Lãnh Băng Băng đã vài lần điện thoại cho Hạ Thiên, đều nhận được lời nhắn tắt máy. Nàng suy nghĩ một lúc rồi điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều.
- Chị Băng Băng, có chuyện gì thế?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói mơ hồ của Kiều Tiểu Kiều.
- Tiểu Kiều, em có biết Hạ Thiên ở đâu không?
Lãnh Băng Băng hỏi:
- Cậu ấy tắt máy rồi.
- Chồng em cũng không có ở đây, tối qua có lẽ anh ấy ngủ cùng với chị Hinh.
Kiều Tiểu Kiều ngáp một cái:
- Chị Băng Băng, em đang buồn ngủ, em ngủ trước.
Kiều Tiểu Kiều cúp điện thoại, Lãnh Băng Băng nhanh chóng tìm được số điện thoại của Tôn Hinh Hinh, nàng lại gọi đến.
- Số thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời đang nằm đè một thuê bao khác... ....
Âm thanh tắt máy làm Lãnh Băng Băng nhíu mày, tên lưu manh kia ở cùng với Tôn Hinh Hinh, cả hai cùng tắt máy, đang làm gì vậy?
- Cục trưởng, tạm thời không tìm được Hạ Thiên, trước tiên cháu sẽ liên lạc với vài công ty viễn thông, tìm người gửi tin nhắn rồi nói sau.
Lãnh Băng Băng dùng giọng bất đắc dĩ nói.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5zz chấm cơm.
- Được, Băng Băng, vụ này ảnh hưởng rất ác liệt, cháu cần ưu tiên xử lý.
Hoàng Hải Đào cũng biết đây không phải là vụ án gì có tính chính thức, nhưng nếu không có câu trả lời cho cấp trên thì rất khó ăn nói.
- Vâng, cục trưởng.
Lãnh Băng Băng lên tiếng, ngay sau đó bắt đầu điều tra.
Chẳng lâu sau Lãnh Băng Băng đã biết tối qua công ty viễn thông bị hacker xâm nhập, mà hacker cũng không làm gì, chỉ phát đi một tin nhắn cho toàn thể các số di động trong thành phố Giang Hải. Hơn nữa lúc này công ty viễn thông đã báo lên phòng cảnh sát an ninh mạng, còn hacker là ai thì đội cảnh sát an ninh mạng bên kia cũng không tìm ra manh mối.
- Lại là hacker sao?
Lãnh Băng Băng tự nhiên nhớ đến lần trước Tôn Hinh Hinh bị bắt vào đội cảnh sát an ninh mạng, trực giác nói cho nàng biết hai chuyện này do cùng một hacker làm ra. Nhưng lưu manh Hạ Thiên đắc tội với một hacker lợi hại như vậy từ khi nào?
Sau khi biết vụ này có liên quan đên hacker, Lãnh Băng Băng cảm thấy án này không có chuyện gì, tất nhiên những phần tiếp theo phải do đội cảnh sát an ninh mạng xử lý. Nhưng theo nàng thì có lẽ đội cảnh sát an ninh mạng sẽ không tìm được hacker, vì vậy vấn đề quan trọng nhất lúc này là liên hệ với công ty viễn thông để giải quyết tốt hậu quả.
Lúc này Lãnh Băng Băng đã cơ bản đoán được vì sao Hạ Thiên phải tắt điện thoại, nàng tin tối qua hắn đã nhận được không ít cuộc điện thoại, nàng nghĩ đến tình cảnh khốn khó của lưu manh mà cực kỳ sung sướng. Tên lưu manh chết tiệt này cuối cùng cũng thảm bại, sau này sợ rằng khó thể tiếp tục dùng số điện thoại kia.
- Đội trưởng Lãnh.
Một người cảnh sát trung niên tiến vào, đây là tổ trưởng tổ trọng án Cát Lỗi.
