- Cậu nói rõ một chút, có nguy hiểm, rốt cuộc là nguy hiểm gì?
Ninh Khiết có chút chần chừ, cuối cùng nàng cũng không nhịn được phải hỏi.
Ngày đó khi còn ở khu dân cư Hạ Thiên đã nói muốn chữa mắt cho Ninh Khiết, nhưng nàng từ chối, chẳng phải nàng không muốn chữa, chẳng qua nàng nghĩ rằng Hạ Thiên chỉ là loại lừa gạt. Nhưng bây giờ nàng đã biết Hạ Thiên thật sự là thần y, dù nàng cảm thấy hắn rất đáng giận nhưng hình như y thuật giỏi là sự thật, điều này không khỏi làm nàng động tâm.
Mười mấy năm qua Ninh Khiết luôn có khát vọng mình là một người bình thường hơn bất kỳ một ai khác, nàng hy vọng mình có thể nhìn thấy thế giới một cách rõ ràng, dù thế gian này đáng ghê tởm hay xinh đẹp thì nàng cũng có thể dùng mắt của mình chứ không muốn thông qua hai tròng thủy tinh.
Ninh Khiết càng hy vọng hai chân của mình trở nên bình thường, nàng thật ra cugnx khát vọng mặc một chiếc váy, xuất hiện trước mặt mọi người với vẻ xinh xắn đẹp đẽ. Nàng cũng hy vọng mình đi trên đường và có người quay đầu lại ngắm nhìn, không phải vì nàng cà thọt, mà vì nàng xinh đẹp.
- Không biết.
Đáp án của Hạ Thiên làm Ninh Khiết rất khó hiểu.
- Sao cậu không biết?
Ninh Khiết rất tức giận:
- Cậu không phải là thần y sao?
- Tôi biết thì sẽ chẳng cần chị làm vật thí nghiệm.
Hạ Thiên tức giận nói.
Ninh Khiết lập tức im lặng, bây giờ nàng phát hiện những gì Hạ Thiên nói ra là khá đúng, vấn đề là ở chỗ, hắn nói như vậy thì nàng còn dám tìm hắn chữa bệnh sao? Nếu không may bị hắn trị chết người, như vậy chẳng phải nàng sẽ thiệt thòi sao? Tuy bây giờ nàng đã rất không may, nhưng nàng cũng không muốn đi tìm chết.
Khi thấy Ninh Khiết lo lắng thì Hạ Thiên an ủi một câu:
- Này, thật ra chị không cần lo lắng, không nhất định sẽ gặp nguy hiểm, dù có nguy hiểm cũng sẽ không bết bát hơn tình cảnh lúc này của chị.
- Cậu nói thật sao?
Ninh Khiết nghe nói như vậy thì có chút động tâm, nhưgn trong lòng vẫn rất lo lắng.
- Tôi lừa chị có gì tốt? Nếu không phải ở thủ đô, ngoài vợ thì tôi có chút thân thuộc với chị, sợ rằng đã chẳng chọn chị làm vật thí nghiệm.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút bất mãn nhìn Ninh Khiết:
- Nếu có nguy hiểm thì chị cũng sẽ không chết, nếu không có nguy hiểm thì cô trở nên xinh đẹp, vài chục năm sau cũng không sinh bệnh.
- Thật sự tốt như vậy sao?
Ninh Khiết nói thầm một câu, nàng vẫn không tin, nhưng lúc này lại do dự.
- Này, nếu không trước tiên tôi chữa mắt cho chị trước, điều này không có nguy hiểm, chị thấy thế nào?
Hạ Thiên mở miệng hỏi.
- Điều này...Là thật sao?
Ninh Khiết có chút chần chừ.
- Sao chị dông dài như vậy?
Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được:
- Chị không muốn thì thôi, tôi đi tìm người khác.
Bây giờ Hạ Thiên rõ ràng đã kiên nhẫn hơn trước kia rất nhiều, nếu không phải hắn cảm thấy Ninh Khiết là một vật thí nghiệm rất tốt, hắn sẽ không kiên nhẫn như vậy. Nhưng dù là thế thì bây giờ tính kiên nhẫn của hắn cũng dần cạn sạch, vì vậy hắn nói xong thì đã muốn kéo Mộc Hàm bỏ đi.
- Chờ chút.
Ninh Khiết vội vàng hô một câu, khi thấy Hạ Thiên muốn đi thì nàng lập tức hạ quyết tâm, dù là thế nào thì nàng cũng đánh cuộc một lần.
- Làm gì vậy?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Ninh Khiết.
- Cậu...Trước tiên cậu chữa mắt cho tôi, tôi sẽ làm vật thí nghiệm cho cậu.
