Sở Dao nhận viên thuốc, sau đó nàng khoanh chân ngồi trên giường, bỏ thuốc vào miệng, nhanh chóng nuốt xuống. Hai mắt nàng khép hờ, chân khí trong cơ thể vận chuyển theo đường lối cực kỳ quen thuộc trong kinh mạch.
Sau khi viên thuốc tiến vào trong cổ họng của Sở Dao thì nhanh chóng hóa thành nước chảy theo cuống họng vào bên trong, hình như có thể thấy được đường đi của nó, trước tiên là tiến vào trong đan điền, sau đó chợt bộc phát rất nhiều khí tức, những luồng khí này nhanh chóng tiến vào trong kinh mạch mà va chạm cuồng loạn. Dù có một phần chân khí bị dung hợp theo quá trình vận chuyển của nàng, nhưng cũng có nhiều chân khí gây sóng gió trong cơ thể nàng, làm cho những đường kinh mạch mơ hồ có hơi đau.
Đúng lúc này Sở Dao chợt cảm thấy một luồng khí lạnh buốt và ấm áp tiến vào trong cơ thể của mình, luồng khí này thật sự không xa lạ gì với nàng, vì nàng biết đó là chân khí của chồng mình, nàng cũng biết chồng đang giúp mình. Vì vậy mà khoảnh khắc này nàng chợt yên lòng, những luồng khí tức trong người nàng cũng nhanh chóng bị luồng khí vừa lạnh vừa ấm này khống chế.
Hạ Thiên không ngừng đâm kim trên người Sở Dao, rất nhiều băng hỏa linh khí theo ngân châm tiến vào bên trong, sau khi tiến vào trong người thì nhanh chóng thu nạp những luồng chân khí khác biệt đang rải rác khắp nơi, sau đó dẫn dắt chúng tiến vào trong kinh mạch của Sở Dao. Cuối cùng dưới tác dụng của băng hỏa linh khí, những khí tức này dung hợp với chân khí của nàng, sau khi vận chuyển một vòng trong người nàng thì càng trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
Vẻ mặt Hạ Thiên vốn rất nghiêm túc cũng trở nên dễ chịu hơn, tất cả rất thuận lợi, hắn cũng căn bản có thể yên tâm. Y thuật của hắn có thể làm cho Sở Dao hấp thu hoàn toàn chân khí trong đan dược, như vậy nhanh chóng làm nàng gia tăng công lực. Tất nhiên điều này cũng vì chân khí của nàng bây giờ còn chưa mạnh, nếu đã đến mức Kim Đan Kỳ thì những đan dược này sẽ có hiệu quả cực kỳ có hạn, trừ khi phải có được nhân sâm ngàn năm làm dược liệu, như vậy có lẽ sẽ được chút hiệu quả, nhưng trên thế giới này thì dược liệu kia căn bản chỉ có thể ngộ mà khó cầu.
Ngân châm tiếp tục bay múa, Sư đệ vẫn ngồi khoanh chân, là một người phụ nữ không mảnh vải che thân, cũng có một người đàn ông bình thường ở bên cạnh. Nhưng bọn họ không làm những gì mà những cặp nam nữ bình thường hay làm, tình cảnh này nếu để cho người ngoài thấy được thì bọn họ sẽ cảm thấy quá quỷ dị, cũng may không có ai thấy được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vô tình đã đến tối, mà lúc này Hạ Thiên cuối cùng cũng thu hồi ngân châm.
- Vợ Dao Dao, có thể tạm thời thu công.
Hạ Thiên mở miệng nói:
- Trước tiên em mặc quần áo lại đi.
- Chồng, bây giờ em đã lợi hại như Tống Ngọc Mị kia rồi sao?
Sở Dao có chút hưng phấn, sau đó nàng cười quyến rũ với Hạ Thiên, lại khẽ dạng chân, tư thế vô cùng quyến rũ:
- Chồng, đã muộn thế này rồi, em còn mặc quần áo vào làm gì?
Hạ Thiên áp chế lửa nóng trong lòng, hắn dùng ánh mắt chăm chú nhìn Sở Dao:
- Vợ Dao Dao, nếu em muốn lợi hại như vợ Mị Mị, bây giờ em nên mặc quần áo vào.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Anh còn phải tiếp tục thi châm cho em, sau này em có thể lợi hại như vợ Mị Mị.
- À, tốt!
Sở Dao nghe nói như vậy thì dùng tốc độ cực nhanh mặc quần áo lên người.
- Anh nghỉ ngơi một chút, nửa giờ sau sẽ thi triển đệ ngũ châm cho em.
Hạ Thiên nói xong thì tực tiếp ngồi xuống đất bắt đầu vận công khôi phục thể lực.
