Hạ Thiên rung dây thừng, sợi dây lập tức phóng về phía tên bắn tỉa đang rơi tự do, sau đó quấn chặt vào người. Hạ Thiên dùng sức kéo lên, tên bắn tỉa bắn lên trời sau đó rơi xuống nền đất sân thượng.
- Tôi còn chưa cho anh chết, anh vội vàng tìm chết làm gì?
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên bắn tỉa:
- Tôi hỏi anh, anh vừa nói câu kia có ý gì? Ngoài anh ra còn sát thủ nào khác không?
- Cậu nghĩ sao?
Tên bắn tỉa cười cười:
- Cậu cảm thấy chúng tôi thất bại nhiều lần như vậy mà tiếp tục phái một người đến nữa sao?
- Ngoài anh còn mấy người?
Hạ Thiên hỏi.
- Tuy tôi rất muốn nói cho cậu, nhưng đáng tiếc tôi cũng không biết. Tôi chỉ là người phụ trách bắn tỉa, những chuyện khác tôi không rõ ràng lắm.
Trên mặt tên bắn tỉa vẫn mang theo nụ cười, giống như hắn không quan tâm đến vận mệnh của mình.
Hạ Thiên còn đang suy nghĩ xem có bên bức cung hay không thì đột nhiên nghe thấy mọt tiếng nổ lớn:
- Ầm.
Tiếng nổ phát ra từ phía tòa nhà Kiều gia, vẻ mặt Hạ Thiên không khỏi biến đổi, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả. Mà tên bắn tỉa đang nằm trên mặt đất lại cười ha hả:
- Ha ha ha, tôi nói cậu không thắng, dù cậu giết tôi cũng không thể cứu được Kiều Tiểu Kiều, ha ha ha... ....
Tên bắn tỉa cười rất sung sướng, Hạ Thiên cũng rất mất hứng, hắn đột nhiên lấy ngân châm đâm vài cái lên người đối phương:
- Anh thích cười phải không? Cho anh cười đến chết mới thôi.
- Ha ha ha ha!
Tên bắn tỉa liên tục cười ha hả, nhưng lúc này tiếng cười của hắn đã mang theo vẻ đau khổ. Vì lúc này hắn không muốn cười nhưng không thể không cười, đây là một hành động cười không thể tự chủ được, giống hệt như điểm huyệt cười trong truyền thuyết.
Hạ Thiên không quan tâm đến tên bắn tỉa, lúc này hắn chụp vào dây thừng rồi nhảy xuống đất, sau đó lại phóng về phía tòa nhà Kiều gia. Hắn vừa chạy vừa cầu nguyện Kiều Tiểu Kiều không xảy ra chuyện, nếu không hắn dù giết sạch tất cả Ám Ảnh Đoàn cũng không còn tác dụng.
Lúc này tòa nhà Kiều gia đã trở nên hỗn loạn, hầu như trước đó tất cả mọi người đã rút khỏi tòa nhà, chỉ còn vài đặc công tìm bom ở bên trong. Nhưng vừa rồi Kiều Tiểu Kiều gặp phải súng bắn tỉa nên lui vào bên trong, vài vệ sĩ cũng lui vào theo. Nhưng đúng lúc đó một tên đặc công đột nhiên phóng về phía Kiều Tiểu Kiều, tuy Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đều có phản ứng, cả hai đá văng tên đặc công ra xa, nhưng đúng lúc này bom trên người tên đặc công cũng phát nổ.
Lúc này Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi kiên trì luyện tập Phiêu Miểu Bộ hơn nửa tháng đã phát huy tác dụng thần hiệu, khoảnh khắc khi bom phát nổ thì hai người đã đưa Kiều Tiểu Kiều ra hơn mười mét, sau đó cả hai nằm xuống che chắn cho Kiều Tiểu Kiều.
Vụ nổ chấm dứt, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi kinh ngạc phát hiện mình không việc gì, mà Kiều Tiểu Kiều ở bên dưới tất nhiên cũng không có vấn đề.
Tên đặc công mang bom tất nhiên nổ chết tươi, vài tên vệ sĩ đứng gần cũng không may mắn, có hai người tử vong tại chỗ, bốn năm người trọng thương, mặc khác còn có một đặc công khác bị sóng xung kính làm bị thương. Rõ ràng uy lực của quả bom này cũng không nhỏ.
Hạ Thiên phóng vào như gió lốc, hắn chạy đến bên cạnh Kiều Tiểu Kiều:
- Vợ, em không sao chứ?
- Chồng, em không sao.
Kiều Tiểu Kiều dù là người gặp qua nhiều tình cảnh khủng bố nhưng lúc này mặt mũi trắng bệch, rõ ràng bị dọa cho kinh hoàng.
