- Tiểu Bình nói, cảnh sát cho rằng khách sạn khả nghi tổ chức hoạt động mại dâm.
Bạch Thắng Thiên cắn răng:
- Tên khốn kiếp Uông Đại Hải, tôi biết rõ là hắn làm, vì chỉ có tên khốn này biết tôi có quan hệ với Tiểu Bình. Nhưng tôi cũng không ngờ tên khốn Uông Đại Hải này ra tay nhanh như vậy, mới chưa được một tiếng đồng hồ đã ra đòn cảnh cáo với tôi.
- Uông Đại Hải này nghĩ mình là ai? Chẳng lẽ nghĩ mình là ông nội của mọi người sao? Tiểu Bạch, đừng lo lắng, hai anh em chúng ta cho hắn biết tay.
Hoàng An Bình tức giận nói.
Vẻ mặt Bạch Thắng Thiên có chút khó coi, hắn biết rõ Hoàng An Bình chẳng qua chỉ là nói nhảm. Hắn biết rất rõ, với quan hệ giữa hai nhà bọn họ thì căn bản không phải là đối thủ của Uông Đại Hải, đừng nghĩ cha của hai người một là chánh án tòa án nhân dân thành phố, một người là cục trưởng cục công an mà nghĩ rằng có thể làm được tất cả, nếu chỉ xét riêng quan hệ trong ngành tư pháp ở tỉnh Bình Hải thì kém xa Uông Đại Hải.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện 5zz chấm cơm.Hơn nữa Uông Đại Hải lại là người âm hiểm, có thể nghĩ ra rất nhiều chiêu thức trong bóng tối, điều này càng làm cho Bạch Thắng Thiên phải lo lắng. Ví dụ như bây giờ, Uông Đại Hải vừa ra tay đã chụp vào trong tay một món hời.
- Chúng ta đến khách sạn tìm Tiểu Bình rồi nói sau.
Bạch Thắng Thiên mở miệng nói, bây giờ hắn không có biện pháp gì tốt, cũng chỉ đi từng bước làm từng bước.
Hoàng An Bình chần chừ một chút, cuối cùng hắn khẽ nói:
- Hay là...Chúng ta nhờ Hạ Thiên hỗ trợ?
- Điêu này cũng không phải tốt, tôi và cậu ấy dù sao cũng mới quen biết, bây giờ tìm người ta hỗ trợ thì khó thể mở lời.
Bạch Thắng Thiên cũng muốn tìm sự hỗ trợ từ Hạ Thiên, nhưng quan hệ giữa hắn và đối phương cũng khó thể nói được.
- Nhưng bây giờ dù sao Uông Đại Hải cũng vì Hạ Thiên mà trả thù cậu, tìm Hạ Thiên cũng không có vấn đề.
Hoàng An Bình nói.
- Thôi được rồi, trước tiên tìm Tiểu Bình rồi nói sau, có lẽ tôi giải quyết được cũng nên.
Bạch Thắng Thiên suy nghĩ, cuối cùng hắn lắc đầu rồi khởi động xe chạy đi như bay.
... ....
Liễu Vân Mạn mua được chiếc BMW X6 mà trong lòng có chút hưng phấn, tuy bây giờ vẫn còn là giữa trưa nhưng nàng chợt sinh ra ý nghĩ muốn đi hóng gió. Ngay sau đó nàng biến ý nghĩ thành lời đề nghị:
- Hạ Thiên, chúng ta đi hóng gió nhé?
- Chị Vân Mạn, thích thì cứ đi.
Hạ Thiên trả lời.
- Chúng ta đi hóng gió ở đường ven sông.
Liễu Vân Mạn dùng giọng hưng phấn nói, nhưng niềm hưng phấn của nàng cũng không duy trì được một phút đồng hồ, ngay sau đó tất cả bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Liễu Vân Mạn dừng xe ven đường, nàng tiếp điện thoại, ngay sau đó trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
- Hạ Thiên, Mai Tam thẩm có chuyện cần tìm tôi, chị có muốn đi cùng không?
Liễu Vân Mạn cúp điện thoại rồi ra vẻ vô tình hỏi, đúng là không còn cách nào để đi hóng gió.
- Chị Vân Mạn, có lẽ tôi không đi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói, hắn không có hứng thú với vợ của Liễu Kỳ.
- Vậy thì được, cậu chuẩn bị đi đâu? Tôi đưa cậu đi.
Liễu Vân Mạn cũng không cưỡng ép, dù sao Hạ Thiên cũng bị Liễu Kỳ tố cáo lên tòa án, hắn không muốn đến gặp vợ của Liễu Kỳ cũng là rất bình thường.
- Chị Vân Mạn, không cần tiễn tôi, chị cứ đi tìm vợ của lão Liễu Kỳ đi.
