- Tôi không vu oan cho anh ta, bạn tôi có thể làm chứng.
Thư Tịnh chỉ Hạ Thiên:
- Cậu ấy cũng thấy anh ta móc túi người khác.
- Các người là bạn, tất nhiên đã thông đồng vu oan cho tôi.
Phùng Trí cười lạnh:
- Cảnh sát, bây giờ tôi không những muốn tố cáo anh ta đánh người, còn tố cáo cô ta phỉ báng người khác.
- Anh...Anh có còn biết xấu hổ không? Đúng là vô sỉ.
Thư Tịnh cảm thấy khó thở, sao có người vô sỉ như vậy?
- Cảnh sát, tôi muốn tố cáo cô ta sỉ nhục người khác.
Phùng Trí tiếp tục nói.
- Anh... ....
Thư Tịnh hoàn toàn bị chọc tức.
Phùng Trí dùng ánh mắt đắc ý nhìn Thư Tịnh, trong mắt hắn có vài phần mỉa mai, hắn đã quen mặt đám sinh viên, sao có thể là đối thủ của hắn?
- Vợ Tịnh Tịnh đừng nóng, tôi thấy tận mắt người này lấy bóp của cô gái trên xe buýt nhét vào túi quần.
Hạ Thiên cười hì hì với Thư Tịnh, sau đó hắn chỉ vào túi quần bên trái của Phùng Trí:
- Nó ở đây.
Tên cảnh sát cao nhíu mày:
- Vừa rồi không phải cô ta đã nói, tên cướp đã nhét ví trở lại rồi sao?
- Anh ta để lại cũng có thể trộm lại.
Hạ Thiên có chút mất hứng, đám cảnh sát này ngu như heo.
Nguồn truyện: Truyện 5zzPhùng Trí thấy như vậy thì không đợi cảnh sát mở miệng, hắn nói:
- Đúng là ăn tục nói phét, trong túi là bóp của tôi.
- Nếu đã như vậy thì anh lấy ra xem.
Tên cảnh sát cao nói.
Hạ Thiên lúc này mới tán dương tên cảnh sát cao một câu, xem ra cũng không quá ngốc.
- Cảnh sát, nếu lấy bóp ra cũng chẳng sao, nhưng nếu là bóp của tôi, vậy anh có bắt bọn họ lại không?
Phùng Trí chỉ vào Hạ Thiên.
Tên cảnh sát lùn hừ khẽ một tiếng rồi nói:
- Chúng tôi sẽ xử lý công bằng, không cần cậu dạy bảo.
Tên cảnh sát cao cũng mất kiên nhẫn:
- Mau lấy ví ra xem.
Phùng Trí lúc này mới đưa tay vào túi quần, nhưng hắn đưa tay vào thì vẻ mặt biến đổi, sau đó cũng không rút ra.
- Lề mề làm gì? Mau lấy ra.
Tên cảnh sát cao đã không nhịn được, lúc này hắn đã bắt đầu nghi ngờ Phùng Trí thật sự là móc túi.
Lúc này tên cảnh sát lùn thấy con dao dưới đất thì hỏi:
- Dao này của ai?
Thư Tịnh lập tức đón lời:
- Là của tên móc túi, hắn dùng nó để uy hiếp chúng tôi, anh lấy đi kiểm nghiệm sẽ thấy dấu vân tay của hắn.
Lúc này tên móc túi Phùng Trí cũng không rút tay từ túi quần ra, vẻ mặt hắn vốn không tốt đẹp gì, bây giờ nghe thấy Thư Tịnh nói như vậy thì càng thêm khó coi.
- Con mẹ nó, mày hãm hại tao.
Phùng Trí đột nhiên rống lên với Hạ Thiên.
- Anh có bệnh à, cậu ta hại anh hồi nào? Anh ấy luôn đứng bên cạnh tôi, ngược lại anh luôn đi theo tôi, chẳng lẽ là anh đi đến để cậu ấy hãm hại sao?
Thư Tịnh bất mãn mắng.
Phùng Trí nghe nói như vậy thì không biết phản bác thế nào cho phải, hắn biết lần này mình bị hãm hại, hắn là móc túi, có rất nhiều thứ không cần nhìn mà chỉ cần dùng tay sờ qua là biết. Nhưng bây giờ hắn đưa tay vào túi và biết bóp không phải là của mình, vì vậy hắn mới không rút tay ra.
Tên cảnh sát cao đã không còn nhịn được, hắn chụp lấy tay phải của Phùng Trí, sau đó kéo ra, cuối cùng tự đưa tay vào túi rút bóp.
