Tôn Hinh Hinh ngồi trên ghế sa lông, nàng cầm điều khiển từ xa và liên tục đổi đài, nhưng đổi qua đổi lại mà vẫn không thấy tiết mục muốn xem. Ngày xưa nàng rất thích phim Hàn, lúc này lại không còn lực hấp dẫn với nàng.
Sau khi bấm qua vài đài thì Tôn Hinh Hinh dứt khoát tắt ti vi, sau đó lại ngồi ngây ngốc, cuối cùng lấy điện thoại ra nhìn giờ mà cặp mày khẽ chau lại. Bây giờ đã là mười giờ mà Hạ Thiên vẫn chưa về.
Tôn Hinh Hinh khẽ ngáp một cái rồi chợt bối rối nhưng không có ý nghĩ muốn đi ngủ trong đầu. Tuy tính toán đâu ra đấy nhưng nàng mới quen biết Hạ Thiên được ba ngày mà đã quan tâm đặc biệt đến người này, dù Hạ Thiên chỉ ở cùng nhà được một đêm, tối qua cũng không về, đêm nay lại không về làm nàng cảm thấy không thích ứng, dù sao cũng thấy thiếu thiếu một thứ gì đó.
Tôn Hinh Hinh nhớ đã nghe ai đó nói phụ nữ luôn dễ phát sinh tình cảm với người đàn ông cứu giúp mình, vì vậy anh hùng cứu mỹ nhân luôn là chiêu thức tán gái tốt nhất, chẳng lẽ nàng cũng sa vào tình cảnh như vậy?
Lại nói tiếp, người này thật sự cũng có thể gây chuyện, mới vài ngày đã đánh bao nhiêu người, đã tiến vào đồn cảnh sát hai lần, đúng là không thể làm cho người khác bớt lo.
Tôn Hinh Hinh lại nghĩ đến tình cảnh vào lúc sáng sớm có một chiếc xe vài trăm ngàn chở Hạ Thiên về cửa hàng hoa, hơn nữa còn có điện thoại iphone giá vài ngàn đồng, vì vậy mà nàng không khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ thật sự như lời nói của Phương Hiểu Như, Hạ Thiên đã bám được một phú bà? Hay là đúng như lời Hạ Thiên nói, Kiều Tiểu Kiều là vợ của hắn?
Nghĩ tới nghĩ lui thì Tôn Hinh Hinh cảm thấy khả năng Hạ Thiên theo phú bà là rất lớn, nhưng hắn cũng không quá đẹp trai, theo lý thì các bà nhà giàu sẽ không thích những người như vậy mới đúng.
- Có nên gọi điện thoại không nhỉ?
Tôn Hinh Hinh cầm lấy điện thoại, sau đó nàng lại buông xuống, khoảnh khắc này có chút do dự.
- Cong, cong!
Chuông cửa chợt vang lên.
Trong lòng Tôn Hinh Hinh chợt trở nên vui vẻ, nàng vội vàng nhảy dựng lên rồi đi ra mở cửa.
Một người đàn ông còn trẻ đứng bên ngoài, cũng không phải là Hạ Thiên.
- Tiểu Vũ, sao lại là em?
Tôn Hinh Hinh kêu lên nghẹn ngào, nàng tưởng rằng Hạ Thiên sẽ quay về, không ngờ lại chính là em trai, là Tôn Thiên Vũ.
Khi thấy bộ dạng của Tôn Thiên Vũ thì Tôn Hinh Hinh cũng không khỏi hỏi một câu:
- Tiểu Vũ, có chuyện gì xảy ra? Sao bộ dạng khốn khổ như vậy?
Bộ dạng Tôn Thiên Vũ quả thật rất khốn khổ, quần áo nhăm nhúm và bẩn thỉu giống như vài ngày không tắm rửa, vẻ mặt tiều tụy, tóc tai bù xù, hốc mắt hảm sâu, mơ hồ còn nhìn thấy tơ máu, hình như mất ngủ lâu ngày.
