Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 270: Cướp quần áo của các người


trước sau


Đến khi hai tên cảnh sát biết được người kêu cứu là Lưu Thái Hà thì vội vàng chạy đến.

- Lưu tiểu thư, thằng nào cướp?

- Lưu tiểu thư, cô không sao đấy chứ?

Hai cảnh sát hầu như cùng nói một lúc.

Lưu Thái Hà vọi vàng lui đến bên cạnh hai tên cảnh sát, sau đó nàng chỉa tay vào Hạ Thiên và Mộc Hàm:

- Cảnh sát, chính là hai người này, đám người này dám công khai cướp bóc ở chốn đông người, còn đánh nhiều người tham gia ngăn chặn.

Đám người bàng quan bên ngoài đều thầm nghĩ, nếu đám lưu manh kia được gọi là hy sinh vì việc nghĩa thì trên đời này bất kỳ người nào cũng sẵn lòng vì việc nghĩa.

Tuy trong lòng đám người đều cảm thấy không đúng nhưng không ai dám nói câu nào, bọn họ cũng không dám đắc tội với Lưu Thái Hà.

- Bọn họ đánh bị thương nhiều người như vậy sao?

Vẻ mặt tên cảnh sát có chút cao lớn chợt biến đổi, hắn vội vàng hỏi.

- Đúng vậy, bọn họ đánh người, có thể là người có võ.

Lưu Thái Hà nói, sau đó nàng hạ giọng:

- Rút súng bắn chết đôi cẩu nam nữ này.

Hai cảnh sát nghe thấy vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi, cả hai đưa mắt nhìn nhau, sau đó rút súng, một người chĩa vào Hạ Thiên, một người chĩa vào Mộc Hàm:

- Không được nhúc nhích, giơ tay lên.

Mộc Hàm nhìn Lưu Thái Hà, nàng cười nhạt một tiếng:

- Cô làm tôi thất vọng rồi, kết quả là cô phải nhờ cảnh sát hỗ trợ sao?

- Bây giờ thì sợ rồi à?

Lưu Thái Hà cười lạnh:

- Các người không phải đánh nhau rất giỏi sao? Bây giờ tôi muốn xem, có phải các người lợi hại hay súng lợi hại.

- Mọi người ở đây đều thấy rõ ràng, chúng tôi không phải cướp. Cô cho rằng tùy tiện ép tội người khác thì có thể nổ súng sao?

Mộc Hàm thản nhiên nói.

- Cô sai rồi, tất cả đều thấy rất rõ, các người là cướp, hơn nữa còn chống lệnh bắt người.

Trên mặt Lưu Thái Hà có vài phần đắc ý, sau đó nàng quay đầu nhìn đám đàn ông đang vây quanh:

- Anh nói xem, có phải như vậy không?

- Đúng vậy, đó là đương nhiên.

Người được hỏi liên tục gật đầu.

Lưu Thái Hà lại chỉ vào một người khác:

- Anh thấy gì?

- À, tôi thấy bọn họ cướp Lưu tiểu thư!

Người bị chỉ có chút chần chừ, cuối cùng cũng trả lời.

Lưu Thái Hà gật đầu thỏa mãn, sau đó nàng nhìn hai tên cảnh sát:

- Hai vị cảnh sát, hai người bọn họ có phải chống lại lệnh bắt người không?

- Đúng vậy, bọn họ chống lệnh bắt người.

Tên cảnh sát cao vội vàng trả lời.

Tên cảnh sát lùn lại quát lên với Hạ Thiên và Mộc Hàm:

- Bảo các người giơ tay lên, có nghe thấy không? Còn dám phản kháng sao? Tôi nói lần cuối cùng, nếu phản kháng tôi sẽ nổ súng.

Mộc Hàm thấy tình cảnh như vậy mà có chút sững sờ, tuy đã sớm nghe nói tên Thái Tử kia có thế lực rất lớn ở địa phương, nhưng nàng cũng không ngờ đối phương có thể một tay che trời. Bây giờ đám người này ép người khác vào tội cướp của, hơn nữa còn chống lệnh bắt người, đồng thời còn muốn bắn chết người.

Mộc Hàm tin, nếu mình và Hạ Thiên là người thường, như vậy chỉ sợ sẽ chết uổng ở đây mà không thể nói lý lẽ.

Tất nhiên Mộc Hàm cũng không sợ, dù không có Hạ Thiên thì nàng cũng nắm chắc có thể nổ súng trước hai tên cảnh sát kia. Hơn nữa bây giờ có Hạ Thiên, nàng không cần quan tâm đến hai tên cảnh sát.