Tên cảnh sát cao mở bóp ra xem, sau đó hắn cười lạnh với Phùng Trí:
- Đây là bóp của anh sao? Tôi chỉ cần nhìn qua là biết nó không phải là của cô gái này, vậy anh là con gái sao?
Thư Tịnh không khỏi chạy đến nhìn thoáng qua, sau đó nàng thấy trong ví có giấy chứng minh, chỉ cần nhìn vào ảnh thì nàng cũng nhận ra, chẳng lẽ nó là của cô gái đi xe buýt vừa rồi.
- Tôi không trộm, tôi thật sự không trộm, tôi không lấy cái bóp này.
Phùng Trí có chút nôn nóng, hắn cũng nhận ra cái bóp kia là của cô gái trước đó, nhưng vấn đề là khi đó hắn đã đẩy bóp quay về vị trí, sao bây giờ lại nằm trong túi hắn?
- Đi đến đồn cảnh sát rồi nói sau.
Tên cảnh sát lấy còng bắt Phùng Trí, sau đó đưa đối phương lên xe.
- Hai vị sinh viên, để lại số điện thoại, nếu có cần người làm chứng thì chúng tôi sẽ điện thoại thông báo.
Tên chị lùn nói với Hạ Thiên và Thư Tịnh.
- Được.
Thư Tịnh thấy tên móc túi đã bị bắt, nàng rất vui sướng, tất nhiên sẽ đưa số điện thoại cho tên cảnh sát lùn.
Đúng lúc này Hạ Thiên đã trừng mắt:
- Chị ấy là vợ tôi, anh muốn thì cứ tìm tôi, anh muốn thì cứ tìm tôi.
Tên cảnh sát lùn chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn cười ha hả:
- Được, cứ như vậy.
Cuối cùng hắn còn tán thưởng một câu:
- Tiểu tử, cậu rất may mắn, nhưng nên giám sát vợ chặt chẽ một chút, coi chừng bị người ta cướp mất.
- Ai cướp vợ của tôi, tôi sẽ lấy đầu của hắn.
Hạ Thiên trả lời.
- Ha ha, có quyết đoán.
Tên cảnh sát lùn cười ha hả, sau đó hắn leo lên xe tuần tra. Hắn không cho rằng Hạ Thiên nói thật, nhưng hắn không biết Hạ Thiên nói hoàn toàn là thật, nếu ai cướp vợ hắn thì chỉ còn đường chết.
Thư Tịnh lúc này cũng không so đo những lời của Hạ Thiên, nàng chỉ nhìn xe tuần tra chạy đi, gương mặt xinh đẹp tràn đầy mê hoặc, nàng lẩm bẩm:
- Kỳ quái, sao tôi thấy người phụ nữ kia chưa bị móc túi nhỉ? Khi cô ấy xuống xe thì đứng cách tên móc túi khá xa mà.
- Là tôi trộm.
Hạ Thiên lại cười nói.
- Sao?
Thư Tịnh duyên dáng kêu lớn một tiếng, nàng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Thiên:
- Cậu trộm sao?
- Đúng vậy, tôi thấy cô gái kia thích bị trộm, vì vậy tôi mới thỏa mãn cô ta, trộm ví của cô ta.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Thư Tịnh chợt ngẩn ngơ, cuối cùng nàng cũng biết Hạ Thiên đang làm mình hả giận. Sở dĩ hắn lấy bóp của cô gái kia cũng vì nguyên nhân đối phương không chịu đứng về phía nàng để vạch trần tên móc túi.
Nhưng Thư Tịnh vẫn cảm thấy rất khó hiểu:
- Nếu là cậu trộm, sao lại nằm trên người tên móc túi?
- Tất nhiên là tôi đặt lên người hắn.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào Thư Tịnh, trong lòng hắn có chút kỳ quái, Vợ Tịnh Tịnh sao cũng ngốc như vậy?
- Sao? Cậu thật sự hãm hại
anh ta?
Thư Tịnh không khỏi hô lên một tiếng, nàng không nghĩ ra:
- Sao cậu làm được?
- Đơn giản thôi, lấy ví của hắn ra, đưa ví của người phụ nữ kia vào, như vậy thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Thư Tịnh không biết nói gì hơn, nàng cũng biết là đơn giản như vậy, vấn đề làm sao để đối phương không phát hiện ra.
Hạ Thiên lúc này móc trong túi ra một cái bóp, hắn bỏ ra rồi nói:
- Đúng là móc túi, quá nghèo khó.