Hầu như cùng lúc này, ở một căn biệt thự bên cạnh hồ Nguyệt Lạc, Hàn Minh Phi chợt đứng lên.
- Hàn sư huynh, anh không có gì đấy chứ?
Hoàng Tĩnh Di dùng giọng ân cần hỏi han.
- Không có gì, ta chỉ không ngờ pháp khí không biết tên kia lại bùng ra lực lượng mạnh mẽ như vậy, ta lo lắng nó sẽ làm các ngươi và đám phàm nhân Đinh Hương bị thương, vì thế mới cưỡng chế tiếp nhận tất cả lực lượng, bị thương nhẹ, bây giờ đã hoàn toàn khôi phục.
Hàn Minh Phi khẽ lắc đầu, giọng điệu bình thản, cũng không vì lần này bị thương mà nổi giận:
- Thế giới phàm nhân này quả nhiên có sự khác biệt rất lớn với thế giới phàm nhân mà chúng ta được biết, nếu muốn tìm được Nguyệt Thanh Nhã, chúng ta cần phải đi sâu vào tìm hiểu mới được.
- Hàn sư huynh, huynh có thấy là ai ra tay sao?
Bạch Vân Sơn lúc này mở miệng hỏi.
- Còn phải hỏi sao? Nhất định là Dạ Ngọc Mị.
Hoàng Tĩnh Di có chút tức giận nói.
- Không phải Dạ tiên tử. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5zz chấm cơm.
Hàn Minh Phi lắc đầu:
- Tuy ta không thấy rõ ràng nhưng mơ hồ có thể thấy đó là đàn ông, nhưng đối phương chạy rất nhanh, trước khi ta kịp phản ứng thì hắn đã biến mất.
- Vậy thật sự là Hạ Thiên.
Bạch Vân Sơn nói, gương mặt tuấn tú có chút tức giận:
- Tên kia từng liên tiếp sử dụng thủ đoạn hèn hạ, hắn làm thế này cũng không có gì kỳ lạ.
- Nếu thật sự là hắn thì người này càng đáng cho chúng ta coi trọng.
Hàn Minh Phi chậm rãi nói:
- Căn cứ vào lời nói của hai người, thực tế thì tu vi của Hạ Thiên là không cao, còn không bằng Hoàng sư muội, nhưng thực tế hắn lại là người làm cho ba người chúng ta đều bị thương, mà hai người các ngươi đến bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục. Có thể thấy dù phương pháp của người này không quang minh nhưng thực lực cũng không thể khinh thường. Phải biết rằng chỉ cần dựa vào âm mưu quỷ kế cũng khó thể nào đánh bại một người tu tiên hùng mạnh, nếu không có thực lực hậu thuẫn, căn bản dù có âm mưu gì cũng không lấy được hiệu quả chính thức.
- Hàn sư huynh, Đinh Hương đã điều tra được một vài tư liệu về Hạ Thiên.
Hoàng Tĩnh Di lúc này nói:
- Tên này rất có tiếng ở giới phàm nhân, nghe nói là Hạ thần y đệ nhất
thiên hạ, còn thành lập một tập đoàn Thần Y, nhưng tên này hình như chỉ nổi tiếng vì phong lưu háo sắc. Nghe nói hắn có rất nhiều nữ nhân, phần lớn đều là nữ nhân xinh đẹp danh tiếng ở thế giới phàm nhân, nhưng tạm thời chưa phát hiện hắn có quan hệ gì với Nguyệt sư tỷ.
- Hắn là tình nhân của Dạ Ngọc Mị, tất nhiên sẽ không liên quan gì đến Nguyệt sư tỷ.
Bạch Vân Sơn nói.
- Ta thấy chưa hẳn là tình nhân của Dạ Ngọc Mị, lúc đó ta giao thủ với hai người bọn họ, cảm thấy quan hệ giữa Dạ Ngọc Mị và Hạ Thiên cũng không tốt như vậy. Hơn nữa dựa theo cách nói của Dạ Ngọc Mị thì Hạ Thiên và Nguyệt sư tỷ hình như có quan hệ đặc biệt gì đó.
Hoàng Tĩnh Di không ủng hộ cái nhìn của Bạch Vân Sơn:
- Hắn có thể học được Phiêu Miểu Bộ, có lẽ là đồ đệ của Nguyệt sư tỷ, hoặc là...
- Hoàng sư muội, có vài lời tốt nhất không nên nói ra.
Bạch Vân Sơn lạnh lùng cắt ngang lời Hoàng Tĩnh Di, cũng không cho nàng nói ra những câu tiếp theo.
