-- Thanh Thanh, các người luyện trước, chị xuống lầu nhận điện thoại.
Mộc Hàm nói một câu, sau đó nàng cầm lấy điện thoại xuống đi ra phòng luyện công. Sau khi xuống phòng khách và thấy không có người nào thì nàng mới nhấn nút nghe:
- Tôi còn sống, ông rất thất vọng phải không?
- Cô sai rồi, cô còn sống thì tôi rất vui sướng.
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh nhàn nhạt:
- Điều này đã chứng minh những gì bồi dưỡng cô trong nhiều năm qua rất thành công.
- Nói như vậy chẳng lẽ tôi phải cảm ơn ông sao?
Trong giọng điệu của Mộc Hàm mang theo hương vị châm chọc, nếu là trước kia thì nàng sẽ rất cảm kích, nhưng bây giờ nàng đã hiểu, mình chỉ là một quân cờ của đối phương mà thôi.
- Nếu cô thật sự cảm tạ tôi, như vậy cô nên giết chết hạ thiên, sau đó cô quay về Long Tổ, sau một khoảng thời gian nữa, thậm chí tôi sẽ nhường vị trí của tôi cho cô.
Giọng nói của người này vẫn rất bình thản, nhưng lời nói lại có sức hấp dẫn rất lớn.
- Tôi để ông tiếp tục thất vọng rồi, tôi không muốn mưu sát chồng.
Mộc Hàm hừ lạnh một tiếng nói.
- Nói như vậy cô tiếp tục muốn mình là đối tượng bị Long Tổ truy sát sao?
Giọng nói ở đầu dây bên kia có thêm chút phẫn nộ:
- Cô có biết làm như vậy sẽ dẫn đến tai nạn cho những người có quen biết với mình không?
- Ông uy hiếp tôi sao?
Mộc Hàm rất tức giận.
- Tôi chỉ nói cho cô biết một sự thật.
Giọng nói bên kia lại khôi phục sự bình thản:
- Cô phản bội quốc gia, còn giết chết cả người của Long Tổ, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể bắt sạch những người liên quan đến cô. Tôi dùng tội phản bội quốc gia để bắt giữ bọn họ, đến khi đó hậu quả là gì thì cô biết rất rõ.
- Đây chỉ là chuyện riêng, ông không cần lạm sát kẻ vô tội.
Mộc Hàm tức giận quát.
- Có phải vô tội hay không đều do tôi quyết định.
Giọng nói bên kia có chút lạnh lùng:
- Như tôi nói cô phản quốc, cô phải là kẻ phản quốc.
Mộc Hàm nghe nói như vậy thì chợt tỉnh táo, người này trước kia đều hạ lệnh cho mình, cũng không nói nhiều lời, hôm nay thái độ đối phương rất khác thường, chắc chắn có vấn đề không tầm thường.
- Rốt cuộc ông muốn thế nào?
Mộc Hàm chậm rãi hỏi, nàng bắt đầu ý thức đối phương gọi điện thoại cho mình không phải chỉ là uy hiếp, phải có mục đích khác.
- Tôi muốn giải quyết triệt để vấn đề này.
Đầu dây bên kia hờ hững nói:
- Tám giờ tối nay tôi hy vọng có thể thấy các người xuất hiện ở câu lạc bộ Golf Giang Đông của thành phố Giang Hải, chúng ta mặt đối mặt giải quyết vấn đề, nếu cô không muốn liên lụy đến người vô tội thì tốt nhất đừng nên bội ước.
Lần này đối phương không cho Mộc Hàm cơ hội nói chuyện, lão vừa nói dứt lời thì cúp điện thoại. Tâm tình của Mộc Hàm cũng trở nên trầm trọng hơn vào lúc này.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện 5zz - https://truyen5zz.comMấy ngày nay sóng êm biển lặng đã làm Mộc Hàm sinh ra ảo giác giống như người kia không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhưng bây giờ nàng mới biết mình đã sai. Người kia sẽ không bỏ qua cho nàng, thậm chí còn tự mình đến Giang Hải, mục đích chỉ có một, đó là giải quyết nàng. Nàng tin, nếu tối nay nàng xuất hiện ở câu lạc bộ Golf Giang Đông, nàng sẽ không thể thấy được ánh mặt trời ngày mai.
Nhưng Mộc Hàm không thể không đi, vì nàng biết rõ năng lượng của người kia, dù là Kiều gia có thế lực mạnh nhất Giang Hải cũng không thể chống lại lão. Nếu đêm nay nàng không đến ước hội, có lẽ ngày mai Kiều gia sẽ gặp phải tai nạn khó lường.
Mộc Hàm không quen biết với Kiều gia, nàng cũng không muốn liên quan đến người vô tội. Vì vậy nàng quyết định tối nay sẽ đến ước hội, dù thế nào thì nàng cũng phải giải quyết tất cả vấn đề.