Hạ Thiên nói xong thì mở cửa xe bước xuống, dù sao hắn có ngồi xe hay không cũng chẳng có vấn đề.
- Vậy thì được, tôi đi trước, đến tối... ....
Liễu Vân Mạn vô thức nói đến tối sẽ gặp lại, nhưng nàng lại cảm thấy mình quá chủ động, vì vậy mà không khỏi đỏ mặt, sau đó chữa lời:
- Đến tối tôi sẽ điện thoại cho cậu.
Hạ Thiên cười hì hì với Liễu Vân Mạn:
- Chị Vân Mạn, đến tối tôi sẽ đến tìm chị.
Gương mặt Liễu Vân Mạn chợt nóng bỏng, cảm giác khoái cảm ăn mòn xương tủy giống như lại thầm lan tràn. Nàng tranh thủ hít vào một hơi thật sâu, cố gắng giải trừ những tạp niệm, sau đó khởi động xe chạy đi.
Hạ Thiên đã biết được phương hướng, hắn cũng chạy đi.
Hơn mười phút sau, Hạ Thiên đã đến mục đích của mình, đó chính là phân cục công an quận Đông, cũn chính là địa phương Lãnh Băng Băng làm việc. Hắn đến đây để tìm Lãnh Băng Băng, hôm qua hắn đã muốn đến nhưng nàng nói đang rất bận, không cho hắn đi sang. Hôm nay hắn cũng không điện thoại cho Lãnh Băng Băng, hắn trực tiếp chạy đến, để tránh nàng nói hôm nay lại bận.
Hạ Thiên đi thẳng vào cục công an, sau đó hắn đi đến phòng làm việc của Lãnh Băng Băng, trên đường cũng không ai chặn đường. Tất nhiên mọi người cũng không kịp phản ứng, vì tốc độ của hắn quá nhanh.
- Lãnh Băng Băng, sao vậy? Sao nhiều người như vậy mà không bắt được tội phạm?
Khi vừa vào phòng làm việc thì Hạ Thiên đã nghe được tiếng rống giận của một người đàn ông.
- Cục trưởng Phạm, thủ hạ của tôi đã tận lực.
Âm thanh của Lãnh Băng Băng cũng vang lên.
- Tận lực, ý của cô là mình chỉ có chút năng lực như vậy thôi sao?
Người đàn ông chợt mỉa mai:
- Lãnh Băng Băng, tôi cho cô thêm mười giờ, bây giờ là hai giờ, tôi mặc kệ cô dùng biện pháp nào, trước mười hai giờ tối nay phải đưa tội phạm về cho tôi...Á... ....
Tên cục trưởng Phạm đang răn dạy Lãnh Băng Băng, hắn còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên cảm thấy dưới bụng truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, vì vậy mà hắn không khỏi ngừng lời và phát ra một tiếng rên đau đớn.
- Ông không muốn sống à? Sao dám nói chuyện với vợ cảnh sát tỷ tỷ của tôi như vậy? Bây giờ tôi đánh cho ông câm nín luôn.
Người đang nói chính là Hạ Thiên, hắn xông đến đạp lên người vị cục trưởng Phạm, sau đó cho bảy tám tát, cuối cùng là đấm đá loạn xạ.
Tên cục trưởng Phạm đáng thương rên lên từng tiếng thảm thiết, hắn đã bị đánh đến mức choáng váng, bây giờ không biết có chuyện gì đang xảy ra, cảm giác duy nhất chính là đau đớn.
Lãnh Băng Băng cũng ngây người vài chục giây, sau đó nàng mới kịp phản ứng. Lúc này Hạ Thiên đang gây chuyện, vì vậy nàng vội vàng nói:
- Mau dừng tay, cậu làm gì thế?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tên ngốc này dám mắng chị,
tất nhiên tôi phải cho ăn đòn.
Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn cục trưởng Phạm:
- Ông đúng là ngu ngốc, tôi đây còn chưa dám mắng vợ cảnh sát tỷ tỷ, ông dám mắng vợ tôi, ông muốn chết thì cứ nói thẳng, tôi sẽ thỏa mãn cho ông.
Lúc này cục trưởng Phạm vẫn còn đứng, tuy bị Hạ Thiên đánh lâu như vậy nhưng hắn vẫn còn đứng vững, có thể nói năng lực chịu đòn của người nà tương đối khá. Nhưng không biết bị tát quá nhiều hay không mà mở miệng nửa ngày nhưng không nói lời nào.
- Cái gì?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn cục trưởng Phạm:
- Sao ông xấu vậy? Như đầu heo, sao còn chưa biết xấu hổ? Còn chưa tranh thủ về chuồng đi?
Lãnh Băng Băng nghe nói như vậy thì thiếu chút nữa đã bật cười, lưu manh này đúng là, bây giờ cục trưởng Phạm đã giống hệt như đầu heo, nhưng đầu heo này cũng là do hắn làm ra, bây giờ lại trách người ta quá xấu sao?