- Chị, em vào trước rồi nói sau.
Tôn Thiên Vũ khẽ nói, giọng nói có chút khàn khàn.
- À, vào, vào thôi.
Tôn Hinh Hinh vội vàng đưa Tôn Thiên Vũ vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Tôn Thiên Vũ tự mình lấy nước uống, sau khi uống cạn sạch thì lại tiếp tục rót thêm một ly. Sau khi uống ba ly thì cuối cùng mới đứng dậy đến bên cạnh ghế sa lông uể oải ngồi xuống.
- Tiểu Vũ, em đã ăn tối chưa?
Tôn Hinh Hinh ân cần hỏi han.
- Em... ....
Tôn Thiên Vũ có chút do dự:
- Em đã ăn rồi.
- Được rồi, đừng gạt chị, đúng lúc có dư nhiều cơm, chị sẽ hâm lại cho nóng, em chịu khó lấp đầy bao tử đi.
Tôn Hinh Hinh chỉ cần nhìn bộ dạng của Tôn Thiên Vũ là biết, vì vậy nàng vội vàng đứng lên đi vào nhà bếp.
- Cong, cong!
Chuông cửa lại vang lên.
Tôn Thiên Vũ chợt nhảy dựng khỏi ghế sa lông, vẻ mặt biến đổi lớn.
- Không cần, chị, không cần mở cửa.
Khi thấy Tôn Hinh Hinh đi về phía cửa thì Tôn Thiên Vũ hạ giọng nói, vẻ mặt rất lo lắng.
- Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?
Tôn Hinh Hinh có chút buồn bực.
- Không, không có gì, chị, tóm lại đừng mở cửa.
Tôn Thiên Vũ có vẻ cực kỳ căng thẳng.
- Chị Hinh, là tôi đây.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Hạ Thiên, hắn rất thính tai, tất nhiên đã nghe rõ động tĩnh bên trong.
- Tiểu Vũ, người này là bạn bè, cậu ấy cũng ở đây, đừng sợ.
Tôn Hinh Hinh mơ hồ biết rõ Tôn Thiên Vũ đang trốn người, vì vậy khẽ hạ giọng giải thích.
- Chị, đây là bạn trai của chị sao?
Vẻ mặt Tôn Thiên Vũ chợt hòa hoãn trở lại.
- Còn...Còn chưa phải!
Vẻ mặt Tôn Hinh Hinh khẽ đỏ lên, vừa nói vừa mở cửa phòng.
Hạ Thiên đi vào trong phòng, sau đó nhìn thấy Tôn Thiên Vũ.
- Chị Hinh, đây là ai?
Hạ Thiên nhìn Tôn Thiên Vũ bằng ánh mắt có chút địch ý, người này tuy bộ dạng có chút khốn khổ nhưng cũng không tệ, chẳng lẽ đối phương muốn đến đây cướp vợ?
- Đây là em trai tôi, là Tôn Thiên Vũ. Tiểu Vũ, đây là Hạ Thiên, là nhân viên cửa hàng hoa của chị, các cậu cứ ở đây tâm sự trước, tôi vào trong hâm nóng thức ăn.
Tôn Hinh Hinh nhanh chóng giải thích, sau đó nàng đi vào phòng bếp.
- À, thì ra là em trai của chị Hinh!
Hạ Thiên nghe thấy Tôn Hinh Hinh nói như vậy thì tất nhiên sẽ yên lòng.
Tôn Thiên Vũ nhìn Hạ Thiên, hắn không lên tiếng, vẻ mặt có chút hương vị đề phòng. Đối phương không nói lời nào tất nhiên Hạ Thiên cũng sẽ không chủ động lên tiếng, hắn chỉ thích nói chuyện với người đẹp, không có tâm tình tán dóc với đàn ông. Vì thế mà kết quả là đến khi Tôn Hinh Hinh đưa đồ ăn ra thì hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào.