Hạ Thiên tiện tay quăng bóp ra ngoài, cái bóp bay thẳng đến trước mặt một tên ăn mày ngồi ở ven đường. Sau đó hắn ôm lấy vòng eo mềm của Thư Tịnh:
- Vợ Tịnh Tịnh, chúng ta đi thôi.
Thư Tịnh thấy tình cảnh như vậy thì không khỏi giật mình, mãi đến lúc Hạ Thiên ôm nàng đi qua cổng trường đại học thể dục thể thao thì mới kịp phản ứng. Nàng bị lưu manh này chiếm tiện nghi lớn, vì vậy phải vội vàng tránh qua, sau đó bước nhanh vào bên trong.
Bên đường có một tên ăn mày có tư tưởng vĩ đại, hắn đang có kế hoạch trở thành người thành phố. Lúc này trong lòng hắn đang thầm nói, đúng là người thành phố này quá keo kiệt, nhiều người đi qua đi lại mà không cho chút tiền. Không được mười đồng tám đồng thì cũng phải có một hai đồng chứ? Nhưng bây giờ dù là một hai đồng cũng không có, hắn nghĩ nếu sau này mình có tiền sẽ không hẹp hòi như đám người này, sau này hắn thấy ăn mày sẽ cho tiền, ít nhất cũng là một đồng.
- Thần tài, cho tôi ít tiền, đến khi tôi có tiền nhất định sẽ thắp hương... ....
Tên ăn mày có lý tưởng đang thầm cầu nguyện.
Khi tên ăn mày còn chưa cầu xong thì một tiếng
"bộp" vang lên, một cái bóp rơi xuống trước mặt hắn.
Tên ăn mày có lý tưởng nhìn khắp chung quanh, không có ai. Hắn cầm lấy bóp mở ra xem, hắn thấy bên trong có một xấp tiền, với kinh nghiệm nhìn tiền nhiều năm, hắn có thể đoán được nơi đây có ít nhất là ba nghìn đồng.
- Ha ha ha, thần tài hiển linh, thì ra tôi cũng có vận tài, tôi còn làm tên ăn mày làm gì, nên đi buôn bán... ....
Tên ăn mày vui mừng như điên, hắn lại có mục tiêu mới... ....
... ....
Thư Tịnh đi rất nhanh, nàng sợ Hạ Thiên lại tiến lên sàm sỡ, nhưng nàng cảm thấy may mắn vì đối phương cũng không đi nhanh bằng mình.
Nhưng Thư Tịnh không biết, Hạ Thiên không đi nhanh chẳng qua đang muốn nhìn dáng đi lắc mông qua lại của nàng, đang sàm sỡ bằng ánh mắt.
Thư Tịnh đi đến sân bóng rổ của đại học thể dục thể thao, Hạ Thiên cũng không xa lạ gì nơi này, trước đó hắn đã từng đấu với Trần Chí Cương ở đây.
Nhưng bây giờ sân bóng rổ lại có rất nhiều người, nguyên nhân cũng đơn giản, trường đại học thể dục thể thao đã khai giảng, hôm nay lại là cuối tuần, người chơi bóng sẽ rất đông. Đồng thời người đến xem cũng khá đông, chỉ cần nhìn qua cũng thấy có hơn trăm.
Thư Tịnh vừa vào sân thì lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt, dù là nam hay nữ, dù là những kẻ chơi bóng hay ngồi xem, một đại mỹ nữ thì không nhìn sẽ rất đáng tiếc.
- Ơ, đây không phải là người mẫu xe Ferrari sao? Sao bây giờ lại chạy đến sân bóng rổ?
Một nữ sinh đi về phía Thư Tịnh, tuy giọng nói của nàng không khó nghe nhưng lại có chút cảm giác quái dị, mà ai cũng nghe ra hương vị châm chọc trong lời nói của cô gái này.
Cô gái này tướng mạo không tồi, dù không được tuyệt vời như Thư Tịnh nhưng cũng có thể gọi là mỹ nữ. Dáng người của cô gái rất tốt, chỉ lùn hơn một chút so với Thư Tịnh, nàng mặc trang phục thể thao.
- Đào Na, cô đến đây làm gì?
Thư Tịnh có chút bất mãn, nàng tất nhiên biết cô gái này, nhưng nàng không ngờ đối phương lại xuất hiện trong sân bóng. Người này chẳng phải không có hứng thú với bóng rổ sao?
- Đơn giản thôi, vì bây giờ tôi là quản lý của đội bóng Phong Hỏa, bọn họ đến đây huấn luyện, tất nhiên tôi cũng phải đến.
Cô gái được gọi là Đào Na nở nụ cười quyến rũ, bộ dạng rất đắc ý.