- Cậu... ....
Cục trưởng Phạm thiếu chút nữa đã giận ngất xỉu, hắn dùng ánh mắt tức giận nhìn hạ thiên, nhưng sau đó lại quay sang Lãnh Băng Băng:
- Lãnh Băng Băng, cô còn đứng ngây ra đó là gì? Còn không may bắt tên côn đồ này lại?
Lần này tên cục trưởng Phạm nói ra rất rõ ràng.
- Ông còn dám sai bảo vợ cảnh sát tỷ tỷ của tôi sao?
Hạ Thiên lại đạp đến, lúc này cục trưởng Phạm trực tiếp té xuống đất.
- Này, đừng đánh.
Lãnh Băng Băng vội vàng tiến lên kéo Hạ Thiên, sau đó nói với cục trưởng Phạm:
- Cục trưởng Phạm, anh về trước đi, tôi sẽ nhanh chóng bắt được tội phạm.
- Ý của cô là gì?
Cục trưởng Phạm bò lên, hắn tức giận nói.
- Cục trưởng Phạm, ý của tôi là vừa rồi không có chuyện gì phát sinh, bâ giờ anh có thể đi.
Lãnh Băng Băng thản nhiên nói.
- Được, rất tốt, Lãnh Băng Băng, cô dám...Á... ....
Cục trưởng Phạm thiếu chút nữa đã giận chết, hắn chỉ tay vào Lãnh Băng Băng, trong ánh mắt không những chỉ có sự tức giận, hơn nữa còn cảm thấy khó tin.
Hạ Thiên lại tung ra một đá, hắn trực tiếp đá đối phương văng ra cửa, sau đó đóng cửa lại.
- Cuối cùng cũng an tĩnh.
Hạ Thiên rất thoải mái, cuối cùng cũng không còn ai phá rối thế giới của riêng hắn và Lãnh Băng Băng.
Lãnh Băng Băng cũng cảm thấy rất đau đầu, nàng nhìn Hạ Thiên rồi tức giận nói:
- Cậu đừng quấy rối nữa được không?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi nào có quấy rối? Tôi đang giúp chị hả giận.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội nói.
- Tôi biết... ....
Lãnh Băng Băng không biết nên nói gì:
- Nhưng cậu cũng không cần đánh người, người vừa rồi là một phó cục trưởng cục công an tỉnh tên là Phạm Tiến, nếu cậu đánh ông ta, sợ rằng ông ta sẽ không bỏ qua.
Hạ Thiên không cho là đúng, Phạm Tiến à? Sao không gọi là Phạm Dã Nhân? Tên này dám sai bảo và la mắng vợ cảnh sát tỷ tỷ của hắn, đúng là đáng ăn đòn.
- Hừ, không nói đến chuyện này nữa, cậu đến tìm tôi làm gì?
Lãnh Băng Băng cảm thấy rất bất đắc dĩ, nàng bây giờ đã hiểu rất rõ về Hạ Thiên, muốn để hắn không còn đánh người cũng khó khăn.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi nhớ chị.
Hạ Thiên vừa nói vừa ôm lấy vòng eo mềm của Lãnh Băng Băng.
- Đừng làm rộn, tôi rất bận.
Lãnh Băng Băng không khỏi ngáp một cái, từ tối qua đến giờ nàng còn chưa ngủ, không buồn ngủ mới là lạ.
- À, cảnh sát tỷ tỷ, vậy chị ngủ đi.
Hạ Thiên bế Lãnh Băng Băng lên, trong góc phòng có một chiếc giường nhỏ dùng để nghỉ ngơi, hắn bế Lãnh Băng Băng đến bên giường, sau đó đặt nàng nằm xuống.
Lúc này Lãnh Băng Băng cũng không nói gì, nàng thật sự quá buồn ngủ, nếu không phải Phạm Tiến đến gây rối, sợ rằng nàng đã đóng cửa đi ngủ.
Hai phút sau Lãnh Băng Băng đã tiến vào mộng đẹp, có Hạ Thiên ở bên cạnh thì nàng không còn gì phải lo lắng, chỉ có thể an tâm ngủ.
Nhưng trong phòng làm việc của nàng rất yên tĩnh nhưng bên ngoài lại có một nhóm cảnh sát nhìn Phạm Tiến bị đánh đến mức biến đổi lớn mà không biết phải làm sao. Tất nhiên bọn họ cảm thấy rất hiếu kỳ, Phạm Tiến muốn làm gì mà bị đánh như vậy? Đám người này cũng không biết, người đánh Phạm Tiến không phải là Lãnh Băng Băng mà chính là Hạ Thiên.
Nhưgn không thể ngi ngờ đám cảnh sát đều rất vui, người này bị đánh, tất nhiên bọn họ thật sự vui sướng.