Thật ra cái này gọi là suy xét, Hạ Thiên cố ý nói như vậy mà thôi, hắn căn bản không có gì cần lo lắng, vì vậy hắn ôm Cơ Thanh Ảnh ngủ một giấc. Sau đó đến sáng hôm sau hắn thức dậy nói với An Tâm, hắn quyết định hợp tác với nàng.
Cái gọi là hợp tác cũng rất đơn giản, chính là cho An Tâm đi theo mình, chờ đợi Nhiếp Tử Hùng chủ động tìm đến cửa, sau đó tìm cơ hội xử lý đối phương.
An Tâm cũng không có ý kiến gì, dù bị Nhiếp Tử Hùng phát hiện ở cùng một chỗ với Hạ Thiên, Nhiếp Tử Hùng sẽ nghi ngờ nhưng nàng muốn điều tra thì phải tiếp cận đối phương, đây là bình thường.
Cứ như vậy mà hai người đạt thành hiệp nghị, nhưng An Tâm cũng không biết Hạ Thiên thật sự còn chưa chính thức có ý nghĩ cùng hợp tác với mình, hắn chẳng qua chỉ muốn quan sát mà thôi. Hắn muốn xem nàng có đáng tin hay không, hắn cũng muốn lợi dụng khoảng thời gian này để nghĩ ra một biện pháp đáng tin, nếu hắn có thể mười phần khống chế được An Tâm, như vậy hắn sẽ cùng nàng hợp tác chính thức, sẽ biến nàng thành cao thủ Phân Thần Kỳ, sau đó cho nàng xử lý Nhiếp Tử Hùng.
- Nếu thần tiên tỷ tỷ có thể tìm ra pháp quyết song tu tăng trưởng tu vi, như vậy mình sẽ không cần quan tâm đến cô gái An Tâm này.
Hạ Thiên cũng thầm nói, hắn thật ra cũng không thích kết hợp với người xa lạ, đặc biệt là người này đến từ Phiêu Miểu tiên môn, điều này càng làm hắn không thể tin. Nhưng bây giờ An Tâm lại là cao thủ Nguyên Anh Kỳ duy nhất, cũng chính là đối tượng duy nhất để hắn có thể thi triển đệ lục châm.
- An Tâm, xuất cung đi chơi với trẫm.
Sau khi ăn sáng xong thì Cơ Thanh Ảnh bắt đầu hạ lệnh với An Tâm.
- Vâng, nữ hoàng bệ hạ.
An Tâm lên tiếng.
- Hì hì, vẫn là An Tâm ngươi nghe lời, tốt hơn so với chồng, chúng ta đi chơi, mặc kệ chồng.
Cơ Thanh Ảnh rất vui vẻ, sau đó nàng kéo An Tâm đi ra.
Khi thấy Cơ Thanh Ảnh và An Tâm tay trong tay như hai chị em đi ra khỏi phòng thì Hạ Thiên không khỏi thầm nghĩ, hai người phụ nữ này điên cả rồi sao?
Một giờ trước đó khi mọi người thức dậy thì Cơ Thanh Ảnh gọi An Tâm là Tô sư tỷ, An Tâm gọi Cơ Thanh Ảnh là Cơ sư muội, nhưng sau khi hai bên hàn huyên nửa giờ, bây giờ hoàn toàn biến đổi rồi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện 5zzAn Tâm muốn hoàn toàn vứt bỏ quá khứ, vì vậy nàng đã quên cái tên Tô Vô Song, nàng hy vọng sau này Cơ Thanh Ảnh nên gọi mình là An Tâm mà không phải Tô Vô Song, vì nàng đã không còn là Tô Vô Song. Cơ Thanh Ảnh tất nhiên cũng không phụ lòng kỳ vọng của An Tâm, cũng không biết cố ý hay vì tâm huyết dâng trào mà đột nhiên yêu cầu An Tâm làm thị nữ cho mình, vì nàng cảm thấy mình là nữ hoàng, sao không có một thị nữ nào?
Hạ Thiên thấy Cơ Thanh Ảnh đề xuất yêu cầu như vậy cũng không có gì tính là lạ, dù sao thì trí nhớ của nàng thật sự rất loạn, nhưng An Tâm đồng ý mới thật sự là đầu óc có vấn đề.
Cũng không biết An Tâm có ý gì, cô nàng rõ ràng nhìn thấy sự bất thường của Cơ Thanh Ảnh nhưng lại không hỏi, cứ phối hợp với Cơ Thanh Ảnh như vậy, đúng là thật sự tự cho mình là thị nữ. Sau đó thị nữ và nữ hoàng cùng hát tuồng với nhau, Hạ Thiên là một hoàng hậu bị cho ra rìa.
Tất nhiên đây đối với Hạ Thiên cũng coi như là một chuyện tốt, lúc này hắn xem như thoát khỏi bể khổ vô cương, vì có An Tâm ở bên cạnh thì hắn không cần phải chen lời, Cơ Thanh Ảnh cũng mặc kệ hắn thích làm gì thì làm, tất cả đều giao cho An Tâm đi làm, dù sao thì đối phương cũng là thị nữ của nàng.
