- Bị cảm nắng?
Hoàng An Bình cũng cảm thấy khó tưởng, khí trời thế này mà cảm nắng sao? Hắn tưởng Hạ Thiên sẽ ra tay đánh người, nào ngờ lại có chiêu cảm nắng, nhìn qua có vẻ không làm gì, đúng là hùng mạnh.
- Đúng vậy, chỉ là cảm nắng, làm cho tôi cảm thấy bội phục nhất chính là đám người kia được đưa đến bệnh viện và chuẩn đoán rõ ràng là cảm nắng.
Tiểu Bạch càng nói càng kích động:
- Này Tiểu An, lúc nào giới thiệu người anh em này cho nhau nhé, tôi đúng là rất bội phục cậu ấy.
Hoàng An Bình cũng không quá ngạc nhiên, từ khi được Hạ Thiên đưa từ lầu mười hai xuống đất thì hắn cảm thấy không có chuyện gì quá bất ngờ.
- Tiểu Bạch, giới thiệu cho cậu biết cũng không có vấn đề, nhưng phải đợi cơ hội, sau này rồi nói. Bây giờ hắn tám phần đang ở cùng người đẹp băng giá, tôi cũng không dám đi quấy rầy.
Hoàng An Bình cũng đồng ý với Tiểu Bạch.
- Này, tôi cũng vậy, ha ha, trước tiên cứ như vậy đã, tôi cúp máy đây, bây giờ tôi cũng có việc bận.
Tiểu Bạch vẫn rất hưng phấn, hắn cười lớn vài tiếng, cuối cùng cũng cúp điện thoại.
Mày lúc này Hoàng An Bình tất nhiên sẽ không điện thoại cho Hạ Thiên.
... ....
Khách sạn Khải Duyệt.
Hạ Thiên nhìn Lãnh Băng Băng đang ngồi sững sờ trên giường mà có chút hưng phấn, hắn nghĩ đêm nay có thể nhân lúc nhà cháy mà hôi của, có thể kéo cảnh sát tỷ tỷ lên giường.
Hạ Thiên dùng ánh mắt không kiêng nể quét qua tư thái mê người của Lãnh Băng Băng, trong lòng thầm nghĩ tối nay nên vào mười lần hay chín lần? Tuy những chuyện như vậy khá tổn thương thân thể, nhưng cảnh sát tỷ tỷ dáng người quá chuẩn, không vào mười lần thì đúng là phụ bạc chính mình.
Đang lúc Hạ Thiên tưởng tượng về tình cảnh tuyệt đẹp thì Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng từ trong run sợ tỉnh táo lại, nàng đứng dậy chuẩn bị đứng lên đi vào phòng tắm, đúng lúc này nhìn thấy Hạ Thiên, nàng không khỏi sững sờ:
- Sao cậu còn ở đây?
Hạ Thiên cũng sững sờ, cảnh sát tỷ tỷ sao lại hỏi mình một câu kỳ quái như vậy? Nếu hắn không ở đây thì đến tối sao lên giường với nàng?
Khi thấy Hạ Thiên không nói lời nào thì Lãnh Băng Băng đã nói thêm:
- Cậu có thể trở về, tiền đặt phòng lần sau tôi sẽ trả lại.
Hạ Thiên cuối cùng cũng kịp phản ứng, cảnh sát tỷ tỷ đuổi hắn đi, điều này là không thể. Hắn vất vả lắm mới cùng cảnh sát tỷ tỷ mướn phòng, chỉ còn kém một nấc là cùng nhau lên giường, bây giờ sao lại lùi bước? Hắn phải giữ vững trận địa, tuyệt đối không thể đi.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi không thể đi, tôi muốn ở lại đây bảo vệ chị.
Hạ Thiên tìm lý do rất quang minh chính đại:
- Nếu không phải đám người kia vây bắt thì phải làm sao bây giờ?
- Tôi không cần cậu bảo vệ.
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Cậu mau quay về bảo vệ Tiểu Kiều đi.
- Bây giờ Tiểu Kiều rất an toàn, không cần tôi bảo vệ.
Hạ Thiên trả lời.
Lãnh Băng Băng không khỏi có chút tức giận:
- Tiểu Kiều vừa mới gặp sát thủ, cậu còn cho rằng cô ấy an toàn sao?
- Cũng vì Tiểu Kiều vừa gặp sát thủ, vì vậy tôi cho rằng cô ấy rất an toàn.
Hạ Thiên dùng giọng chân thành nói.
- Cậu chỉ giỏi ngụy biện.
Lãnh Băng Băng rất bất mãn, tên lưu manh này chưa nói đến vấn đề lăng nhăng, rõ ràng lại không quan tâm đến Kiều Tiểu Kiều. Vừa rồi Tiểu Kiều thiếu chút nữa đã bi sát thủ giết hại, nhưng tên lưu manh lại nói Tiểu Kiều rất an toàn, đúng là an toàn chết người.
