Tiếng thét này vừa chói tai lại vừa giòn tan, có thể nói là kinh sợ thiên địa quỷ thần, vì vậy mà tất cả nam nữ đều phải quay đầu nhìn về phía tiếng thét phát ra.
Tiếng thét vang lên vài giây mới dừng, điều này làm cho mọi người không khỏi khâm phục chất giọng của đối phương. Khi mọi người phát hiện người thét là một cô gái nhỏ xinh đẹp thì càng bội phục, rõ ràng không phục sư tử Hà Đông cất tiếng rống, nhưng bội phục những cô gái nhỏ mà mồm to.
- Hạ Thiên, anh là loại lưu manh thối không biết xấu hổ, là đại sắc lang, anh rõ ràng dám tìm vợ bé sao?
Cô gái nhỏ thét lên rồi tức giận lớn tiếng mắng Hạ Thiên.
Đột nhiên một cô gái nhỏ xuất hiện và lớn tiếng mắng Hạ Thiên trước mặt mọi người, điều này càng làm Hạ Thiên thêm bội phục, đúng là em bé hơn chị lớn.
- Sao lại là em.
Hạ Thiên thấy cô gái nhỏ kia thì chợt bất mãn, Tô Bối Bối không ngực không mông sao lại xuất hiện ở đây?
- Là tôi thì sao? Anh là loại hèn hạ, hạ lưu, vô sỉ, biến thái, anh tìm vợ bé còn chưa tính, hơn nữa còn mang vợ bé đến đây khoe khoang.
Tô Bối Bối trợn trừng cặp mắt xinh đẹp, nàng ra vẻ cực kỳ phẫn nộ nhìn Hạ Thiên.
- Em cũng không phải là vợ anh, quan tâm nhiều như vậy làm gì?
Hạ Thiên dùng giọng mất vui nói.
Tô Bối Bối nhíu mũi:
- Tôi phải xen vào, ai bảo anh tìm vợ bé sau lưng chị tôi? Tôi muốn chị tôi chia tay với anh.
- Này, anh biết em ghen ghét vì mỹ nữ tỷ tỷ làm vợ anh, vì vậy cả ngày muốn phá hoại quan hệ giữa anh với chị ấy, nhưng mỹ nữ tỷ tỷ sẽ không nghe lời em đâu, em đừng hy vọng hão huyền.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Tô Bối Bối.
Tô Bối Bối lập tức lắp bắp:
- Anh...Anh...Anh...Anh nói bậy, ai ghen với anh?
- Anh nào có nói bậy, ngày đầu tiên em thấy anh thì đã yêu anh, đã nói muốn làm vợ bé của anh, đáng tiếc là anh không thích, vì vậy suốt ngày đến phá anh.
Hạ Thiên nói với giọng điệu đầy hùng hồn.
Tô Bối Bối choáng váng, lưu manh này đúng là không biết xấu hổ, những lời như vậy mà cũng nói ra được.
- Thế nào? Không phản bác được nữa sao?
Hạ Thiên có chút đắc ý, sau đó hắn ra vẻ an ủi Tô Bối Bối:
- Thật ra em cũng có cơ hội làm vợ bé của anh, tuy bây giờ anh không thích em, nhưng chờ em lớn thêm một chút, dáng người phát dục như mỹ nữ tỷ tỷ, khi đó có lẽ anh sẽ thích em.
- Anh...Anh...Anh đúng là tự kỷ.
Tô Bối Bối lại tức giận thê thảm.
Khi thấy Tô Bối Bối tức tối đến mức gương mặt đỏ bừng bừng, Hạ Thiên rất thỏa mãn, tiểu nha đầu này luôn tìm hắn gây phiền, vì vậy cần phải làm cho nàng thê thảm.
- Này, em cũng đừng đứng nơi đây làm gì nữa, về nhà sớm một chút, ăn nhiều chất bổ vào, ăn thịt uống súp, ngực nở mông to, đến lúc đó anh sẽ tình nguyện lấy em làm vợ bé.
Hạ Thiên hảo tâm nhắc nhở Tô Bối Bối, sau đó hắn kéo Tôn Hinh Hinh:
- Chị Hinh, chúng ta về nhà trước thôi.
- Á... ....
Tô Bối Bối lại thét lên:
- Hạ Thiên, anh là loại khốn nạn, tôi liều mạng với anh.
Tô Bối Bối giương nanh múa vuốt phóng về phía Hạ Thiên, nàng vì quá tức tối mà choáng váng, vì vậy đã quên Hạ Thiên là cao thủ. Kết quả thế nào hoàn toàn có thể nghĩ ra được, Hạ Thiên giang hai tay chờ nàng, Tô Bối Bối trực ngã vào lòng hắn.
- Các người thấy chưa, cô ta yêu tôi đến chết.