Cũng giống như ngày hôm qua, Cơ Thanh Ảnh tiếp tục đi dạo phố, lúc này đội ngũ có thêm một người là An Tâm. Ngày hôm qua có sáu người đi dạo, hôm nay đội ngũ đó là bảy người, nhưng bây giờ bảy người chia làm hai tổ, Cơ Thanh Ảnh, An Tâm và hai nữ cảnh sát đi phía trước dạo phố, Hạ Thiên, Phương Minh Khôn và Cao Dũng đi theo cách phía sau vài chục mét.
- Hạ tiên sinh, có chuyện tôi cần phải nhắc nhở anh.
Phương Minh Khôn mở miệng hỏi.
- Chuyện gì?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Phương Minh Khôn.
- Hạ tiên sinh, tên Đinh Tử Phong hôm qua thiếu chút nữa bị Cơ tiểu thư bắn chết, tôi rất hiểu về tên này, hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả thù Cơ tiểu thư.
Phương Minh Khôn thật ra cũng đã nhận được tin, biết rõ tối qua Đinh Tử Phong đi khắp nơi tìm người:
- Tôi biết Hạ tiên sinh không sợ loại tiểu nhân như Đinh Tử Phong, nhưng tên kia tương đối hèn hạ, Hạ tiên sinh nên đề phòng thì hay hơn.
- À, thì ra là thằng ngu kia, nếu ông nói sớm thì hôm qua tôi đã xử lý hắn luôn rồi.
Hạ Thiên tỏ ra rất hời hợt.
- Hạ tiên sinh, tiểu tử Đinh Tử Phong kia thật sự hèn hạ vô sỉ, hắn không đối phó được anh và Cơ tiểu thư thì có lẽ sẽ đối phó với thân nhân của hai người, trước đó hắn cũng đã từng đối phó với chú Khôn như vậy.
Cao Dũng ở bên cạnh không khỏi nói.
- Ủa, các người có thù oán gì à?
Hạ Thiên nhìn Phương Minh Khôn:
- Tôi bây giờ đang nhàm chán không có gì làm, ông nói xem tên kia hèn hạ vô sỉ đến mức nào rồi?
Phương Minh Khôn có chút do dự, chuyện này hắn cũng không muốn nhắc đến.
- Chú Khôn, để cháu nói cho.
Cao Dũng xung phong nhận việc, hắn cảm thấy nếu để cho Hạ Thiên biết rõ Đinh Tử Phong hèn hạ vô sỉ thế nào, có lẽ đối phương sẽ ra tay giúp Phương Minh Khôn.
Phương Minh Khôn không nói gì xem như thầm đồng ý, vì vậy Cao Dũng cũng không chậm trễ mà nhanh chóng nói ra cả quá trình giữa Đinh Tử Phong và Phương Minh Khôn.
Cuối cùng Cao Dũng nói một câu:
- Hạ tiên sinh, anh nói xem, tên khốn Đinh Tử Phong kia có vô sỉ không? Hắn muốn trả thù thì cứ chĩa về phía chú Khôn, cần gì phải dùng biện pháp kia để đối phó với con gái chú Khôn?
- À, cậu nói không sai, nếu là tôi thì sẽ trực tiếp xử lý chú Khôn.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn Phương Minh Khôn:
- Ông
cũng quá vô dụng, nếu tôi là ông thì sẽ trực tiếp bắn chết Đinh Tử Phong.
- Hạ tiên sinh, chú Khôn nếu giết Đinh Tử Phong, như vậy chú ấy sẽ phải ngồi tù, con gái chú Khôn sẽ không được ai chăm sóc.
Cao Dũng vội vàng giải thích cho Phương Minh Khôn.
- Không có việc gì, chỉ là giết một thằng ngu mà thôi, không cần ngồi tù.
Hạ Thiên nhìn Phương Minh Khôn, hắn dùng giọng hời hợt nói:
- Nếu ông xử lý thằng ngu kia, tôi đảm bảo ông không cần ngồi tù.
- Điều này...
Phương Minh Khôn chợt sững sờ, trong lòng thầm có chút ý nghĩ, Hạ Thiên này chẳng lẽ có quyền giết người mà không bị truy cứu?
Phương Minh Khôn nghĩ đến tình huống hôm qua Cơ Thanh Ảnh nổ súng với Đinh Tử Phong không chút do dự, vì vậy mà cũng thấy có khả năng này.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của Hạ Thiên vang lên.
Hạ Thiên chợt sững sờ, hắn nhận điện thoại ngay:
- Vợ Vi Nhi, chị nhớ tôi không?
Người điện thoại đến chính là Ám Dạ Tinh Linh Ngải Vi Nhi, Hạ Thiên và nàng đã lâu rồi không liên lạc, bây giờ nhận được điện thoại của nàng làm hắn có chút bất ngờ.
- Chỉ có quỷ mới nhớ cậu.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mất hứng của Ngải Vi Nhi:
- Tôi hỏi cậu, có phải đưa gái đến chơi bời ở Tây Đô không?
- Vợ Vi Nhi, đây là thành phố Tây Đô, chị đang ở Tây Đô sao?
Hạ Thiên hỏi ngược lại:
- Chị ở đâu, tôi đến tìm ngay.
- Tôi không ở thành phố Tây Đô.
Ngải Vi Nhi tức giận nói.
- Vậy chị ở đâu?
Hạ Thiên hỏi một câu, cũng không chờ Ngải Vi Nhi trả lời mà nói:
- Vợ Vi Nhi, mặc kệ chị ở đâu thì cũng nên mau đến tìm tôi, tôi rất nhớ chị.
- Chỉ có quỷ mới tin cậu, nhớ tôi sao không điện thoại cho tôi?
Ngải Vi Nhi căm giận nói:
- Bây giờ tôi điện thoại cho cậu, lại mở miệng nói nhớ tôi sao?
- Vợ Vi Nhi, tôi thật sự nhớ chị, nhưng gần đây tôi rất bận rộn, bên này lại tương đối nguy hiểm, vì vậy mới không điện thoại cho chị.
Hạ Thiên thật sự nhớ đến Ngải Vi Nhi, nhớ đến Ám Dạ Tinh Linh cực kỳ dã tính, vì nàng luôn gây ra cho hắn cảm giác khác biệt.
- Dù sao thì tôi cũng không tin.
Ngải Vi Nhi tức giận nói, cuối cùng nàng nói:
- Tối nay tôi sẽ đến Tây Đô.
- Vợ Vi Nhi, chị thật sự sẽ đến sao?
Hạ Thiên có chút hưng phấn.
- Không sai, tôi vừa tiếp nhận một nhiệm vụ, sẽ đi Tây Đô xử lý một người.
Ngải Vi Nhi yêu kiều hừ một tiếng.
- Ai vậy?
Hạ Thiên thuận miệng hỏi.
- Là cậu.
Ngải Vi Nhi nói.
- Tôi?
Hạ Thiên ngây người, sau đó hắn hiểu ra:
- Lại có người nhờ Ám Ảnh Đoàn của chị hạ sát tôi?
- Đúng vậy, có một tên là Đinh Tử Phong tìm nhiều sát thủ, không ai dám nhận, cuối cùng tìm đến Ám Ảnh Đoàn, tôi tiếp nhận luôn.
Ngải Vi Nhi thản nhiên nói:
- Tên kia không giấu thân phận của mình, để tôi tra xét được, tôi chuẩn bị cho hắn chút thể diện, tự mình đi xử lý hắn.
Ngải Vi Nhi nói đến đây thì nhớ đến điều gì đó, nàng dặn Hạ Thiên một câu:
- Này, trước khi tôi đi không cho phép cậu xử lý hắn, cuối cùng phải cho hắn chết trong tay Ngải Vi Nhi này.
- Được rồi, vợ Vi Nhi, sẽ chờ chị đến.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Ngải Vi Nhi lại đến đây.
- Tôi sẽ lên máy bay, tối gặp lại.
Ngải Vi Nhi nói một câu rồi cúp điện thoại.
Khi thấy Hạ Thiên cúp điện thoại thì Phương Minh Khôn cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi:
- Hạ tiên sinh, tôi thật sự có thể giết Đinh Tử Phong mà không phải ngồi tù sao?
- Tất nhiên là có thể.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn di chuyển chủ đề:
- Nhưng bây giờ ông không còn cơ hội nữa rồi, vợ của tôi đã quyết định giết thằng ngu kia, ông không được ra tay.
Phương Minh Khôn ngây người, như vậy là sao?
- Chú Khôn, phía trước hình như có chuyện.
Cao Dũng lúc này chen vào một câu:
- Người của tổ trọng án.
Phía trước thật sự xảy ra chuyện, sau khi Hạ Thiên gọi điện thoại với Ngải Vi Nhi thì An Tâm bị hai tên cảnh sát mặc thường phục chặn lại. Vương Hiểu Linh và Vương Phương cũng nhận ra hai người này, bọn họ là Chu Công Thành và Quan Quyên Quyên của tổ trọng án số ba cục công an thành phố.
Chu Công Thành là tổ trưởng tổ trọng án số ba, Quan Quyên Quyên là tổ viên bình thường của tổ trọng án số ba, bọn họ tìm An Tâm từ ngày hôm qua, mãi đến cách đây không lâu bọn họ mới nhận được tin nàng đi dạo trên đường, vì vậy mà chạy đến.
- An Tâm phải không? Tôi là Chu Công Thành của cục công an thành phố, đây là đồng sự Quan Quyên Quyên của tôi, chúng tôi có một vụ án cần cô phối hợp điều tra, bây giờ làm phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến.
Chu Công Thành nói có vẻ như khách khí, cũng lấy giấy chứng nhận ra đưa cho An Tâm xem nhưng thật ra lại có hương vị ra lệnh.