Hạ Thiên có chút lo lắng, sau khi kiểm tra tỉ mỉ Kiều Tiểu Kiều từ đầu đến chân và xác định không có việc gì, lúc này hắn mới yên lòng.
- Tiểu bại hoại, người ta có chuyện.
Một giọng nói uất ức vang lên.
Hạ Thiên quay đầu nhìn thấy Liễu Mộng đang ngồi trên mặt đất, khóe miệng có chút máu tươi. Hắn lập tức đau lòng và phóng đến chụp lấy tay của nàng, một luồng băng hỏa linh khí phóng vào trong kinh mạch xem xét một lượt, cuối cùng trong lòng cũng bình tĩnh trở lại. Liễu Mộng cũng không bị thương quá nặng.
Hạ Thiên ngồi xuống đất, hắn ôm Liễu Mộng đặt nàng nằm ngang rồi đắt đầu lấy ngân châm trị liệu.
- Đại ca, anh không sao đấy chứ?
Kiều Tiểu Kiều lúc này mới phát hiện Kiều Đông Hải đang nằm trên mặt đất ở phương xa, nàng chạy đến dùng giọng ân cần hỏi.
- Không có gì.
Kiều Đông Hải miễn cưỡng bò lên, hắn lắc đầu rồi nhìn Liễu Mộng đang nằm trong lòng Hạ Thiên:
- May mà Liễu Mộng đột nhiên chụp lấy anh ném đi, nhưng nàng quá khỏe, anh rơi xuống quá mạnh, thiếu chút nữa đã gãy tay.
- Chị Mộng rất khỏe.
Kiều Tiểu Kiều hiểu rất rõ điều này. Nàng nhìn về phía đám vệ sĩ đang đau khổ rên rỉ cách đó không xa mà trong lòng bùng lên cảm giác khó chịu. Rốt cuộc là ai muốn giết nàng? Dù muốn giết sao không chỉ nhằm vào một mình nàng? Cần gì phải dùng phương pháp thế này để liên lụy đến nhiều người xung quanh?
- Quái lạ, chúng ta không sao, sao đám người kia ở xa hơn lại bị thương?
Kiều Phượng Nhi chỉ vài tên bảo vệ nằm ở mặt đất cách đó không xa, nàng dùng giọng khó hiểu hỏi.
Kiều Hoàng Nhi cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng bây giờ không phải lúc xem xét vấn đề này.
- Chị Mộng, bây giờ thấy thế nào rồi?
Hạ Thiên đã thu hồi ngân châm, rõ ràng đã chấm dứt trị liệu.
- À, không có gì, vừa rồi có hơi đau.
Liễu Mộng ngồi dậy trong lòng Hạ Thiên.
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Chị Mộng, sao chị lại bị thương, với năng lực của chị thì hoàn toàn có thể tránh được mà?
- Chị thấy tên ngu ngốc kia đứng đờ người thì ném đi.
Liễu Mộng chỉ vào Kiều Đông Hải, ngay sau đó nàng tiếp tục nói:
- Sau đó chị cảm thấy một luồng lực lượng rất mạnh phóng đến, chị không tự giác được phải dùng chân khí ngăn cản, vì vậy mới bị thương.
- Hèn gì Tiểu Kiều không bị thương, thì ra có chị ngăn cản.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng biết, thì ra không phải các nàng may mắn, chẳng qua có sự trợ giúp của ma nữ Liễu Mộng.
Kiều Đông Hải bị Liễu Mộng mắng là ngu ngốc cảm thấy có chút xấu hổ, hắn nở nụ cười ngượng ngùng rồi đi về phía Hạ Thiên.
- Liễu tiểu thư, cám ơn chị đã cứu tôi.
Trước tiên Kiều Đông Hải nói
lời cảm ơn với Liễu Mộng, sau đó hắn quay sang Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, chúng ta tranh thủ thời gian đưa Tiểu Kiều rời khỏi đây thôi.
Kiều Đông Hải dừng lại một chút rồi bổ sung:
- Cũng không biết nơi này còn bom nữa không, nếu còn tên sát thủ nào giả cảnh sát thì càng phiền toái. Hay là chúng ta quay về Kiều gia? Kiều gia an toàn hơn so với ở đây, ít nhất có thể chắc chắn không có người trà trộn vào.
- Tôi thì không sao, hỏi xem Tiểu Kiều thích ở đâu là được.
Hạ Thiên tất nhiên sẽ chẳng quan tâm, Kiều Tiểu Kiều ở đâu cũng được, hắn không có ý kiến.
- Tiểu Kiều, em thấy thế nào?