Tôn Thiên Vũ có vẻ rất đói, ăn như sói như hổ, thậm chí còn khủng bố hơn sức ăn của cả Hạ Thiên. Chưa đến một lúc sau thì hai người đã dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi thứ, may mà Tôn Hinh Hinh làm món ăn rất phong phú, hơn nữa lại biết rõ Hạ Thiên ăn nhiều, vì vậy nên cố ý nấu nhiều cơm. Nếu không thì sợ rằng sẽ không đủ cơm lấp đầy bao tử hai con quỷ đói.
- Được rồi, Tiểu Vũ, bây giờ em có thể nói cho chị biết, cuối cùng có chuyện gì xảy ra?
Sau khi dùng cơm xong thì Tôn Hinh Hinh dùng giọng dịu dàng nói.
- Chị, em...Em muốn ở lại đây vài ngày.
Tôn Thiên Vũ có chút do dự, hắn khẽ nói.
- Tiểu Vũ, em muốn ở đây thì tất nhiên không có vấn đề, đừng nói là vài ngày, dù là vài năm vài tháng cũng có thể.
Tôn Hinh Hinh khẽ nói:
- Nhưng chị muốn biết em có chuyện gì xảy ra?
- Chị, không có gì, chị cũng đừng hỏi nữa.
Tôn Thiên Vũ khẽ cắn môi nói.
Tôn Hinh Hinh nhìn Tôn Thiên Vũ, đứa em trai này
nhỏ hơn nàng một tuổi, lúc nhỏ hai chị em có cảm tình rất tốt, những năm gần đây cũng không biết vì nguyên nhân gì mà tình cảm giữa hai người lạnh nhạt đi khá nhiều. Tôn Thiên Vũ đang học năm ba ở đại học Giang Hải nhưng chỉ đến thăm Tôn Hinh Hinh có hai lần, vì vậy khi thấy em trai chật vật thì chợt sinh ra cảm giác gặp phải chuyện gì đó rất khó giải quyết.
- Tiểu Vũ, có phải cậu đang trốn người nào không?
Tôn Hinh Hinh trầm ngâm một lúc rồi mở miệng hỏi:
- Em cứ nói ra, dù có chuyện gì thì chị cũng sẽ giúp em, em là em trai của chị.
- Chị, thật sự không có gì, em chỉ cần ở trong đây vài ngày là tốt.
Tôn Thiên Vũ lắc đầu, vẫn không chịu nói ra nguyên nhân.
- Không có gì mới là lạ.
Hạ Thiên nhịn không được phải chen vào một câu:
- Nhìn bộ dạng của cậu thì ít nhất là ba ngày rồi chưa ngủ, còn nói không có gì. Trước đó một tuần lại bị người ta đánh một trận, tình trạng vết thương còn chưa lành. À, còn nữa, trong tháng gần đây cậu cùng một người phụ nữ trác táng nhiều lần, tôi thấy có lẽ vì người phụ nữ này mà rước lấy phiền toái.
- Anh... ....
Tôn Thiên Vũ đột nhiên nhìn Hạ Thiên:
- Anh...Sao anh biết?
- Tiểu Vũ, những gì Hạ Thiên nói là thật sao?
Vẻ mặt Tôn Hinh Hinh chợt biến đổi:
- Cuối cùng có chuyện gì xảy ra, em nói rõ đi.
- Chị, em... .... Bạn đang đọc truyện tại Truyện 5zz - https://truyen5zz.com
Tôn Thiên Vũ có chút chần chờ.
Hạ Thiên dùng giọng mất hứng nói:
- Là đàn ông thì phải dứt khoát, có chuyện gì cứ nói, tôi sẽ đi thu phục, tôi cũng không muốn để chị Hinh phải liên lụy.
- Đúng vậy, Tiểu Vũ, mau nói ra, nói không chừng Hạ Thiên có thể giúp em.
Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh mở lời khuyên nhủ.
