hoặc là mọi người cứ nghỉ ngơi, cô ấy sẽ quay lại sau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện 5zz - https://truyen5zz.com
- Vậy thì được rồi.
Ngô An Phong dù có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn đồng ý, vị ma nữ Mộng Mộng kia khi quay phim thường không phối hợp, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, cô gái này trời sinh làm tiên tử. Nàng là người không hiểu thế sự, xinh đẹp tuyệt trần, quan trọng là có năng lực của tiên tử. Những hình ảnh vốn phải dùng kỹ xảo làm ra, nhưng nàng có thể trực tiếp biểu diễn mà hiệu quả còn tốt hơn cả kỹ xảo. Cũng vì thế mà dù Liễu Mộng không quá phối hợp nhưng Ngô An Phong vẫn cảm thấy, đây là diễn viên tốt nhất mà mình gặp được xưa nay.
Đối với một vị
đạo diễn có cấp bậc như Ngô An Phong, bây giờ quay phim đã không phải vì tiền, cũng không phải vì danh tiếng. Hắn muốn làm một bộ phim mà mình thỏa mãn nhất, cũng có thể lưu danh hậu thế. Bây giờ hắn chợt phát hiện mình có cơ hội này, hắn tin bộ phim sẽ có chỗ đứng rất cao, cũng vì thế mà trước kia hắn không coi trọng bộ phim này, nhưng sau khi gặp mặt Liễu Mộng thì lại căng thẳng.
Bây giờ bọn họ tìm không được Liễu Mộng, vô tình bọn họ phát hiện ra Hạ Thiên, lúc mới bắt đầu thì Ngô An Phong cho rằng người đẹp cổ trang kia là Liễu Mộng, vì vậy mới vội vàng chạy đến.
- Hạ Thiên, đi thôi.
Tống Ngọc Mị khẽ thúc giục.
Hạ Thiên gật đầu, hắn nhìn Đái Kim:
- Chúng tôi có việc cần đi trước, mai mốt chị Mộng sẽ đến tìm các người.
- Chúng tôi có việc gấp, lần sau gặp lại.
Tống Ngọc Mị cũng gật đầu với mọi người, sau đó kéo cánh tay của Hạ Thiên, nhanh chóng đi về phía Thanh Phong Sơn.
Đái Kim nhìn hình bóng Hạ Thiên và Tống Ngọc Mị biến mất mà tỏ ra hâm mộ:
- Vị huynh đệ kia thật sự rất giỏi, lời đồn không sai, bốn đóa hoa ở thủ đô đều bị kẻ này hái đi.
- Anh nói gì?
Địch Viện có chút kỳ quái:
- Anh biết Tống Ngọc Mị kia sao?
- Đã từng nghe nói trong số bốn đóa hoa thủ đô có một vị Tống đại tiểu thư, nghe đồn bây giờ vị Tống đại tiểu thư này chính là chủ nhân của Tống gia, chính là tứ đại gia tộc ở thủ đô.
Đái Kim khẽ nói, tuy hắn không phải là người thủ đô nhưng cũng có nghe khá nhiều chuyện về nơi này. Hơn nữa vì hắn biết Hạ Thiên, vì vậy hắn cũng chú ý nhiều về đối phương, cũng biết nhiều chuyện hơn.
- Ôi, thật kỳ quái, chị Mộng Mộng sao không ghen nhỉ?
Địch Viện tỏ ra khó hiểu.
- Liễu tiểu thư rất khờ dại, trong từ điển của cô ấy thật sự không có chữ ghen.
Hoắc Nham cảm xúc nói.
Ai cũng gật đầu, rõ ràng bọn họ có ý nghĩ như Hoắc Nham.
...
Trên sườn núi Thanh Phong Sơn.
- Sao dừng lại?
Tống Ngọc Mị phát hiện Hạ Thiên không đi tiếp, vì thế mới dùng giọng kỳ quái hỏi.
- Vợ Mị Mị, chị có thể thấy Thanh Phong Sơn thật sự.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Thanh Phong Sơn thật sự?
Tống Ngọc Mị có chút kỳ quái:
- Vậy cậu nói, đây không phải là Thanh Phong Sơn thật sự?
Hạ Thiên không nói gì, hắn chỉ kéo tay Tống Ngọc Mị, sau đó vung tay ép xuống. Một giây sau Tống Ngọc Mị chợt phát hiện cảnh sắc biến đổi, một ngọn núi cao vút vào trong mây xuất hiện trước mắt nàng, mà lúc này nàng cho rằng mình đang ở sườn núi, thật ra chỉ là chân núi mà thôi.
- Linh khí rất nồng đậm.
Tống Ngọc Mị khẽ cảm khái, với công lực hiện tại của nàng, tất nhiên sẽ cảm giác được linh khí trong không khí.
Đột nhiên nàng ngẩng đầu, chỉ thấy trong không trung có một tiên nữ mặc váy trắng bây về phía bên này, vô tình nàng chợt căng thẳng, chẳng lẽ đây là thần tiên tỷ tỷ Nguyệt Thanh Nhã trong lời nói của Hạ Thiên sao?
- Tiểu bại hoại, sao bây giờ mới đến?
Một âm thanh trong trẻo mang theo chút hương vị không vui truyền đến, mà Tống Ngọc Mị cũng hiểu, đây không phải là Nguyệt Thanh Nhã, chính là Liễu Mộng.
Liễu Mộng bay đến trước mặt hai người, sau đó nàng nhào vào lòng Hạ Thiên:
- Tiểu bại hoại, chị Nguyệt đang chờ các người.
- Chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên ôm Liễu Mộng, một tay nắm tay Tống Ngọc Mị, hắn đột nhiên bay lên Thanh Phong Sơn.
Chỉ sau khoảnh khắc Hạ Thiên đã dừng lại trước một căn nhà gỗ, mà chỗ đó đã có một tiên tử cực kỳ xinh đẹp mặc áo bào trắng đứng chờ sẵn.
- Thần tiên tỷ tỷ, tôi đã về.
Hạ Thiên phóng về phía vị tiên tử, hắn ôm nàng vào lòng, mà tiên tử kia cũng ôm lấy Hạ Thiên.
Liễu Mộng cong miệng, nàng có chút mất hứng:
- Tiểu bại hoại bất công, thấy chị Nguyệt thì không còn ôm chị, tuy chị Nguyệt đẹp hơn chị đây, nhưng chị cũng rất đẹp mà?
- Thì ra đây chính là Nguyệt Thanh Nhã.
Tống Ngọc Mị không lên tiếng, nàng chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn tiên tử áo bào trắng, nàng biết đó là người phụ nữ quan trọng nhất trong đời Hạ Thiên, cũng là người hắn yêu mến nhất. Đây là thần tiên tỷ tỷ của hắn, là Nguyệt Thanh Nhã, lúc này nàng cũng đã phát hiện, thật ra Mị Di cũng có lúc phạm sai lầm.