Nhưng Mộc Hàm dù sao cũng cảm thấy sự việc rất khó tưởng, bây giờ dù sao cũng là xã hội pháp trị, dù nàng là đặc công, cũng lén làm vài chuyện phi pháp nhưng tốt xấu gì cũng là hành động bí mật, cũng không quang minh chính đại như đám người này.

- Các người không biết mình đang coi trời bằng vung sao?

Mộc Hàm nhìn Lưu Thái Hà, ánh mắt có vẻ lạnh lùng.

- Xem ra cô còn chưa biết, trong đất Lâm Giang, lời nói của Thái Tử chính là trời.

Lưu Thái Hà dùng ánh mắt xem thường nhìn Mộc Hàm:

- Mà Lưu Thái Hà tôi chính là người phát ngôn của Thái Tử, lời của tôi chẳng khác nào của Thái Tử. Vì vậy bây giờ tôi nói hai người là cướp thì chính là cướp, tôi nói hai người chống lại lệnh bắt thì chống lại lệnh bắt, lời nói của tôi là pháp luật ở đây.

- Ngu ngốc, lời nói mà cũng coi là pháp luật, xem ra đám người các người đều là loại ngốc nghếch.

Hạ Thiên lười biếng chen vào một câu.

- Này, có người nói như vậy sao?

- Tiểu tử kia, mày mới là thằng ngu, chết đến nơi mà còn nói bậy bạ.

- Mẹ kiếp, thằng này bị đánh cũng đáng, là loại muốn chết.

... ....

Đám người tức giận mắng lớn, nguyên nhân rất đơn giản, câu nói của Hạ Thiên vừa rồi đã mắng tất cả đám người ở đây.

- Chồng, làm sao bây giờ?

Mộc Hàm quay đầu nhìn Hạ Thiên, nàng hỏi ý của hắn, thật ra nàng cũng không có nhiều cố kỵ, người bị Long Tổ truy nã thì còn gì cố kỵ?

Lưu Thái Hà nghe được lời nói của Mộc Hàm thì đắc ý:

- Thế nào, bây giờ không biết phải làm sao rồi à? Không phải cô muốn cởi sạch đồ của tôi sao? Tôi có thể cho cô một cơ hội, nếu bây giờ cô cởi sạch đồ ra chạy một vòng huyện Lâm Giang, tôi sẽ tha cho cô một mạng.

- Vợ, nếu chúng đã vu oan cho ta là cướp, như vậy chúng ta cũng đùa một lần.

Hạ Thiên ngáp một cái:

- Nữ giao cho chị, tôi sẽ thu phục đám đàn ông.

Hạ Thiên nói xong thì biến mất ngay tại chỗ.

Khi Lưu Thái Hà còn đang đắc ý thì vẻ mặt biến đổi, nàng cảm thấy tình hình không đúng, vì vậy hô lớn:

- Nổ súng đi.

Hai cảnh sát vừa nghe được lời này thì cảm thấy cổ tay cực kỳ đau đớn, ngay sau đó bàn tay chợt nhẹ bẫng, súng đã bị cướp.

- Bốp.

Mộc Hàm cũng ra tay ngay sau đó, nàng quất lên mặt Lưu Thái Hà một bạt tai, Lưu Thái Hà cảm thấy trời đất xoay chuyển.

Đợi đến khi ánh mắt Lưu Thái Hà khôi phục lại như thường thì vẻ mặt chợt trắng bệch. Lúc này một họng súng tối đen chĩa vào đầu mình, mà người cầm súng chính là Mộc Hàm.

- Này, cướp thì cướp, cởi hết quần áo ra.

Hạ Thiên cầm hai khẩu súng, hắn dùng khẩu này để chỉ chỉ, sau đó lại dùng khẩu kia:

- Mày, nhanh lên, cởi quần áo, còn mày nữa, các người cũng vậy, mau cởi ra, tôi muốn cướp quần áo.

Khi thấy đám người có chút do dự thì Hạ Thiên rất bực bội, hắn đột nhiên cầm súng đi về phía tên cảnh sát cao, khi đến gần hắn đập súng lên ót đối phương, tên này lập tức ngã xuống đất:

- Mau cởi nhanh, nếu không tôi
nổ súng, đám ngu ngốc các người không phải vừa nói chúng tôi là cướp sao? Bây giờ chúng tôi cướp cho các người xem.

- Trả tiền được không?

- Đúng vậy, điện thoại được không?

- Tôi cũng tình nguyện trả tiền, không cần phải cởi đồ đấy chứ?

... ....

Hạ Thiên càng thêm mất hứng:

- Ai muốn tiền của các người, tôi không có tiền sao? Điện thoại rách mà mang ra sao? Tôi không cần, tất cả đều phải cởi đồ ra, cởi sạch, không được chừa lại.

Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung một câu:

- À, mấy người phụ nữ khỏi phải cởi, dáng người kém quá, đúng là ác mộng.

Nghe nói phụ nữ không cần phải cởi thì Lưu Thái Hà thở phào một hơi, nhưng Mộc Hàm lại lên tiếng:

- Cô đừng vui mừng quá sớm, những người phụ nữ khác có thể không phải cởi, nhưng cô nhất định phải cởi. Vừa rồi không phải cô nói tôi phải cởi sạch chạy một vòng sao? Bây giờ thì đúng lúc, bây giờ tôi trả lại cho cô, cô cởi sạch ra rồi chạy một vòng quanh thị trấn.

- Cô...Cô đừng quá đáng.

Lưu Thái Hà dùng giọng ngoài mạnh trong yếu quát lên, bây giờ nàng bị súng chĩa vào đầu, tất nhiên cũng không dám nhiều lời.

- Đùng.

- Á... ....

Tiếng súng vang lên kèm theo đó là một tiếng thét thảm thiết, Lưu Thái Hà lập tức bị dọa đến mức mềm nhũn chân, thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống đất.

- Một súng này chỉ là cảnh cáo, viên đạn tiếp theo sẽ không biết trúng ai, mau cởi ra cho tôi.

Mộc Hàm vừa rồi bắn vào đùi tên cảnh sát lùn, nàng khong có cảm tình với loại cảnh sát này.

- Cô cũng là phụ nữ, sao lại ép tôi làm những chuyện sau này không còn mặt mũi gặp người?

Lưu Thái Hà cắn răng nói.

- Vửa rồi cô bắt tôi cởi quần áo, sao không nghĩ đến vấn đề này?

Mộc Hàm cười lạnh:

- Tính kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn, tôi đếm đến ba, nếu cô còn không cởi, tôi sẽ bắn nát đầu cô.

- Ba!

- Hai!

- Một!

- Tôi cởi!

Lưu Thái Hà thét lên, sau đó nàng bắt đầu cởi áo.

Động tác của Lưu Thái Hà rất chậm, nhưng mùa này người ta thường mặc rất ít, dù có chậm cũng không trì hoãn được bao lâu, một lúc sau trên người chỉ còn lại một bộ nội y. Đám đàn ông đang vây quanh cũng không nhịn được phải chuyển ánh mắt lên người nàng, làn da trắng nõn, dáng người lung linh, điều này làm cho vài người chảy nước miếng.

- Các người nhìn gì? Cởi ra ngay.

Hạ Thiên không hài lòng, đám người này chỉ biết nhìn Lưu Thái Hà mà không cởi ra. Cuối cùng hắn còn bổ sung một câu:

- Đúng là không biết thưởng thức, xấu vậy mà cũng nhìn, các người không thấy lưng và bụng cô ta toàn thịt thừa à?

Đám đàn ông đều có chút căm tức, tên khốn kia đúng là no bụng không biết người khác đang đói, chính mình có vợ đẹp mà không biết suy nghĩ cho bọn họ. Eo của Lưu Thái Hà chỉ có hơi thô, nếu nói đó là thịt thừa, bọn họ chỉ cần có vợ như Lưu Thái Hà cũng là phước tám đời.

Bây giờ Hạ Thiên uy hiếp, bọn họ cũng không đám nói gì, cũng chỉ ngoan ngoãn cởi quần áo. Chỉ một lát sau đám đàn ông đều cởi sạch chỉ còn quần lót, vì vậy mà tình cảnh bây giờ giống hệt như biểu diễn nội y.

Không ít người đã hối hận vì đến đây xem náo nhiệt, quả nhiên làm thế này cũng có nguy hiểm, không ngờ ép người ta là cướp, bây giờ người ta làm thật. Hơn nữa không bị cướp gì, lại bị cướp quần áo, bọn họ sao lại gặp đám cướp biến thái này?

- Cởi ra.

Mộc Hàm thấy Lưu Thái Hà ngừng lại thì không khỏi quát lớn, mà trong lòng đám đàn ông kia cũng không ngừng hô hào:

- Đúng rồi, con mẹ nó, cởi ra cho ông... .... Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5zz chấm cơm.

- Dù cô giết tôi, tôi cũng không cởi nữa.

Lưu Thái Hà tuy sợ chết nhưng vẫn còn sợ một vấn đề khác, nàng dám khẳng định, nếu mình cởi sạch trước mặt mọi người, nếu Thái Tử biết được, chưa nói đến vấn đề Thái Tử sẽ không còn cần nàng, mà Thái Tử cũng sẽ không cho nàng bỏ đi. Nàng biết quá nhiều bí mật về hắn, dưới tình huống này, chắc chắn nàng chỉ còn đường chết


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện