- Tiểu thư muốn đích thân gặp mặt người kia nói chuyện, cậu nghĩ biện pháp đưa cô gái kia về đây đi.
Cha của Tống Vệ Dân nói bằng giọng có chút kỳ quái, rõ ràng cũng không hiểu quyết định này của vị tiểu thư kia là thế nào.
- Được, con sẽ lập tức sắp xếp.
Tống Vệ Dân không chút do dự, hắn lập tức đồng ý, tiểu thư có mệnh lệnh gì hắn cũng chấp hành vô điều kiện.
Tống Vệ Dân cúp điện thoại, sau đó hắn lại tiếp tục gọi một cuộc điện thoại khác:
- Đến cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh cho một người ra ngoài.
... ....
Khi Ninh Khiết rời khỏi cục cảnh sát thì đã hơn mười giờ tối, vẻ mặt nàng có chút mê man, vì đến bây giờ nàng cũng chẳng biết gì. Nàng rốt cuộc có việc gì hay không? Cũng chẳng biết Hạ Thiên có đến làm chứng cho nàng không? Nhưng nữ cảnh sát Vưu Tư đã nói, vụ việc của nàng đã được điều tra rõ ràng, bây giờ có người nộp tiền bảo lãnh cho nàng, vì vậy nàng được tạm thời về nhà, sau này có vấn đề gì thì cảnh sát sẽ đến tìm.
- Ủa, Ninh Khiết, bạn không việc gì sao?
Một giọng nói vui mừng vang lên, người đến là Trương Đan, nàng chạy đến rất kích động:
- Bạn đã được thả ra, đúng là tốt quá, mình đang rất lo lắng, đã nghĩ rất nhiều biện pháp, cũng đi tìm người quen, nhưng mình cũng như bạn, cũng chẳng có bạn bè đáng tín nhiệm, vừa nghe nói có việc cần tìm là từ chối ngay.
Trương Đan nói đến đây thì có chút tò mò:
- Này, đúng rồi, Ninh Khiết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Lương Dũng đã tỉnh, hắn ta không so đo với bạn à? Điều này cũng không đúng, tên quỷ háo sắc kia chắc chắn sẽ không hảo tâm như vậy.
Ninh Khiết dùng ánh mắt mê hoặc nhìn Trương Đan:
- Không phải bạn nộp tiền bảo lãnh mình ra sao?
- Mình sao?
Trương Đan cũng ngây người:
- Ninh Khiết, mình rất muốn nộp tiền bảo lãnh cậu ra, nhưng người ta không chịu.
- Kỳ quái, vậy ai nộp tiền bảo lãnh mình ra?
Ninh Khiết rất mơ hồ, nàng vốn cho rằng Trương Đan đang giúp mình, dù sao thì trong thủ đô nàng cũng chỉ có quen biết chút chút với Trương Đan, hơn nữa Trương Đan lại là phóng viên, người ta nể mặt cũng bình thường, dù sao những năm gần đây phóng viên cũng không dễ trêu vào.
- Bạn không biết ai bảo lãnh mình ra sao?
Trương Đan rất kỳ quái:
- Việc này cũng quá thần kỳ? Này, không phải là thần y bạn của bạn đấy chứ?
- Mình thật sự không biết.
Ninh Khiết cười khổ nói, nàng cảm thấy tên khốn Hạ Thiên kia sẽ không hảo tâm như vậy.
- Thôi bỏ đi, quan tâm nhiều như vậy làm gì, mình đưa bạn về nhà trước. Bây giờ đã muộn, trước tiên cậu về nghỉ ngơi, có chuyện gì để ngày mai nói sau.
Trương Đan kéo Ninh Khiết đi đến ven đường, chuẩn bị lái xe đưa Ninh Khiết về nhà.
Đúng lúc này phía sau chợt vang lên một âm thanh:
- Ninh Khiết, xin chờ chút.
Ninh Khiết xoay người, nàng thấy người đến thì có chút bất an:
- Cảnh sát Tống, còn có vấn đề gì sao?
Người này là Tống Vệ Dân, đây là người đã thẩm vấn Ninh Khiết vài giờ qua, nàng không nhớ rõ mới là lạ.
- Ninh Khiết, chắc chị đang nghi hoặc vì không biết ai đã nộp tiền bảo lãnh phải không?
Tống Vệ Dân mỉm cười nói.
- Điều này, cảnh sát Tống, anh biết là ai sao?
Ninh Khiết không nhịn được phải hỏi, nàng cũng rất muốn biết vấn đề này.
Tống Vệ Dân cười cười:
- Tôi cũng không muốn gạt chị, thật ra tôi nhờ một người bạn là luật sư hỗ trợ nộp tiền bảo lãnh cho chị ra ngoài.
- Sao?
Ninh Khiết chợt ngây dại.