Lãnh Băng Băng còn đang hả hê trong lòng thì nhìn thấy Cát Lỗi, nàng không khỏi cảm thấy kinh ngạc:
- Tổ trưởng Cát, tìm tôi có chuyện gì?
Cát Lỗi có chút ngượng ngùng:
- Đội trưởng Lãnh, chuyện này đáng lý không nên tìm chị, nhưng ngoài tìm chị hỗ trợ thì tôi cũng chẳng biết làm thế nào cho phải.
Lãnh Băng Băng càng buồn bực:
- Tổ trưởng Cát, rốt cuộc có chuyện gì?
- Đội trưởng Lãnh, có một vụ án cần Hạ Thiên hỗ trợ điều tra, mà chúng tôi không thể nào tìm cậu ấy. Chị cũng biết rồi đấy, địa chỉ trên giấy chứng minh của cậu ấy là giả, điện thoại cũng không liên lạc được.
Cát Lỗi nói ra nguyên nhân, thì ra hắn đến tìm Lãnh Băng Băng là vì Hạ Thiên.
Nhưng lần này Lãnh Băng Băng cũng không muốn giúp:
- Tổ trưởng Cát Lỗi, bây giờ tôi cũng có vụ án liên quan đến cậu ấy, nhưng tôi cũng không liên lạc được.
- Điều này, đội trưởng Lãnh, chị có biết cậu ấy ở đâu không?
Cát Lỗi tuy thất vọng nhưng vẫn phải hỏi một câu.
- Điều này... ....
Lãnh Băng Băng có hơi trầm ngâm, nàng biết rõ địa chỉ của Tôn Hinh Hinh, nếu Hạ Thiên thật sự ở cùng Tôn Hinh Hinh, như vậy cũng sẽ tìm ra được Hạ Thiên. Vấn đề là nàng cũng không vững tin liệu Hạ Thiên có ở chỗ Tôn Hinh Hinh hay không, nếu không thì một đám cảnh sát chạy đến tìm Tôn Hinh Hinh, như vậy sợ rằng sẽ làm Hạ Thiên náo loạn sở cảnh sát.
- Đội trưởng Lãnh, chúng tôi đang tiếp nhận một vụ án bắt cóc, nếu chị biết Hạ Thiên ở đâu thì có thể nói ra, kính xin chị giúp một lần.
Cát Lỗi vẫn rất khách khí, nếu là người thường thì hắn sẽ trực tiếp dùng thân phận cảnh sát để ép phải trả lời, nhưng Lãnh Băng Băng không phải là người thường, nàng còn có cấp bậc cao hơn hắn, vì vậy phải xin được giúp đỡ.
- Án bắt cóc sao?
Lãnh Băng Băng kinh hoàng:
- Tổ trưởng Cát, là ai bị bắt cóc?
Cát Lỗi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Là bà chủ của quán bar Thiên Hậu, là Mễ Hồng.
- Cô ta sao?
Vẻ mặt Lãnh Băng Băng chợt biến đổi:
- Có biết chị ta bị ai bắt cóc không?
Cát Lỗi lắc đầu:
- Tạm thời còn chưa rõ ràng, thật ra bây giờ cũng chưa thể định tính là bắt cóc, Mễ Hồng chẳng qua chỉ mất tích. Nhưng tối qua Mễ Hồng và Hạ Thiên có xung đột ở quán bar Thiên Hậu, vì vậy Hạ Thiên cũng là đối tượng tình nghi, dựa theo trình tự kiểm tra thì chúng tôi phải tìm cậu ấy hỏi thăm.
- Phương Sở đâu?
Lãnh Băng Băng nhịn không được phải hỏi một câu:
- Chẳng lẽ anh ta cũng bị mất tích?
Cát Lỗi cười khổ:
- Anh ta bị Hạ Thiên đánh bị thương, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện, thực tế thì người báo cảnh sát là anh ta, anh ta xác nhận Mễ Hồng bị bắt cóc.
Lãnh Băng Băng trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nàng nói:
- Tổ trưởng Cát, trước tiên anh có thể đến tìm Tôn Hinh Hinh, nếu có thể tìm được nàng thì sẽ tìm ra được Hạ Thiên.
