- Không phải, trước khi tôi ngủ còn chưa có chị trên giường, khi tỉnh lại thì lại thấy, chẳng phải chị tự đi lên sao?
Hạ Thiên nói bằng giọng rất vô tội:
- Chị Hinh, chị đừng lo, tôi sẽ phụ trách chuyện này.
- Ai muốn cậu phụ trách... ....
Tôn Hinh Hinh giậm chân, khi nói xong vài chữ thì rốt cuộc phát hiện bên cạnh còn có người.
Lúc này Vương Kiệt đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hạ Thiên.
Mà Phương Hiểu Như thì trợn trừng mắt, nàng nhìn Tôn Hinh Hinh bằng ánh mắt khó tin:
- Chị Hinh, chị...Chị...Chị, chị thật sự đã lên giường với Hạ Thiên rồi sao?
- Không có, không, hai bên còn chưa phát sinh điều gì.
Tôn Hinh Hinh giải thích có chút không đủ, tuy nói tối qua chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu nói như vậy cũng có chút gượng ép. Dù là thế nào thì nàng cũng nằm ngủ trong ngực Hạ Thiên vài giờ liền, những bộ vị mẫn cảm đều bị đối phương xoa nắn.
Phương Hiểu Như nhìn thấy bộ dạng chột dạ của Tôn Hinh Hinh mà cảm thấy rất khó hiểu, lúc này nàng đã nhận định Tôn Hinh Hinh cho Hạ Thiên
"ăn sạch" rồi.
- Chị Hinh ơi là chị Hinh, chị làm em thất vọng rồi, em nghĩ rằng ít nhất là một tuần chị mới cho người ta, không ngờ mới ba ngày đã lên giường "hoạt động" rồi sao?
Phương Hiểu Như ra vẻ giống như đang đau tim:
- Bây giờ thì tốt, chị hại em phải thua cuộc tên mập chết bầm kia.
- Phương Hiểu Như, thế nào? Biết thua rồi à?
Vương Kiệt cực kỳ đắc ý.
- Thua thì thua, có gì sao?
Phương Hiểu Như bĩu môi nói:
- Dù sao cũng chưa đặt cược thứ gì cả.
Vương Kiệt chợt ngẩn ngơ, hắn suy nghĩ lại mà cảm thấy chưa đặt cược gì cả. Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh xuất hiện ngay sau khi hai bên đặt cuộc, tuy Vương Kiệt thắng nhưng cũng chẳng được gì.
- Coi như cô may mắn.
Vương Kiệt dùng ánh mắt không cam lòng nhìn Phương Hiểu Như.
- Này, mập, anh rãnh rỗi như vậy thì đi tặng hoa với đại ca của anh đi!
Phương Hiểu Như rất muốn đuổi khéo Vương Kiệt đi nơi khác.
- Lại có người muốn tặng hoa sao?
Hạ Thiên không khỏi hỏi lớn.
- Cái gì mà tặng hoa, anh đi làm ba ngày mới tặng hoa được một lần mà thôi.
Phương Hiểu Như dùng ánh mắt bất mãn nhìn Hạ Thiên:
- Anh đừng tưởng rằng ngủ với bà chủ thì trở thành ông chủ, anh phải đi tặng hoa.
- Hiểu Như, nếu em còn nói bậy bạ thì chị sẽ đuổi việc.
Tôn Hinh Hinh trợn mắt nhìn Phương Hiểu Như, vẻ mặt rất xấu hổ:
- Sáng nay có người đặt hoa sao?
- Chị Hinh, sáng sớm nay em mở cửa và có được một mối làm ăn lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5zz chấm cơm.
Phương Hiểu Như vẫn còn có chút bất mãn:
- Vốn cũng định chờ chị đến nói ra để mọi người vui mừng, nào biết chị và Hạ Thiên lại cho mọi người một niềm vui lớn hơn.
- Cái gì mà niềm vui lớn?
Tôn Hinh Hinh thông minh không muốn nhắc lại chuyện giữa mình và Hạ Thiên, vì nàng biết rõ sự việc quá lằng nhằng, vì vậy phải hỏi về chuyện chính.
- Có người đặt một lượt hơn hai mươi bó hoa.
Phương Hiểu Như nói đến đây thì rất vui sướng:
- Hơn nữa đều là hoa bách hợp, chúng ta bán mười lăm đồng một bông, mỗi một bó là hai mươi bông. Lúc đầu em tưởng rằng anh ta chỉ cần một bó, nói rằng ba trăm tám mươi đồng một bó, nào ngờ đối phương không chút do dự mà trực tiếp đặt hai mươi bó.
Phương Hiểu Như mở ví lấy ra một xấp tiền mặt, nàng đưa cho Tôn Hinh Hinh:
- Này, Chị Hinh, đây là tiền người đó đưa, bảy ngàn bảy trăm sáu mươi đồng.