Hạ Thiên quét mắt nhìn đám người đang xem náo nhiệt ở xung quanh, bộ dạng rất vô tội:
- Thật ra tôi không thích cô ấy, nhưng cô ấy cứ nhào vào tôi, hơn nữa tôi lại không muốn làm cô ấy tổn thương, vì vậy miễn cưỡng ôm vào lòng mà thôi.
Sau đó Hạ Thiên ôm chặt lấy Tô Bối Bối, ngay sau đó hắn lại buông tay rồi nói:
- Này, bây giờ em cũng đã ôm anh rồi, anh đi được chưa?
Tô Bối Bối cực kỳ xấu hổ rất muốn rời khỏi lòng Hạ Thiên, nhưng nàng phát hiện mình không thể động đậy được. Trong lúc quýnh quáng nàng muốn mở miệng mắng, nhưng nàng chỉ há miệng mà không có âm thanh nào được phát ra.
Lúc này giọng nói của Hạ Thiên lại truyền vào tai Tô Bối Bối:
- Các người xem, cô ấy cứ ở luôn trong ngực tôi không chịu ra.
Đám người bàng quan không biết nói gì hơn, không phải bọn họ không có gì để nói, chỉ là bọn họ không biết rõ tình huống... ....
- Hạ Thiên, Bối Bối, các người đây là... ....
Một âm thanh kinh ngạc chợt vang lên, cuối cùng Diệp Mộng Oánh cũng xuất hiện.
Khi thấy Diệp Mộng Oánh thì Hạ Thiên giống như thấy cứu tinh, hắn vội vàng nói:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị đến nhanh lên, nha đầu kia không những quấn lấy tôi, hơn nữa còn muốn làm vợ bé của tôi. Sau khi bị tôi từ chối thì ở luôn trong ngực tôi không chịu ra, chị mau kéo cô bé ra.
Hạ Thiên nói xong thì đẩy Tô Bối Bối ra khỏi lòng mình, sau đó hắn kéo Tôn Hinh Hinh bỏ chạy, đồng thời còn để lại một câu:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, trước tiên đừng làm Tô Bối Bối đến quấy rối tôi, nếu cô ấy muốn làm vợ tôi thì phải lớn lên cái đã.
Diệp Mộng Oánh có chút dở khóc dở cười, có chuyện này sao?
- Á... ....
Tô Bối Bối khôi phục lại tự do thì thét lên, sau đó nàng phát hiện mình có thể nói chuyện, vì vậy mà gào về phía Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, anh là đại lưu manh, tôi sẽ không để yên cho anh.
Hạ Thiên tiến vào thang máy, khi hắn nghe thấy âm thanh này thì có chút lo lắng:
- Chị Hinh, nha đầu kia bắt tôi chịu trách nhiệm sao? Tôi chỉ ôm cô ta một cái mà thôi, ôm cũng không mang thai, cô ta dựa vào cái gì để bắt tôi phụ trách?
Tôn Hinh Hinh không nói gì trong toàn bộ quá trình, lúc này nàng nghe thấy như vậy thì càng không biết nói gì, tiểu sắc lang này đúng là, được tiện nghi còn khoe mẽ.
... ....
Học Phủ Danh Uyển.
Chiếc Ferrari của Tôn Hinh Hinh còn chưa chạy đến cửa thì bảo vệ đã mở cửa chính, chiếc xe Ferrari và một Tôn Hinh Hinh hầu như đã trở thành phong cảnh đặc sắc của Học Phủ Danh Uyển, bây giờ chỉ cần bảo vệ nhìn thấy
xe là biết Tôn Hinh Hinh đã quay về. Nguồn: https://truyen5zz.com
Tất nhiên bảo vệ trong khu dân cư này nghĩ mãi mà không rõ, Tôn Hinh Hinh có thể chạy Ferrari, vì sao còn ở đây? Chẳng lẽ người mua được Ferrari mà không mua được nhà ở sao?
Khi thấy Hạ Thiên ở bên cạnh Tôn Hinh Hinh thì đám bảo vệ có chút hâm mộ, cũng có chút ghen ghét. Người đàn ông này có chút sung sướng, lớn lên như chó hình người, nhưng không ngờ lại thu được người đẹp như Tôn Hinh Hinh, đúng là củ cải trắng cho heo ăn.
- Thiên ca.
Cửa khu dân cư chợt vang lên một âm thanh.
Hạ Thiên quay đầu nhìn, là một tên thanh niên.
- Chú là ai?
Hạ Thiên hỏi, trong ấn tượng của hắn chưa từng thấy qua người này.
- Thiên ca, em là người của Báo ca.
Tên thanh niên mặc quần áo hoa hòe nhanh chóng đi đến trước mặt Hạ Thiên, ngay sau đó hắn lại khom lưng hành lễ với Tôn Hinh Hinh:
- Thiên tẩu.