- Tôn Hinh Hinh sao?
Cát Lỗi lập tức nghe tên biết mặt, vẻ mặt cũng trở nên vui mừng:
- Cảm ơn đội trưởng Lãnh, tôi đi trước.
Cát Lỗi xoay người bước đi, sau lưng hắn còn vang lên âm thanh của Lãnh Băng Băng:
- Tổ trưởng Cát, phá án cần chú ý phương pháp, Hạ Thiên thích mềm không thích cứng, tốt nhất đừng quá cứng nhắc.
- Cám ơn đội trưởng Lãnh đã nhắc nhở, tôi hiểu.
Cát Lỗi lúc này cũng đã hiểu rất rõ.
Cát Lỗi nhanh chóng đi khuất, Lãnh Băng Băng nhíu mà rất chặt, Mễ Hồng mất tích, sợ rằng thành phố Giang Hải sẽ rối loạn.
... ....
Khu Học Phủ Danh Uyển.
Đinh Linh nhịn không được phải nhìn đồng hồ, sau đó lại nhìn cửa phòng ngủ của Tôn Hinh Hinh, cửa vẫn đóng chặt. Bây giờ đã hơn mười giờ, thiên ca và chị Hinh còn chưa thức dậy sao?
Trươc đó Tứ thúc đã căn dặn nhiệm vụ của Đinh Linh là theo chân Tôn Hinh Hinh, vì
vậy Tôn Hinh Hinh ở đâu thì nàng theo đó, bây giờ Tôn Hinh Hinh còn ở nhà, tất nhiên Đinh Linh phải ở nhà.
- Keng, keng... ....
Tiếng chuông cửa vang lên.
Đinh Linh vội vàng đứng lên, nàng nhìn ra ngoài qua mắt phòng, nàng thấy một nam một nữ cảnh sát, vì vậy mới mở cửa ra.
- Chào, xin hỏi các người tìm ai?
Đinh Linh khách khí hỏi.
- Xin hỏi đây có phải là nhà của Tôn Hinh Hinh không?
Người cảnh sát trung niên hỏi, người này là Cát Lỗi, vì hắn suy xét Tôn Hinh Hinh là phụ nữ nên cố ý đưa đến một cảnh sát nữ.
- Đúng, là chỗ này.
Đinh Linh gật đầu:
- Nhưng...Nhưng chị Hinh còn chưa ngủ dậy, xin hỏi các người đến tìm có chuyện gì?
- Là thế này, tôi là tổ trưởng Cát Lỗi tổ trọng án đội cảnh sát hình sự, đây là đồng chí Bao Tiểu Đào, là đồng sự của tôi, đây là giấy chứng nhận. Chúng tôi có vài vấn đề cần hỏi Tôn tiểu thư.
Cát Lỗi lấy ra giấy chứng minh thân phận, giọng nói vẫn rất khách khí. Đúng là không có biện pháp, tuy hắn hiểu cô gái trước mặt không phải là Tôn Hinh Hinh, nhưng người này ở cùng phòng với Tôn Hinh Hinh, vì vậy không cần phải chọc giận, để tránh chọc giận Hạ Thiên.
- À, mời hai vị cảnh sát vào nhà.
Đinh Linh cuối cùng cũng mời hai người Cát Lỗi vào phòng khách, nàng nhìn phòng ngủ mà cảm thấy có chút khó khăn:
- Cảnh sát, sự việc rất quan trọng sao? Chị Hinh còn chưa thức dậy, nếu không phải chuyện quan trọng thì tôi cũng không dám đánh thức chị ấy.