Tôn Thiên Vũ nhìn Tôn Hinh Hinh, cuối cùng cũng nói rõ moi chuyện.
Những gì Tôn Thiên Vũ đã trải qua cũng không quá mới mẻ, hai tháng trước hắn tìm được một công việc làm thêm đó là làm nhân viên một công ty bất động sản. Công tác này không có mức lương cơ bản, chỉ thuần túy ăn phần trăm, cũng không có yêu cầu thời gian làm việc, gì vậy rất thích hợp với sinh viên còn đi học như Tôn Thiên Vũ.
Sau đó Tôn Thiên Vũ chợt quen biết với một cô gái xinh đẹp cùng chỗ làm, Tôn Thiên Vũ rất phong nhã, rất được các cô gái yêu thích. Vì vậy mà không lâu sau, hai người đã đưa nhau lên giường, bắt đầu một cuộc sống gian phu dâm phụ.
Đáng tiếc là Tôn Thiên Vũ không biết cô gái kia là hoa đã có chủ, tuy không phải là gái có chồng nhưng lại là phòng nhì của giám đốc công ty bất động sản. Một tuần trước sự việc bại lộ, Tôn Thiên Vũ bị thủ hạ của tên giám đốc kia đánh cho một trận, cô bé kia cũng bị kéo đi.
Tôn Thiên Vũ cũng cho rằng sự việc đến lúc này đã kết thúc, nhưng ba ngày trước hắn nhận được điện thoại của cô gái kia, cô gái nói hắn nên chạy trốn cho nhanh, tên giám đốc đã quay về, hắn biết được tin tức thì giận tím mặt, vì vậy tìm vài người quen để xử lý Tôn Thiên Vũ.
Theo lời nói của cô gái kia thì tên giám đốc này có quan hệ với hắc đạo, đã nhiều lần làm chuyện xấu, tâm địa ác độc, nói được làm được, vì vậy đối phương nói sẽ diệt Tôn Thiên Vũ, tất nhiên sẽ có gan đi làm.
Tôn Thiên Vũ có thuê một gian phòng ngoài trường đại học, khi nhận được điện thoại của cô gái thì hắn đang ở bên ngoài, đợi đến khi quay về phòng thì tất cả mọi thứ bên trong đã nát nhừ. Sau đó hắn biết cô gái kia nói không sai, người ta thật sự muốn giết mình, may mà mình không có ở nhà, nếu không đã bị người ta giết chết. Cũng vì thế mà hắn bắt đầu lẩn trốn.
Tôn Thiên Vũ sợ hãi vài ngày, đã vài ngày ăn không ngon ngủ không yên, đã vài lần suýt nữa bị tóm. Hắn gần như đã tan vỡ, cuối cùng nghĩ đến chị gái của mình, vì vậy muốn đến đây lẩn trốn vài hôm.
Tôn Hinh Hinh nghe xong câu chuyện của Tôn Thiên Vũ mà vẻ mặt chợt tái nhợt. Những năm nay giá nhà đất leo thang, một giám đốc công ty bất động sản cũng là kẻ có vài tỷ tiền, hơn nữa đám người này lạ có bối cảnh phức tạp, bọn họ muốn đánh chết một sinh viên không tiền không bối cảnh như Tôn Thiên Vũ thì quá dễ dàng.
- Hạ Thiên, sao bây giờ?
Tôn Hinh Hinh dùng ánh mắt cầu xin trợ giúp nhìn người đàn ông mà mình vừa quen được ba ngày, nàng biết mình không có năng lực giúp em trai, người có thể giúp đỡ Tôn Thiên Vũ chỉ có thể là Hạ Thiên.
- Đơn giản thôi, trước tiên tôi đi xử lý tên giám đốc kia là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói, trong mắt hắn thì đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.
- Anh nói có vẻ quá dễ.
Tôn Thiên Vũ hừ một tiếng, rõ ràng hắn đang cho rằng Hạ Thiên khoác lác.