Kiều Đông Hải quay sang thăm dò ý kiến của Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều nhìn những vệ sĩ được đưa lên xe cứu thương, cuối cùng nàng cũng gật đầu:
- Được rồi, nhưng trước tiên em phai đi lấy mái cái đã.
- Để cho người khác đi lấy.
Kiều Đông Hải khuyên nhủ:
- Anh sẽ cho người đến đây chuyển tất cả những gì của em về nhà.
- Không cần, em chỉ cần lấy máy tính về là được.
Kiều Tiểu Kiều lắc đầu, sau đó nàng nhìn Hạ Thiên:
- Chồng, anh đi với em lên lấy máy.
- Được rồi, anh sẽ cho người lái xe chống đạn đến, khi mọi người đi xuống thì chúng ta sẽ di chuyển.
Kiều Đông Hải khẽ gật đầu, có Hạ Thiên ở cùng với Kiều Tiểu Kiều thì hắn rất yên tâm.
Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều đi vào thang máy, khi cửa thang máy khép lại thì cục trưởng cục công an Hoàng Hải Đào cũng đã đến. Xảy ra chuyện lớn, tất nhiên cục trưởng như lão phải xuất hiện.
- Kiều thiếu gia, Kiều tiểu thư có sao không?
Hoàng Hải Đào vội vàng đi đến trước mặt Kiều Đông Hải, tuy lão biết rõ chết vài người nhưng cũng may chỉ là vệ sĩ mà không phải chính chủ. Những năm gần đây người ta cũng coi thường nhân mạng, nếu nói không khoa trương thì mười vệ sĩ thậm chí còn kém một Kiều Tiểu Kiều bị thương.
Hoàng Hải Đào biết rõ, chỉ cần Kiều Tiểu Kiều không sao thì mọi chuyện sẽ tốt, vì vậy câu đầu tiên lão hỏi về sự an nguy của Kiều Tiểu Kiều.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5zz chấm cơm.
- Không có gì, cô ấy đang đi cùng Hạ Thiên lên lầu lấy vài món đồ, chúng tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi tòa nhà nhà.
Kiều Đông Hải nói đến đây thì di chuyển chủ đề, giọng điệu có chút tức giận:
- Cục trưởng Hoàng, chú đi hỏi nhóm đặc công có vấn đề gì, sao lại để sát thủ trà trộn vào?
- Kiều thiếu gia, tôi đang kiểm tra vấn đề này, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ có câu trả lời rõ ràng.
Hoàng Hải Đào vội vàng trả lời.
Đúng lúc này Hoàng An Bình đã vội vàng đi đến:
- Đã kiểm tra, đặc công kia không phải sát thủ.
- Cái gì?
Vẻ mặt Hoàng Hải Đào chợt biến đổi:
- Xác định hắn không phải sát thủ sao?
- Xác định không phải, đây là người bản địa ở thành phố Giang Hải, đã làm cảnh sát được mười năm. Căn cứ vào các tư liệu thì người này không thể nào là sát thủ, kết quả sơ bộ đang hoài nghi người này bị uy hiếp.
Hoàng An Bình vội vàng nói.
- Không xong.
Vẻ mặt Hoàng Hải Đào chợt biến đổi:
- Nếu hắn không phải là sát thủ, điều này chẳng phải đã nói sát thủ còn đang quanh đây sao?
- Tôi cũng lo lắng vấn đề này, nhưng đã cho tất cả đặc công rút khỏi tòa nhà. Bây giờ cảnh sát hình sự chúng tôi sẽ tiếp nhận, có lẽ không có vấn đề gì.
Hoàng An Bình gật đầu nói, sau đó hắn quay sang Kiều Đông Hải:
- Kiều thiếu gia, Hạ Thiên cùng đi với Kiều tiểu thư sao?
- Bọn họ lên lầu lấy vài vật dụng.
Vẻ mặt Kiều Đông Hải có chút bất an, vừa rồi ai cũng cho rằng sát thủ đã tử vong, cảm thấy không còn vấn đề gì. Nhưng lúc này sau khi biết đặc công vừa rồi không phải là sát thủ thì Kiều Đông Hải lập tức trở nên lo lắng.
Hai tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên, tòa nhà chấn động, mọi người lại vô thức nằm xuống, đám người bên ngoài lại xôn xao.
- Lầu chín, lầu chín phát nổ.
- Không xong, đó là phòng ngủ của Kiều tiểu thư.
- Kiều tiểu thư thế nào rồi?
- Ai biết Kiều tiểu thư ở đâu không?
Bên ngoài chợt rối loạn, Kiều Đông Hải bò lên mà vẻ mặt không còn chút máu.