Hạ Thiên có chút bất đắc dĩ, cảnh sát tỷ tỷ có lẽ vừa bị tên Quách Hạo ngu ngốc kia ảnh hưởng, vì vậy bây giờ đầu óc có chút ngây ngốc, xem ra hắn phải giải thích rõ ràng hơn.
- Cảnh sát tỷ tỷ, lần này Ám Ảnh Đoàn chỉ phái đến một sát thủ, bây giờ sát thủ đã chết, ít nhất cũng phải vài ngày nữa mới có sát thủ xuất hiện, vì vậy bây giờ cô ấy rất an toàn.
Hạ Thiên dùng giọng kiên nhẫn giải thích.
Lãnh Băng Băng vẫn rất hoài nghi:
- Sao cậu biết không có sát thủ khác?
- Cảnh sát tỷ tỷ, Ám Ảnh Đoàn là tổ chức sát thủ mạnh nhất trên thế giới, nếu có người thuê bọn họ giết người thì sẽ không thuê tổ chức khác. Hơn nữa bây giờ Ám Ảnh Đoàn nhìn chằm chằm vào mục tiêu, những sát thủ khác cũng không dám động vào.
Hạ Thiên tiếp tục dùng giọng kiên nhẫn giải thích.
Vẻ mặt Lãnh Băng Băng nhìn Hạ Thiên càng thêm quái dị:
- Sao cậu biết rõ chuyện của Ám Ảnh Đoàn như vậy? Chẳng lẽ cậu cũng là sát thủ của Ám Ảnh Đoàn?
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi biết về chị, điều này cũng không có nghĩa tôi là cảnh sát, tôi chỉ là chồng chị mà thôi.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:
- Cậu nói bậy tôi sẽ đuổi ra khỏi phòng.
Hạ Thiên cảm thấy rất vô tội, hắn nào có nói bậy, hắn đều nói thật đấy thôi. Nhưng ngay sau đó hắn lại vui sướng, vì ý nghĩa lời nói của cảnh sát tỷ tỷ chính là bây giờ sẽ không đuổi hắn ra ngoài.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau dùng cơm nhé.
Hạ Thiên suy nghĩ, rõ ràng cảnh sát tỷ tỷ còn nợ hắn một bữa tối.
- Cậu muốn thì cứ đi một mình.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, nàng bây giờ đang tị nạn, sao có thể ra ngoài dùng cơm?
Hạ Thiên thấy Lãnh Băng Băng không muốn ra ngoài vì vậy cũng chỉ biết ở trong phòng, một người ăn thì quá chán, hắn tình nguyện đói bụng ngồi với cảnh sát tỷ tỷ.
Nhưng Hạ Thiên tình nguyện chịu đói với Lãnh Băng Băng, nhưng Lãnh Băng Băng lại không muốn đói bụng cùng hắn. Một lát sau Lãnh Băng Băng gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ để đưa cơm lên.
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại rồi nhíu mày nhìn Hạ Thiên:
- Cậu muốn ăn cơm thì chính mình tự vào khách sạn mà ăn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, không phải chị vừa gọi cơm sao?
- Tôi chỉ gọi một phần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện 5zz - www.Truyện 5zz
Lãnh Băng Băng tức giận nói, lưu manh này chẳng lẽ cho nằng nàng có lòng tốt gọi cơm cho hắn sao?
- Không sao!
Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta cùng ăn một phần cơm là được.
Lãnh Băng Băng đang muốn mắng người nhưng lại cảm thấy lưu manh này da mặt quá dày, dù mắng mỏ thế nào cũng vô dụng. Bây giờ nàng cũng không muốn tức giận với người này, vì vậy nàng cầm điện thoại gọi cho quầy phục vụ để mang thêm một phần cơm chiên, còn Hạ Thiên có thích ăn cơm chiên hay không thì chẳng cần quan tâm, nàng chỉ cần bảo đảm đối phương không cướp cơm của mình là được.
Có lẽ vừa rồi Hạ Thiên vừa mới giúp đỡ Lãnh Băng Băng, vì vậy bây
giờ nàng cũng không cưỡng chế đuổi người, nàng tựa vào giường xem ti vi, bộ dạng mặc kệ Hạ Thiên.
Hạ Thiên không chịu nổi cô đơn vì vậy muốn bò lên giường, Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn hắn:
- Không muốn bị đuổi thì phải thành thật một chút, không được lên đây.
Hạ Thiên có chút buồn bực, xem ra cảnh sát tỷ tỷ muốn mướn phòng nhưng lại không muốn lên giường.
Nhưng sau đó Hạ Thiên lại tự an ủi chính mình, không sao, chỉ cần mướn phòng, sớm muộn gì cũng sẽ lên giường. Có lẽ cảnh sát tỷ tỷ còn đang ngại ngùng, đợi đến đêm tối lửa tắt đèn thì sẽ hết ngay.