Tôn Hinh Hinh nhận tiền mà có chút sững sờ, thật ra cửa hàng làm ăn khá tốt, nhưng dù sao đây cũng chỉ là cửa hàng nhỏ, một ngày thu vào gần mười ngàn không phải chưa từng có, nhưng đó chỉ là thời điểm lễ hội như giáng sinh mà thôi, một năm chỉ có vài lần. Mà bây giờ là thời điểm bình thường, lại có được một buôn bán lớn, hơn nữa chỉ là một lần mà hơn bảy nghìn, đây tuyệt đối là một lần buôn bán với số tiền lớn nhất của cửa hàng hoa Hinh Hinh.
Thành phẩm của hoa thật ra không có lợi nhuận quá cao, nếu không tính hao tổn thì bảy ngàn tiền hoa sẽ có lời chưa đến hai ngàn. Nếu mỗi ngày đều có thể làm ăn như vậy thì mộng tưởng mua nhà mua xe của Tôn Hinh Hinh trong thành phố không còn quá xa nữa.
- Người nào mua nhiều như vậy?
Vương Kiệt có chút hiếu kỳ.
- Một người đàn ông khá tuấn tú, à, đặc biệt đẹp trai.
Phương Hiểu Như có dấu hiệu háo sắc:
- Đáng tiếc là anh ấy không nói mình tên gì, chỉ để lại một số điện thoại, anh ấy nói không hy vọng bác sĩ Liễu biết được thân phận của người tặng hoa. À, bác sĩ Liễu là đối tượng cần tặng hoa.
- Bác sĩ Liễu sao?
Tôn Hinh Hinh có chút kinh ngạc:
- Hiểu Như, chẳng phải đây là bác sĩ Liễu Vân Mạn nổi tiếng kia sao?
- Không phải thì còn là ai nữa!
Phương Hiểu Như có chút ghen ghét:
- Bác sĩ Liễu đúng là làm cho người ta phải hâm mộ, y thuật cao siêu, xinh đẹp, lại có tiền, còn có anh đẹp trai theo đuổi... ....
- Được rồi, đừng hâm mộ nữa, không phải đưa sang tất cả số hoa này đấy chứ?
Tôn Hinh Hinh cắt ngang lời Phương Hiểu Như.
- Tất nhiên là không phải, mỗi ngày một bó, đưa đến tận ngày mùng năm tháng tám, cũng chính là trước một ngày trước lễ tình nhân*. Này, em thấy vào ngày thất tịch thì anh đẹp trai kia sẽ tự mình đến tặng hoa, sau đó sẽ cầu hôn với bác sĩ Liễu, nghĩ lại thật là lãng mạn... ....
Phương Hiểu Như giống như bị thứ gì đó kích thích, bệnh háo sắc càng ngày càng nghiêm trọng.
(*: Lễ tình nhân của TQ vào ngày 7-7 âm lịch, được gọi là ngày thất tịch.)
- Này, đẹp trai, em lại thấy một anh đẹp trai.
Phương Hiểu Như dùng hai mắt tỏa sáng nhìn ra ngoài:
- Một anh chàng đẹp trai đứng trên đường.
Đám người Hạ Thiên chợt nhìn qua, cách đó không xa có một chiếc xe dừng lại, một người đàn ông từ bên trong bước ra. Còn nếu nói người đó đẹp trai thì Hạ Thiên không cho là đúng, còn chưa đẹp bằng hắn.
Người đàn ông này trắng tinh, vóc dáng rất cao, có lẽ là một mét tám, hắn ngẩng đầu nhìn cửa hàng hoa rồi cất bước đi đến.
- Tôi tìm Hạ Thiên.
Anh chàng đẹp trai quét mắt nhìn bốn người bên trong cửa hàng, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Hạ Thiên. Tuy hắn chưa từng gặp mặt Hạ Thiên nhưng cũng biết đối phương không phải một người mập.
- Tôi quen biết với anh sao?
Hạ Thiên có chút buồn bực, người này là ai?
- Cậu chính là Hạ Thiên sao?
Trong ánh mắt anh chàng đẹp trai có chút hèn mọn.
- Nói nhảm.
Hạ Thiên cũng không vui sướng gì, ngoài hắn ra thì còn ai xứng với cái tên như vậy?
Hạ
Thiên liếc mắt rồi hỏi một câu:
- Anh là ai?
- Tôi là Kiều Đông Vân.
Anh chàng đẹp trai hừ một tiếng, hắn móc trong túi ra một tờ chi phiếu, sau đó đưa sang cho Hạ Thiên:
- Đây là một triệu, anh cầm lấy rồi rời khỏi thành phố Giang Hải.
Một triệu?
Ngoài Hạ Thiên thì vẻ mặt ba người khác có chút kích động, anh chàng đẹp trai Kiều Đông Vân này ra tay ghê gớm thật, chỉ cần vung tay đã đưa ra một triệu.
- Anh có bệnh à?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Đông Vân:
- Sao tôi phải rời khỏi Giang Hải?
Trong mắt Kiều Đông Vân bắn ra cái nhìn bức người:
- Hạ Thiên, làm người phải thức thời, tôi cho anh một triệu, như vậy coi như cũng không phụ lòng anh rồi. Nếu chúng tôi phải ra tay đánh người thì đừng hòng có được một đồng.
