- Con bà mày...
Tiết Tiểu Đao thật sự rất kiên cường, hắn há miệng mắng ngay, mà sau đó lại tiếp tục kêu lên thảm thiết:
- Á...Á...
Hạ Thiên đâm châm lên người Tiết Tiểu Đao, sau đó hắn còn lười biếng nói:
- Xem ra gấp trăm lần cảm giác đau còn chưa đủ, như vậy tăng lên một ngàn lần.
Tiếng kêu thảm thiết của Tiết Tiểu Đao thật sự là đã trở nên khàn đi, cơ thể liên tục vặn vẹo, vì vậy mà chỉ một lát sau hắn cảm thấy đau đớn hơn trước đó biết bao nhiêu lần, đã đến mức cực hạn mà hắn có thể chịu đựng được. Nhưng hắn vẫn đang cắn răng chịu đựng, trong đầu thầm nghĩ, hắn phải nhịn không được khai, nếu không thì tất cả sẽ xong.
Hạ Thiên cầm đũa, hắn tiếp tục vung vẫy:
- Xem ra còn phải tiếp tục.
Tiếng gào khủng bố vang lên còn thảm thiết hơn vừa rồi, âm thanh truyền vào tai tất cả mọi người, thậm chí còn truyền ra cả ngoài khách sạn đủ để kinh động đám người bên ngoài. Có người muốn chạy đến xem thế nào nhưng lúc này đường đi đã bị cảnh sát phong tỏa, con đường lên lầu hai lại dày đặc đám cảnh sát vũ trang đầy đủ, đám người này không phải thuộc đội của Lãnh Băng Băng, chính là người mà Hào Hồng Quang phái đến.
Mười phút trước đám cảnh sát có vũ trang này đã phong tỏa khách sạn, Hào Hồng Quang tự mình đến nơi này, ngoài ra còn có cả Trâu Thành và Hào Phỉ Phỉ, nhưng cả nhóm cũng không đi lên lầu hai. Lúc này nhóm đội viên của Lãnh Băng Băng vẫn canh gác hai cánh cửa trên lầu hai, Hào Hồng Quang đến và cũng cho người đứng gác.
- Chú, bên trong hình như đang ép cung.
Hào Phỉ Phỉ lúc này dùng giọng bất an hỏi, nàng thật sự lo lắng sự việc sẽ náo loạn.
- Thẩm vấn.
Hào Hồng Quang rất bình tĩnh:
- Phỉ Phỉ, nhớ kỹ, cháu chỉ biết bên trong đang có thẩm vấn, những thứ khác thật sự không biết gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện 5zz - https://truyen5zz.com
- Vâng, cháu biết rồi.
Hào Phỉ Phỉ khẽ gật đầu.
- Phỉ Phỉ, cháu nên hiểu, có một số việc mà Hạ Thiên có thể làm nhưng chúng ta thì không thể. Cậu ấy có quyền lực như vậy, chúng ta thì không.
Hào Hồng Quang chậm rãi nói.
- Chú, như vậy có mang đến phiền toái cho chú không?
Hào Phỉ Phỉ có chút lo lắng:
- Những năm qua chú đắc tội với không ít người, nói không chừng bọn họ sẽ mượn chuyện của người để nói về mình.
- Cũng vì nhiều năm qua chú đắc tội không ít người, vì vậy mà đêm nay chú mới phải đến đây, chú muốn cho người ta biết, chú làm việc cho Hạ Thiên.
Hào Hồng Quang khẽ nói:
- Trước kia vụ án của Tạ Thân Quốc đã có người muốn đụng đến chú, hơn nữa chú còn nhận được tin, lần này mình rất nguy hiểm. Hào Đồ đã nói với chú, Hạ Thiên rất có thể sẽ làm cho bất kỳ kẻ nào cũng phải khai ra, vì vậy mà chú tin tối nay Tiết Tiểu Đao nhất định sẽ bị xóa sổ.
Hào Hồng Quang dừng lại một chút, trên mặt lóe lên hàn quang:
- Tiết Tiểu Đao nếu hé miệng thì sẽ có rất nhiều người suy sụp, nếu chú có thể để cho Hạ Thiên giúp thêm một chuyện, đó là tự mình đi thẩm vấn Tạ Thân Quốc, như vậy toàn tỉnh Giang Nam sẽ không còn một đám phần tử bất hợp pháp, đến lúc đó chú đã phá hai vụ án lớn, còn có thể nói cho mọi người biết chú là người của Hạ Thiên, chú xem đám người kia còn dám động đến mình nữa không?