Nhưng Mộc Hàm cũng không muốn đi chịu chết, vì vậy nàng nhanh chóng cầm lấy điện thoại và gọi cho Hạ Thiên.
... ....
Câu lạc bộ Golf Giang Đông chính là một khu vực chơi golf chưa mở được bao lâu, tuy tên là Giang Đông nhưng thực tế lại ở vào vùng ngoại thành phía tây Giang Hải, vị trí này bình thường rất vắng, câu lạc bộ Golf Giang Đông cũng không ngoại lệ.
Bảy giờ năm mươi phút, Mộc Hàm chạy chiếc Audi A7 đến câu lạc bộ Golf Giang Đông.
- Chồng, chúng ta xuống thôi.
Mộc Hàm nói với Hạ Thiên ở bên cạnh.
- Tốt, lần này tôi sẽ xử lý tên tổ trưởng của Long Tổ.
Hạ Thiên theo Mộc Hàm xuống xe, hai người sóng vai đi vào cửa chính câu lạc bộ Golf Giang Đông.
- Chồng, tôi cũng không biết rõ thực lực của tổ trưởng, nhưng chắc chắn là rất mạnh, vì vậy cậu nhất định phải chú ý.
Mộc Hàm khẽ nhắc nhở.
Hạ Thiên không nói gì nhưng trong lòng lại không cho là đúng, bây giờ hắn phải nhanh chóng gặp mặt tên tổ trưởng Long Tổ, sau đó xử lý nhanh gọn.
Hạ Thiên vốn đang ở cùng Tôn Hinh Hinh, hắn đang định buổi tối sẽ leo núi bảy tám lần nhưng đột nhiên nhận được điện thoại của Mộc Hàm, nói tên tổ trưởng Long Tổ muốn gặp mặt. Hắn cảm thấy có chút khó chịu, tên kia là thứ quái quỷ gì, sao lại ngăn cản hoạt động sung sướng của mình?
- Đợi đến khi giết chết tên tổ trưởng Long Tổ ngu ngốc, sau đó quay về phải cho chị Hinh chín lần thoải mái.
Hạ Thiên tính toán như vậy, hắn cũng bước đi nhanh hơn.
Câu lạc bộ Golf Giang Đông lúc này rất lạnh lẽo, không một bóng người, nhưng bên trong lại lóe lên ánh đèn. Mộc Hàm không khỏi nhíu mày, tuy lúc này gôn trường quạnh quẽ cũng là bình thường, nhưng nàng dù sao cũng cảm thấy có gì đó là lạ không nói nên lời, nàng sinh ra cảm giác rất nguy hiểm.
Bóng người lóe lên, một hình bóng cao to xuất hiện phía trước, âm thanh cũng vang lên:
- Mộc Hàm, cô đến rồi sao?
- Hạ Ưng, là anh?
Mộc Hàm chỉ cần liếc mắt là nhìn ra đối phương, nàng hỏi ngay:
- Tổ trưởng đâu?
- Đi theo tôi.
Hạ Ưng dùng ánh mắt vô tình nhưng cố ý nhìn Hạ Thiên ở bên cạnh Mộc Hàm, sau đó hắn xoay người đi về phía trước.
Mọi người xuyên qua khu vực tiếp khách, đi vào một bãi cỏ rộng lớn, đây là mặt sân Golf. Hạ Ưng bước đi rất nhanh, hắn luôn đi về phía trước, khi đi đến một hồ nước nhỏ thì hắn mới ngừng lại.
Mộc Hàm quét mắt nhìn bốn phía, ba mặt đều là bãi cỏ, một bên là mặt hồ, dù bây giờ trời đã tối, nhưng vì không có thứ gì
che chắn tầm nhìn nên có thể thấy được tất cả mọi thứ trong phạm vi vài trăm mét. Ngoài Hạ Ưng và Hạ Thiên ở bên cạnh thì nàng không còn thấy một ai khác.
- Hạ Ưng, tổ trưởng đâu?
Mộc Hàm không nhịn được phải hỏi.
Hạ Ưng nhìn Mộc Hàm, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng:
- Mộc Hàm, cô thật sự cho rằng tổ trưởng chỉ vì một nhân viên nho nhỏ như cô mà đến Giang Hải sao?
- Ông ta lừa tôi đến đây sao?
Vẻ mặt Mộc Hàm chợt biến đổi, trong lòng càng lo lắng.
- Tôi đã nói rồi, trong mắt tổ trưởng thì cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ mà thôi.
Hạ Ưng cười lạnh, sau đó hắn quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Tổ trưởng suy đoán không sai, Hạ Thiên, cậu quả nhiên xuất hiện cùng Mộc Hàm.
Tâm tình Mộc Hàm chợt trầm xuống:
- Hạ Ưng, anh nói, các người chỉ muốn kéo Hạ Thiên đến đây thôi sao?