- À, thì ra chú là người của Đinh Báo.
Hạ Thiên cũng không nghi ngờ, ngay sau đó hắn hỏi một câu:
- Chú có chuyện gì không? Nếu không thì anh và chị Hinh lên lầu trước.
- Thiên ca, Báo ca nhận được tin, người của Tứ Hải bang sẽ gây bất lợi cho anh, vì vậy nói em báo một tiếng.
Tên thanh niên mặc áo hoa hòe nói.
- À, anh biết rồi.
Hạ Thiên đã sớm biết chuyện này, đối với hắn thì cũng chẳng có gì cần suy nghĩ, vì vậy hắn xoay người định bỏ đi.
- Hạ Thiên, chú ý!
Tôn Hinh Hinh đột nhiên kêu lên sợ hãi, khi nàng định xoay người thì phát hiện tên thanh niên áo hoa rút sau lưng một cây đao rồi đâm về phía Hạ Thiên như chớp.
Tên thanh niên ra tay rất nhanh, mũi đao cũng nhanh chóng đến gần lưng Hạ Thiên, mà Hạ Thiên có vẻ còn chưa kịp nhận ra.
Trong mắt tên thanh niên lóe lên cái nhìn cực kỳ vui sướng, trên mặt cũng tự giác lộ ra nụ cười, giống như hắn đã nhìn thấy chiếc ghế bang chủ Tứ Hải bang, hơn nữa chính hắn đang ngồi lên. Đồng thời trong lòng hắn cũng miệt thị Hạ Thiên, đây là Thiên ca sao? Thì ra cũng chẳng có gì hơn, hắn chỉ thi triển một kế hoạch nho nhỏ cũng đã đủ thu phục đối phương.
Nhưng một giây sau nụ cười trên mặt tên thanh niên đã đông cứng, hắn đột nhiên phát hiện cây đao trên tay đã không còn cách nào tiến tới. Hạ Thiên không quay đầu lại nhưng sau lưng lại giống như có mắt, hắn chỉ tùy tiện vung tay, hai ngón tay kẹp lấy mũi đao.
Tên thanh niên cố gắng dùng sức đâm cây dao về phía trước nhưng đáng tiếc là không thành công, khi hắn muốn thu đao thì cũng phát hiện mình không làm gì được. Khoảnh khắc này cuối cùng hắn cũng biết những lời đồn kia không phải là giả, người được gọi là thiên ca này thật sự lợi hại.
Khoảnh khắc này tên thanh niên đã đưa ra một quyết định rất sáng suốt, hắn buông tay, cũng không quan tâm đến cây đao kia như thế nào, hắn xoay người chạy ra ngoài khu dân cư.
- Này, cầm đao về.
Hạ Thiên xoay người, hắn dùng ánh mắt mất hứng nhìn tên thanh niên đang bỏ chạy, sau đó hắn vung tay, câm đao phóng đi.
- Á... ....
Tên thanh niên thét lên thảm thiết rồi bổ nhào xuống đất, trên đùi hắn cắm cây đao của chính mình.
- Bây giờ chú có thể cút đi.
Hạ Thiên nói với tên thanh niên đang nằm trên mặt đất, sau đó hắn xoay người ôm Tôn Hinh Hinh đi vào hành lang, bộ dạng giống như chưa có gì xảy ra.
Bảo vệ khu dân cư trợn mắt há mồm, hắn giống như không kịp phản ưng.
Lợi dụng cơ hội này tên thanh niên cố gắng đứng lên, hắn thất tha thất thểu chạy ra khỏi khu dân cư, sau đó phóng về phía một chiếc xe mười sáu chỗ cách đó không xa.
Xe mở cửa, hai người vội vàng chạy xuống, nhưng lúc này bọn họ đã phát hiện tình hình không đúng, muốn tiến lên hỗ trợ.
- Két... ....
Một tiếng thắng gấp vang lên, lại là một chiếc xe mười sáu chỗ dừng lại, bốn năm người từ trên xe phóng xuống, người nào cũng cầm mã tấu sáng loáng, mã tấu đều vung về phía tên thanh niên.
- Đại ca chạy mau.
Đám côn đồ đưng đứng đợi tên thanh niên thấy tình huống không đúng thì gào lên.
Đáng tiếc là quá muộn, vài cây mã tấu chém về phía tên thanh niên, chỉ vài giây sau hắn đã ăn vài đao. Sau đó đám người cầm mã tấu xoay người chạy về phía chiếc xe mười sáu chỗ, xe chạy đi ngay lập tức, toàn bộ quá trình chưa đến mười giây, tất cả đã kết thúc.
Tên thanh niên nằm trong vũng máu, thần trí vẫn còn mà chưa hôn mê, nhưng khoảnh khắc này hắn lại muốn chết đi, vì hắn biết hai tay hai chân của mình đã bị phế.