Hào Phỉ Phỉ chợt cảm thấy bi ai, Hào Hồng Quang thân là phó cục trưởng cục công an tỉnh, có thể nói là thân phận địa vị cao nhưng vẫn rất cần một hậu trường, nếu không thì vị trí sẽ cực kỳ bất ổn. Tất nhiên với một nhân vật có thực quyền như Hào Hồng Quang, rất nhiều người cam tâm tình nguyện cho hậu trường, như vậy cũng không có nghĩa là lão sẽ tình nguyện, vì trong quan trường không có bữa cơm trưa miễn phí, người khác ném cho chỗ dựa, mình cũng phải trả giá rất nhiều.
Cũng vì vậy mà nhiều năm qua Hào Hồng Quang không tìm được chỗ dựa cho tốt, tương lai cất bước cũng khó khăn, vì vậy lúc này lão cuối cùng cũng có hành động, lão từ Hào Đồ mà biết được nhiều chuyện về Hạ Thiên, biết rõ đối phương là một thanh niên truyền kỳ. Quan trọng là lão biết nếu lôi kéo Hạ Thiên làm chỗ dựa thì cơ bản sẽ căn bản không cần phải làm trái với nguyên tắc của mình.
Trước đó Hào Hồng Quang muốn để cho Hào Phỉ Phỉ kéo quan hệ với Hạ Thiên, nhưng lão nhanh chóng phát hiện con đường đó không thể thực hiện được, vì vậy mới quyết định cùng Hạ Thiên buộc vào một chiếc xe. Khi Lãnh Băng Băng đưa người đến thì lão quyết định tham gia hành động lần này, lão thật sự cần được che chở, chỉ như vậy thì mới có thể che chở cho những người khác, ví dụ như Hào Phỉ Phỉ và Trâu Thành.
Nếu lão gặp chuyện không may thì kết cục của Hào Phỉ Phỉ và Trâu Thành cũng sẽ không tốt đẹp gì, đặc biệt là Hào Phỉ Phỉ, một nữ cảnh sát xinh đẹp nếu căn bản không có một người chú như hắn theo sát, căn bản sẽ sớm thành đồ chơi của người khác.
Hào Phỉ Phỉ thật ra cũng biết điều này, vì vậy mà nàng hiểu, tối nay hành động của Hào Hồng Quang có vẻ như liều lĩnh nhưng cũng là bất đắc dĩ. Bây giờ điều làm nàng lo lắng nhất chính là Hạ Thiên sẽ đối đãi thế nào với mình và Hào Hồng Quang, sẽ coi như là người cùng một nhà sao?
Khi Hào Phỉ Phỉ cảm thấy bất an thì một nữ cảnh sát cực kỳ xinh đẹp đi về phía bên này, là Lãnh Băng Băng.
- Cục trưởng Hào phải không?
Lãnh Băng Băng nhìn lướt qua, ánh mắt rơi lên người Hào Hồng Quang:
- Tôi là Lãnh Băng Băng của cục công an thành phố Giang Hải.
- Chào Lãnh tiểu thư, đã nghe qua đại danh của cô, tôi là Hào Hồng Quang, xin hỏi có chuyện gì cần phân phó?
Hào Hồng Quang vội vàng nghênh tiếp, hắn dùng giọng khách khí hỏi.
Hào Đồ còn nói cho Hào Hồng Quang một sự kiện, đó là nhất định phải tôn kính những bà vợ của Hạ Thiên, vì Hạ Thiên để ý nhất chính là vợ mình. Vì vậy mà lúc này Hào Hồng Quang cực kỳ cung kính với Lãnh
Băng Băng, điều này làm cho đám người ở bên cạnh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, cục trưởng Hào này khi gặp mặt chủ tịch tỉnh cũng chưa chắc đã khách khí đến như vậy.
- Cục trưởng Hào, chồng tôi không muốn cực khổ, vì vậy cậu ấy chỉ phụ trách thẩm vấn, tất cả những hành động cụ thể cần phải làm phiền cục trưởng Hào đi làm.
Lãnh Băng Băng cũng dùng giọng khách khí nói, nàng đưa cho Hào Hồng Quang một tờ giấy, bên trên có ghi địa chỉ:
- Cục trưởng Hào, đây là địa điểm xưởng ma túy của Tiết Tiểu Đao, anh cần phải phái người đến nắm bắt.
- Được, Lãnh tiểu thư, tôi sẽ lập tức cho người đi làm.
Hào Hồng Quang khó thể ức chế hưng phấn trong lòng, Hạ Thiên này quả nhiên lợi hại, đã tìm ra địa điểm nhà xưởng chế ma túy. Vì vậy mà lão cũng không chần chừ, sau khi tiếp nhận mảnh giấy thì lập tức cầm lấy điện thoại tuyên bố hành động.
- Cục trưởng Hào, thẩm vẫn còn chưa xong, tôi còn phải lên trên.
Lãnh Băng Băng nói một tiếng, sau đó nàng xoay người bỏ đi.
Hào Phỉ Phỉ nhìn bóng hình xinh đẹp của Lãnh Băng Băng đến mức xuất thần, sau đó nàng thì thào nói:
- Thì ra cô ấy là Lãnh Băng Băng, hèn gì...
Lúc này Hào Phỉ Phỉ mới biết vì sao Hạ Thiên không có nửa điểm hứng thú với chính mình, cũng là cảnh sát nhưng nàng biết chênh lệch giữa mình và Lãnh Băng Băng là quá lớn. Nàng tin chắc, chưa nói đến tỉnh Giang Nam, chỉ sợ khắp nước cũng không tìm ra một nữ cảnh sát nào xinh đẹp như Lãnh Băng Băng.
Lúc này ở trên đại sảnh lầu hai, quá trình thẩm vấn còn chưa chấm dứt, nhưng Hạ Thiên có chút thất vọng:
- Băng Băng, tôi còn tưởng rằng tên này còn có thể chống đỡ được, không ngờ đã hết chịu nổi rồi.
- Chồng, người này được như vậy đã là rất mạnh rồi, nếu là người khác thì đã khai ra từ lâu rồi.
Lãnh Băng Băng khẽ nói, nàng thấy Tiết Tiểu Đao thật sự là một người cực kỳ cứng rắn, đáng tiếc là lại gặp phải Hạ Thiên. Mỗi người đều có năng lực chịu đựng cực hạn, mà Hạ Thiên lại có ngân châm để tăng nổi đau của người khác lên cực hạn, vì vậy mà Tiết Tiểu Đao cuối cùng cũng phải khuất phục. Tiết Tiểu Đao bắt đầu nói ra những chuyện xấu của mình, không riêng gì buôn bán ma túy hay giết người diệt khẩu, thậm chí còn là những chuyện cưỡng ép con gái nhà người.
Thời gian trôi qua khá nhanh, vô tình đã đến nửa đêm, Hạ Thiên ngáp một cái, hắn có chút buồn bực:
- Băng Băng, người này làm quá nhiều chuyện xấu, đến bây giờ vẫn chưa nói cho xong, chúng ta nên đi ngủ thôi, cứ để hắn từ từ nói.
- Chồng, nếu không thì cậu cứ đi ngủ đi, tôi sẽ ở đây trông coi, đề phòng xảy ra vấn đề.
Lãnh Băng Băng có chút chần chừ, cuối cùng nói.
- Có vài nhiều cảnh sát ở đây, sẽ không có vấn đề gì, mà nếu có gì đó xảy ra thì tôi cũng biết.
Hạ Thiên cũng không muốn đi ngủ một mình:
- Băng Băng, chúng ta vào khách sạn này nằm ngủ, cũng không cần rời đi.
Gương mặt Lãnh Băng Băng hơi đỏ lên, nàng biết rõ chồng sắc lang của mình lại muốn nữa rồi.
Nửa giờ sau trong một phòng trăng mật ở khách sạn Tinh Không, Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng đang quấn lấy nhau.
Đối với Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng thì đây là một buổi tối thú vị, nhưng đối với nhiều người ở tỉnh Giang Nam và nhiều nơi khác, tối hôm nay cũng không phải dễ ngủ.
Dù là Hào Hồng Quang thì cũng cực kỳ mệt mỏi, tất nhiên dù lão mệt nhưng rất hưng phấn, vì lão đã phá một nhà xưởng ma túy, thu được một lượng lớn ma túy, sau đó lão còn bắt được một nửa người đang ở trong đại sảnh sinh nhật. Tối hôm nay ủy ban kỷ luật tỉnh ủy cũng nhận được lệnh điều động, bọn họ bắt một nhóm lớn quan viên, tóm lại ở thành phố Tinh Thành và thậm chí là toàn tỉnh Giang Nam, đêm nay thật sự là khó ngủ với nhiều người.
Tối hôm nay đám đại ca hắc đạo ở khắp các thành phố lớn nhỏ trong nước cũng không ngủ được, vì hầu như cùng một thời gian, nói chung đến hai giờ sáng thì bọn họ đều nhận được một chiếc đĩa và một đồng tiền xu, nhưng đồng xu có hơi kỳ quái, mỗi mặt đều có hai chữ, một mặt là hai chữ thần y, mặt khác là hai chữ Hạ Thiên. Ngoài ra còn có một tờ giấy, bên trên có một đoạn văn:
"Mệnh lệnh số một của thần y: Không được đưa ma túy đến thành phố Giang Hải, nếu không sẽ có kết cục như Tiết Tiểu Đao!"Khi đám đại ca hắc đạo xem qua nội dung trong chiếc đĩa kia thì thật sự cảm thấy lạnh cả người, mà chỉ trong một buổi tối thì mệnh lệnh thần y đã truyền khắp hắc đạo trong nước.