- Mộc Hàm, tôi chỉ muốn nói, không thiệt thòi tổ trưởng đã bồi dưỡng cô nhiều năm, nhiệm vụ cuối cùng này cô hoàn thành rất khá.
Khóe miệng Hạ Ưng lộ ra nụ cười đắc ý, sau đó hắn gầm lên:
- Giết hắn cho tôi.
- Ào ào... ....
Tiếng nước chảy vang lên, bốn bóng người từ trong hồ nước phóng ra rồi đánh về phía Hạ Thiên như chớp.
Mộc Hàm nhanh chóng rút súng nhưng đột nhiên cảm nhận được nguy hiển ép đến, Hạ Ưng đã phát động thế tấn công với nàng, đồng thời Hạ Ưng còn khẽ quát:
- Mộc Hàm, đối thủ của cô là tôi.
Mộc Hàm nhanh chóng lui về phía sau, nàng không am hiểu đánh nhau cận chiến, vì vậy không đám đứng gần bên Hạ Ưng. Vì nàng biết rõ, Hạ Ưng trong Long Tổ còn mạnh hơn cả Đoạn Nhận, nếu chiến đấu xáp lá cà thì nàng không phải đối thủ.
Chiến trường phân thành hai phần, Mộc Hàm và Hạ Ưng chiến đấu với nhau, Hạ Thiên thì nhận phải đòn tấn công của bốn kẻ địch, trong bốn người này, thủ đoạn công kích của người nào cũng mạnh hơn bất kỳ đối thủ nào Hạ Thiên đã từng gặp trước đó.
Tốc độ của bốn người này là rất nhanh, trước đó người có thể so sánh tốc độ với Hạ Thiên là Mị Nhi, nhưng tốc độ của bốn kẻ này có thể tương xứng với Mị Nhi, chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, bốn người đã phát động hơn trăm lần tấn công Hạ Thiên.
Vì quá vội vàng mà Hạ Thiên cũng sinh ra cảm giác luống cuống tay chân, hắn dùng Phiêu Miểu Bộ, khoảnh khắc sau đã đẩy tốc độ lên cao nhất, khó khăn lắm mới tránh thoát công kích. Những đòn tấn công trực diện, hắn không thể không đón đỡ, khi cứng đối cứng hắn lại phát hiện lực lượng của đám người này rất hùng mạnh, người nào cũng luân phiên liều mạng, rõ ràng làm hắn phải sôi máu.
Nhưng sau đợt tấn công đầu tiên thì quá trình tấn công của đám người có chút đình trệ, Hạ Thiên chớp lấy cơ hội bắt đầu phản kích. Hắn hóa thành một bóng người nhàn nhạt, nắm đấm tung ra như mưa, khoảnh khắc khi đám người khựng lại, hắn đã đấm ra hơn mười quyền.
Bốn người đều trúng vài quyền không ai ngoại lệ, vài tiếng kêu đau đớn vang lên, bốn người kia bay lên không rồi ngã nặng nề xuống bãi cỏ. Những quyền nặng nề của Hạ Thiên đánh lên người, trên cơ bản thì không ai không ngã, bốn người này cũng không ngoại lệ, tất cả đều nằm sấp đưới đất, không chút động tĩnh.
- Cũng không gì hơn.
Hạ Thiên bĩu môi, hắn có chút thất vọng. Sau đó hắn nhìn về phía Mộc Hàm đang chiến đấu với Hạ Ưng, hắn phát hiện nàng đang liên tiếp bại, căn bản không là đối thủ của Hạ Ưng.
- Này, thằng ngu, đừng ức hiếp vợ tôi.
Hạ Thiên quát lên một câu rồi nhào về phía Mộc Hàm và Hạ Ưng.
Một luồng khí nguy hiểm phóng đến, Hạ Thiên đột nhiên xoay người, hắn thấy có bốn bóng đen đánh về phía mình. Bốn người vừa bị hắn đánh ngã đã khôi phục lại nặng lực một cách quỷ dị, hơn nữa nhìn qua căn bản giống như chưa từng bị thương.
Những đợt tấn công liên hoàn ập đến, Hạ Thiên không thể không tạm thời bỏ qua tính toán dạy bảo Hạ Ưng, hắn vừa dùng Phiêu Miểu Bộ để né tránh, thỉnh thoảng vừa đấm ra vài quyền. Hắn ngạc nhiên phát hiện ra lực lượng của bốn người này không chút suy yếu, hơn nữa còn mạnh hơn vừa rồi.
- Á... ....
Lúc này một tiếng kêu đau đớn vang lên, là âm thanh của Mộc Hàm, rõ ràng Mộc Hàm vừa bị thương ở tay.
Hạ Thiên nghe thấy tiếng thét của Mộc Hàm thì không khỏi quay đầu, trong lòng chợt căng thẳng, Mộc Hàm đã bị đánh ngã xuống đất, Hạ Ưng đang cầm lấy một khẩu súng chĩa vào đầu nàng.