Đinh Linh dù là người trong thôn đến nhưng cũng đã mười tám tuổi, cô gái mười tám tuổi đã biết rất nhiều chuyện, hơn nữa trước đó nàng đã từng làm trong quán karaoke, vì vậy càng hiểu rõ nhiều chuyện. Hiệu quả cách âm của phòng Tôn Hinh Hinh không quá tốt, những âm thanh tối qua truyền ra làm cho Đinh Linh phải tim đập chân run, cả đêm không ngủ ngon. Vì vậy nàng có thể dễ dàng suy đoán ra tối qua Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh đã làm gì bên trong.
- Không phải chuyện quan trọng thì chúng tôi đến đây tìm cô ấy sao?
Nữ cảnh sát tên là Bao Tiểu Đào có chút mất hứng, chẳng lẽ đối phương đang ngủ thì bọn họ phải ngồi đợi sao?
- Bao Tiểu Đào, đừng nói lung tung.
Cát Lỗi quát, người này đúng là, trên đường đi đã nói rõ ràng rồi, nói nàng khách khí một chút, không ngờ bây giờ lại nổi nóng.
Cát Lỗi lại nhìn về phía Đinh Linh với vẻ mặt ôn hòa:
- Xấu hổ quá, thật ra chúng tôi tìm Tôn tiểu thư cũng không có gì quan trọng, tiểu thư, tối cô ngủ ở đây sao?
- À, tôi là người phục vụ cho chị Hinh.
Đinh Linh khẽ gật đầu.
- Vậy cho hỏi, tối qua Hạ Thiên có ở đây không?
Cát Lỗi hỏi.
Đinh Linh gật đầu:
- Thiên ca đang ngủ bên trong, cũng chưa thức dậy.
- Điều này...Xin hỏi một chút, cô biết tối qua Hạ Thiên về nhà lúc nào không?
Cát Lỗi suy nghĩ rồi nói.
- Biết, hơn chín giờ.
Đinh Linh trả lời rất nhanh.
- Sau đó còn đi ra không?
Cát Lỗi tiếp tục truy vấn.
Đinh Linh có chút chần chừ:
- Không, thiên ca và chị Hinh ở bên trong... ...
Đinh Linh nói đến đây thì vẻ mặt không khỏi đỏ hồng, nàng có chút ngượng ngùng.
- Được rồi, cảm ơn cô, chúng tôi sẽ không tiếp tục quấy rầy Tôn tiểu thư. Nếu Hạ Thiên thức dậy thì làm phiền cô nói với cậu ấy một tiếng, nói cậu ấy điện thoại cho tôi, đây là số điện thoại của tôi.
Cát Lỗi không tiếp tục truy vấn, hắn đưa cho Đinh Linh một tấm danh thiếp, sau đó dẫn Bao Tiểu Đào bỏ đi.
- Tổ trưởng, chúng ta về như thế này sao?
Sau khi rời khỏi khu Học Phủ Danh Uyển thì Bao Tiểu Đào cuối cùng cũng không nhịn được:
- Chúng ta không bắt người sao?
- Hạ Thiên không gây án, lại có người làm chứng, dù Mễ Hồng có bị cậu ấy bắt cóc thì chúng ta cũng không có biện pháp, cần gì phải bắt người?
Cát Lỗi có chút mất vui:
- Bao Tiểu Đào, trước đó tôi đã dặn cô, đã nói cô nhất định phải khách khí với Tôn Hinh Hinh cơ mà.
- Đó nào phải là Tôn Hinh Hinh?
Bao Tiểu Đào khẽ phản bác một câu, trong lòng cũng chẳng nghĩ ra, dù sao nàng cũng là cảnh sát hình sự, có cần phải sợ tên Hạ Thiên kia không?
Cát Lỗi lắc đầu mà không muốn nói thêm điều gì, nhưng trong lòng hắn đã sớm có quyết định, sau này ra ngoài cũng không nên mang theo Bao Tiểu Đào, đây là người làm hỏng việc nhiều hơn thành công.
Cát Lỗi đang suy nghĩ thì điện thoại vang lên, hắn tiện tay nhận máy, trong điện thoại vang lên một âm thanh lo lắng:
- Tổ trưởng, không tốt, đã không còn thấy mặt Phương Sở.