- Bạch sư đệ, Hoàng sư muội, hai ngươi cũng không cần cãi nhau, sự việc có lẽ không đơn giản như vậy.
Hàn Minh Phi chậm rãi lắc đầu:
- Dạ tiên tử và Thanh Nhã sư muội có quan hệ rất rối, so với những gì các người suy xét còn phức tạp hơn nhiều. Bọn họ trước kia từng là tỷ muội, tuy sau này có chút hiểu lầm nhưng sợ rằng hai mươi năm qua đã hòa giải, vì vậy dù bây giờ Hạ Thiên có quan hệ với Dạ tiên tử và Thanh Nhã sư muội cũng không có gì là lạ. Nhưng đối với chúng ta thì chỉ cần tìm được Thanh Nhã sư muội mà thôi, những chuyện khác không cần quan tâm, chúng ta chỉ cần đón Thanh Nhã sư muội quay về, còn hai mươi năm qua phát sinh chuyện gì, chúng ta không cần quan tâm.
Hàn Minh Phi có chút trầm ngâm rồi hỏi:
- Hoàng sư muội, Đinh Hương có điều tra được tin tức về người khác không?
- Còn chưa.
Hoàng Tĩnh Di lắc đầu:
- Nhưng, Hàn sư huynh, Đinh Hương điều tra được chỗ ở của Hạ Thiên, nghe nói tên này ở cách chúng ta không xa, ở bên cạnh hồ Nguyệt Lạc.
Hàn Minh Phi đang định nói gì đó thì vẻ mặt hơi biến đổi:
- Linh khí thật sự nồng đậm.
Từ sau khi đi vào thế giới này thì Hàn Minh Phi chợt phát hiện linh khí cực mỏng, có thể nói là mỏng đến mức khó thể hấp thu. Nhưng lúc này hắn chợt cảm thấy một luồng linh khí cực đậm, độ đậm đặc của nó còn vượt xa cả trên đại lục Tiên Vân, tất nhiên phát hiện này sẽ làm cho hắn tương đối kinh ngạc.
- Kỳ quái, linh khí này đi qua chúng ta, giống như có thứ gì đó đang kêu gọi.
Bạch Vân Sơn khẽ nhíu mày.
- Bạch sư đệ nói không sai, những luồng linh khí này đang tụ tập vào một hướng khác.
Hàn Minh Phi gật đầu rồi nhìn ra phía xa.
- Trời, là bên kia.
Hoàng Tĩnh Di hô lên một tiếng:
- Hàn sư huynh, Hạ Thiên cũng ở hướng đó.
Hàn Minh Phi suy nghĩ một chút rồi khẽ nói:
- Hai người lợi dụng cơ hội này để nhanh chóng chữa thương, ta đi xem tình huống.
Hoàng Tĩnh Di và Bạch Vân Sơn gật đầu, hầu như cùng khoanh chân ngồi xuống, mà Hàn Minh Phi thì lóe người biến mất.
...
Dạ Ngọc Mị lẳng lặng ngồi bên giường, luồng linh khí nồng đậm tiến vào gian phòng sát bên, linh khí này rất đậm, nàng cũng không bỏ qua cơ hội mà điên cuồng hấp thu, giống như một người khát nước hai mươi năm chợt gặp dòng suối mát vậy. Dạ Ngọc Mị biết rõ cơ hội hấp thu linh khí nồng đậm ở thế giới này cũng không nhiều, nàng biết đây là công lao của tên khốn Hạ Thiên, nhưng nàng cũng không cảm tạ hắn, mục tiêu của nàng vẫn không thay đổi, đến khi thời cơ thích hợp nàng sẽ tra tấn tên khốn này.
Linh khí tiến vào trong cơ thể mang theo cảm giác quen thuộc làm cho tâm tình của Dạ Ngọc Mị cảm thấy khá hơn, cũng làm cho nàng thêm nhạy cảm. Vì vậy đúng lúc này nàng chợt cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ phóng về phía bên này, mà nó cũng khá quen thuộc.
Dạ Ngọc Mị chợt đứng lên, nàng lóe lên rồi biến mất nơi cửa sổ, một giây sau nàng xuất hiện ở trên nóc một tòa nhà cao tầng ngoài xa vài trăm mét, cùng một thời gian đó có một người đàn ông áo bào xanh từ trên không trung hạ xuống.
- Đêm dài lạnh lẽo, Dạ tiên tử tự mình ra nghênh đón làm cho Hàn mỗ cảm thấy được sủng ái mà kinh ngạc.
Người đến là Hàn Minh Phi, hắn cười nhạt với Dạ Ngọc Mị, sau đó ánh mắt nhìn ra phía sau lưng nàng:
- Dạ tiên tử không hy vọng tôi đi qua bên kia sao?