Tiếng đập cửa vang lên, Hạ Thiên chạy ra mở cửa, đúng như lời hắn dự đoán, là nhân viên phục vụ đưa cơm chiên lên. Sau khi ký vào phiếu thì nhân viên phục vụ bị đuổi đi, Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng bắt đầu một bữa tối không ánh nến.
Khẩu vị của Lãnh Băng Băng rất tốt, nàng tiêu diệt một dĩa cơm chiên, rõ ràng những sự việc vừa xảy ra không ảnh hưởng đến nàng. Ngược lại Hạ Thiên lại không thể nuốt cơm chiên, dĩa cơm chiên ba mươi đồng này thậm chí còn dở hơn cả thức ăn nhanh mười đồng.
Lãnh Băng Băng ăn xong bữa cơm tối thì xem ti vi, trên ti vi không có gì hấp dẫn nhưng nàng xem rất say sưa. Hạ Thiên nhàm chán cũng phải xem cùng nàng, nhưng một lúc sau hắn đã không thể nhịn được nữa. Nhân vật nam trong phim quá vô dụng, không tán đổ được hai cô nàng, đúng là quá mức đáng xem thường.
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị không tắm sao?
Một lát sau Hạ Thiên bắt đầu giật dây để Lãnh Băng Băng đi tắm rửa, như vậy không chừng hắn sẽ có cơ hội tắm uyên ương với cảnh sát tỷ tỷ.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn hắn rồi tiếp tục xem ti vi.
- Cảnh sát tỷ tỷ, đổi kênh được không?
Một lát sau Hạ Thiên mở miệng nói, kênh này đúng là khó xem, hắn tình nguyện xem phim cừu non và sói già còn hơn.
Lãnh Băng Băng lần này dứt khoát bỏ qua Hạ Thiên, xem hắn như không khí.
Vài phút sau Hạ Thiên bắt đầu nhắc nhở Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị nên điện thoại cho chú Triệu, bây giờ đã qua hai giờ rồi.
Lần này Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng có phản ứng, nàng nhìn đồng hồ, phát hiện Hạ Thiên nói không sai, bây giờ đã qua hai giờ. Vì vậy nàng mới lấy điện thoại, mở nguồn và gọi điện.
- Chú Triệu, là cháu.
Điện thoại được nối thông rất nhanh.
- Băng Băng, chú đã xem xét vụ này, là Quách Hạo tự chủ trương, cháu yên tâm, không có gì. Ngày mai cháu có thể đi làm bình thường, ủy ban kỷ luật sẽ không đến làm phiền.
Đầu bên kia vang lên một âm thanh ôn hòa.
- Cám ơn chú Triệu.
Lãnh Băng Băng khẽ thở ra nhưng vẫn có chút lo lắng:
- Chú Triệu, Quách Hạo đang ở trong bệnh viện sao? Bọn họ có việc gì không?
- Không có gì, cũng đã tỉnh lại, cháu đừng lo, việc này không liên quan gì đến cháu, dù bọn họ thật sự có chuyện không hay thì cũng chẳng sao.
Chú Triệu an ủi Lãnh Băng Băng.
Chú Triệu có chút chần chừ rồi hỏi Lãnh Băng Băng một câu:
- Đúng rồi, chú cũng đã nghe nói về chuyện hôm nay, Hạ Thiên kia đang ở cùng với cháu sao?
- Đúng vậy, chú Triệu, hắn đang ở đây.
Lãnh Băng Băng cũng không giấu diếm.
- Băng Băng, tuy ủy ban kỷ luật không tìm cháu làm phiền nhưng dạo này cháu nên cẩn thận, có rất nhiều người thấy Hạ Vân Sơn đã ngã, nghĩ rằng cháu không có hậu trường, có thể làm gì thì làm.
Chú Triệu có chút trầm ngâm:
- Tiểu tử Hạ Thiên rất có bản lĩnh, nếu có hắn ở bên cạnh thì cháu sẽ an toàn.
- Chú Triệu, có phải chú được nghe tin tức gì đó không?
Lãnh Băng Băng không nhịn được phải hỏi.
- Chú cũng đang nghi ngờ sự xác thật của thông tin, nghe nói Quách Hạo đi rất gần với Đổng Lâm, sự việc hôm nay có lẽ là Đổng Lâm làm phiền cháu.
Chú Triệu trầm ngâm nói:
- Vì không có chứng cứ nên chú cũng không tìm Đổng Lâm, vì vậy cháu cẩn thận một chút.
- Được, cảm ơn chú Triệu.
Lãnh Băng Băng đáp.
- Vậy thì được, cứ như thế, điện thoại của cháu cũng không cần phải tắt đi, nếu có rãnh thì đến nhà chú dùng cơm.
Chú Triệu nói, sau đó cúp điện thoại
Mà lúc này Hạ Thiên ở bên cạnh cũng không nhịn được phải hỏi một câu:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chú Triệu kia rốt cuộc là ai?