- Anh đúng là bị bệnh không nhẹ, có muốn tôi chữa trị cho không?
Hạ Thiên có chút khó hiểu:
- Nhưng đừng nói tôi không nhắc nhở anh, một triệu không đủ chữa bệnh, anh nên đi về lấy thêm.
- Thì ra chê ít tiền.
Kiều Đông Vân cười lạnh một tiếng:
- Tốt lắm, ra giá đi, bao nhiêu tiền mới chịu biến mất khỏi cuộc sống của Kiều Tiểu Kiều?
- Cái gì? Mày dám có chủ ý như vậy với tao sao?
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu ra, hắn lập tức nổi giận:
- Chuyện của tao và Tiểu Kiều, mày có quản được sao?
- Hạ Thiên, tôi là người đại biểu cho Kiều gia, nếu cậu muốn kết hôn với Tiểu Kiều là si tâm vọng tưởng.
Kiều Đông Vân cười lạnh một tiếng, hắn đang định mở lời thì phát hiện một cú đấm phóng thẳng vào mặt.
- Á... ....
Kiều Đông Vân không kịp tránh, hắn bị đấm vào mặt, khóe miệng chảy đầu máu tươi.
Hạ Thiên rất tức tối, người này rõ ràng bắt hắn phải rời khỏi Kiều Tiểu Kiều, như vậy không phải đang cướp vợ sao? Tất nhiên kẻ muốn cướp vợ hắn thì không có kết quả tốt, một đấm vừa rồi vẫn còn chưa hết giận.
Hạ Thiên lách mình phóng ra, hắn xuất hiện bên cạnh Kiều Đông Vân, một cú đá, Kiều Đông Vân bị đá văng.
- Hạ Thiên, đừng đánh, đánh nữa sẽ chết người.
Tôn Hinh Hinh cuối cùng cũng phóng ra, nàng lập tức khuyên nhủ.
- Hừ, coi như mày tốt số, tranh thủ thời gian cút đi, đừng làm phiền đến tao.
Hạ Thiên cuối cùng cũng ngừng lại.
Kiều Đông Vân cố gắng bò lên, hắn lau máu tươi nơi khóe miệng, sau đó dùng ánh mắt dữ tợn nhìn Hạ Thiên:
- Tốt, rất tốt, Hạ Thiên, mày dám đánh tao, mày cứ đợi đấy.
Lúc này Kiều Đông Vân leo lên xe, nhưng lúc này hắn đã không còn chút bộ dạng của anh chàng đẹp trai.
- Này, nhận một triệu!
Hạ Thiên nhặt lấy tấm chi phiếu trên mặt đất, hắn hất tay lên, chi phiếu bay về phía cửa xe một đường thẳng tắp.
- Rắc rắc!
Chi phiếu nện lên cửa sổ xe, tấm cửa kính nát bấy.
Đám Vương Kiệt trợn mắt há mồm, vẻ mặt Kiều Đông Vân chợt biến đổi, vừa rồi hắn thấy Hạ Thiên chỉ là một tên lưu manh giỏi đánh nhau, bây giờ đối phương lại ném chi phiếu đập vỡ cửa xe, đây không phải chỉ những tên giỏi đánh đấm bình thường có thể làm được.
Khoảnh khắc này Kiều Đông Vân có chút hối hận, hắn không nên đơn thương độc mã đến đây khi chưa biết rõ tình huống, bây giờ hối hận cũng không kịp, vì vậy chỉ còn cách tranh thủ bỏ đi.
Kiều Đông Vân khởi động xe nhanh chóng rời khỏi đại học Giang Hải, hắn chợt sinh ra cảm giác như chó nhà tang.
- Đáng tiếc cho anh chàng đẹp trai của tôi, bây giờ đã trở nên xấu trai. Nghe tôi nói này Hạ Thiên, đánh người không đánh mặt, sao anh lại đánh vào mặt anh đẹp trai?
Phương Hiểu Như ở bên kia có chút bất mãn.
- Đại ca, bây giờ em mới hiểu câu dùng tiền đập chết người, anh đúng là người có thể dùng tiền đập chết người.
Ánh mắt Vương Kiệt nhìn Hạ Thiên lúc này đã có vài phần cuồng nhiệt, dùng một tờ chi phiếu đập nát cửa sổ xe, nếu chi phiếu nện vào đầu người thì tuyệt đối có án mạng, đây quả nhiên là cao thủ
"phi hoa trích diệp" chỉ có trong tiểu thuyết.
Hạ Thiên không để ý đến hai người này, hắn chỉ móc chiếc điện thoại iphone 4 ra bấm số Kiều Tiểu Kiều.
- Chồng à, em đang ngủ nướng, có chuyện gì không?
Đầu dây bên kia vang lên âm thanh dịu dàng của Kiều Tiểu Kiều.
- Vợ, vừa rồi có một tên Kiều Đông Vân, hắn cho anh một triệu, nói anh biến mất khỏi đời em.
Hạ Thiên dùng giọng mất hứng nói.
- Á!
Kiều Tiểu Kiều hơi khựng người, sau đó lại nói ra hai chữ:
- Đánh hắn!