Ninh Khiết có chút do dự, cuối cùng nàng cũng nói ra yêu cầu của mình.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện 5zz
- Được!
Hạ Thiên lập tức đồng ý, trong lòng có chút bất mãn, người phụ nữ này đúng là phiền phức, đồng ý sớm hơn một chút không tốt hơn sao?
- Đúng rồi, Hạ Thiên, còn có một chuyện.
Ninh Khiết đột nhiên nhớ đến yêu cầu của ông chủ:
- Ông chủ của chúng tôi muốn cậu xem bệnh qua một lần, sau khi tôi làm vật thí nghiệm cho cậu, cậu phải đồng ý xem qua cho ông ấy mới được.
- Được rồi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi đồng ý, dù sao đối với hắn thì vật thí nghiệm này rất quan trọng, hắn phải thử nghiệm trên người Ninh Khiết mới
dám áp dụng lên người vợ. Vì vấn đề an toàn của vợ, hắn xem bệnh cho vài người cũng chẳng sao.
- Được rồi, khi nào thì bắt đầu chữa bệnh?
Ninh Khiết hỏi, sau đó nàng chủ động đề nghị:
- Nếu không thì ngày mai nhé? Mai là cuối tuần, là ngày nghỉ.
- Ngay bây giờ, trước tiên tôi chữa mắt cho chị, sau đó đổi địa điểm trị chân cho chị.
Hạ Thiên rõ ràng không muốn đợi đến ngày mai, hắn lấy ra một cây ngân châm rồi nói với Ninh Khiết:
- Chị đừng nên cử động.
- À, được!
Ninh Khiết khẽ gật đầu, sau đó nàng đột nhiên cảm thấy trên da có chút đau đớn, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, chẳng phải Hạ Thiên muốn chữa mắt cho mình à? Sao lại đâm kim lên đầu?
Đúng lúc này bên tai đã vang lên âm thanh của Hạ Thiên:
- Mắt của cô đã tốt rồi.
- Tốt rồi sao?
Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng cảm thấy choáng váng đầu óc, nàng vội vàng nói:
- Này, không phải cậu nói mắt tôi đã chữa xong sao? Thế nào lại chưa thấy rõ ràng lắm? Vẫn choáng váng đầu óc, cậu làm gì với đầu tôi?
- Ngốc quá, trên mặt còn đeo cặp kính một ngàn độ, tất nhiên là choáng đầu, không biết lấy kính xuống sao?
Hạ Thiên tức giận nói.
Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng lấy kính xuống, nàng phát hiện đầu không còn choáng váng, người và sự vật trước mặt rất rõ ràng. Nàng thấy bộ dạng không đẹp trai của Hạ Thiên, cũng có thể thấy được bà vợ cực kỳ xinh đẹp của hắn. Thế giới này đúng là không có thiên lý, phụ nữ đẹp sao cứ phải lấy loại đàn ông xấu xí như vậy?
- Được rồi, mắt của tôi đã tốt, đã thật sự rất tốt... ....
Ninh Khiết thì thào nói, sau đó nàng nhảy dựng lên rất hưng phấn:
- Đúng là quá tốt, quá tốt, cuối cùng đã hết cận...Á, đau quá... ....
Ninh Khiết vì quá hưng phấn nên vui quá hóa buồn, chân nàng đụng vào cạnh bàn, thiếu chút nữa làm nàng đau đến mức chảy nước mắt.
- Này, đừng nhảy nhót nữa, chúng ta mau tìm một chỗ thanh tịnh, tôi trị chân cho chị, sau đó chị muốn nhảy sao cũng được.
Hạ Thiên thúc giục có chút mất hứng.
- À, được, được, trước tiên tôi gọi điện thoại cho ông chủ đã.
Ninh Khiết còn đang đắm chìm trong hưng phấn, lúc này có lẽ nàng đã không hoài nghi lời nói của Hạ Thiên, vì vậy mới cầm điện thoại bấm số của Chương Cửu Kim.
Chương Cửu Kim nghe nói thần y đã đồng ý chữa bệnh cho mình, nhưng trước tiên phải chữa cho Ninh Khiết, tất nhiên hắn sẽ rất vui sướng, vì vậy cũng lập tức cho Ninh Khiết nghỉ. Lúc này dù Ninh Khiết muốn nghỉ nửa ngày hay nửa tháng đều có thể được.
- Điều này...Đi đâu bây giờ?
Sau khi cúp điện thoại thì Ninh Khiết hỏi Hạ Thiên:
- Nếu không đi đến nhà tôi, nơi đó rất thanh tịnh, bình thường cũng không ai đến quấy rầy