Trương Đan cũng rất kinh ngạc, đây là điều quá khó tưởng, Ninh Khiết vừa bị bắt vào cục cảnh sát mà đã có người tự nguyện đứng ra nộp tiền bảo lãnh sao?
"Chẳng lẽ tên cảnh sát này kết Ninh Khiết rồi?"Trương Đan thầm nghĩ, xem ra xinh đẹp đúng là có giá, ở đâu cũng được hoan nghênh.
- Ninh Khiết, chỗ này không dễ nói chuyện, nếu chị không có gì, chúng ta lên xe rồi trò chuyện sau.
Tống Vệ Dân đề nghị.
- Được, được.
Trương Đan vội vàng nói, sau đó còn chêm thêm một câu:
- Cảnh sát, tôi đi với Ninh Khiết cũng không có vấn đề gì chứ?
- Tất nhiên là không có vấn đề.
Tống Vệ Dân cười nhạt một tiếng:
- Hai vị, mời.
Tống Vệ Dân đi về phía một chiếc xe cảnh sát, Ninh Khiết có chút chần chừ nhưng bị Trương Đan tiến lên kéo tay:
- Đi thôi, cảnh sát Tống này có vẻ rất tốt, anh ấy tình nguyện hỗ trợ thì cậu sẽ không
còn vấn đề gì đâu.
- Nhưng, mình không quen anh ta.
Ninh Khiết do dự nói.
- Sợ cái gì? Có mình đi cùng, không có gì đâu, nếu anh ta thật sự là người xấu thì chúng ta cũng không cần sợ.
Trương Đan khẽ nói.
Ninh Khiết suy nghĩ một chút, cuối cùng nàng cũng phải đi tới, nàng muốn xem có chuyện gì xảy ra, vì sao Tống Vệ Dân lại muốn nộp tiền bảo lãnh cho nàng? Tất nhiên nàng sẽ không cho rằng Tống Vệ Dân có ý với mình, nếu hắn thật sự có ý thì sẽ không thẩm vấn nàng vài giờ như vừa rồi.
Tống Vệ Dân leo lên xe cảnh sát, Trương Đan và Ninh Khiết cũng lên theo, nhưng hai người ngồi ở phía sau, Tống Vệ Dân cũng không nói gì, chỉ khởi động xe nhanh chóng chạy đi, rời khỏi cục cảnh sát.
- Ninh Khiết, tôi nộp tiền bảo lãnh cho chị cũng vì nhận lời ủy thác của một người, có người muống gặp chị.
Xe chạy trên đường, Tống Vệ Dân lúc này mở miệng nói.
- Ai muốn gặp tôi?
Ninh Khiết không nhịn được phải hỏi.
- Tôi tạm thời không thể nói cho cô biết người đó là ai, nhưng khi cô gặp thì sẽ biết ngay thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện 5zz - www.Truyện 5zz
Tống Vệ Dân có hơi nhíu mày:
- Tôi biết chuyện này sẽ làm cô sinh ra hoài nghi, nhưng...Không thì thế này, chúng ta làm giao dịch nhé?
- Giao dịch cái gì?
Trương Đan đón lời, những năm nay hai chữ giao dịch đều có hàm nghĩa rất rộng.
Tống Vệ Dân cũng không lập tức trả lời, hắn nói đến một sự kiện khác:
- Ninh Khiết, chắc cô cũng biết người mình đánh bị thương đêm nay là ai, tuy bệnh viện đã truyền tin Lương Dũng không chết, nhưng hắn bị thương là không nhẹ. Quan trọng là khi Lương Dũng tỉnh lại, tôi dám cam đoan hắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Ninh Khiết không nói gì, vì nàng biết có nói gì cũng như không, Trương Đan trước đó đã nói với nàng, nàng cũng biết những gì Tống Vệ Dân nói đều là thật.
- Đêm nay chị sở dĩ gặp phải chuyện không may cũng vì Lương Dũng ngấp nghé vẻ đẹp của chị, với tác phong của Lương Dũng, sau khi thân thể khôi phục lại thì nhất định sẽ tìm đến cô. Nói một cách dễ nghe, nếu hắn không gạt cô lên giường thì sẽ chẳng bỏ qua, mà tôi cũng cam đoan, sau một khoảng thời gian chơi đùa chán, khi hắn mất hứng thì kết quả của chị còn thảm hơn cả ngồi tù.
Tống Vệ Dân vừa nói vừa nói:
- Chị không tiền không thế ở thủ đô, chị không có mấy người quen, dù là ông chủ của cô là Chương Cửu Kim cũng chỉ có chút tiền mà thôi, xem ra vẫn kém xa Lương Dũng.
- Cảnh sát Tống, anh...Rốt cuộc anh muốn gì?
Ninh Khiết cảm thấy rất bất an.
- Thật ra rất đơn giản, Lương Dũng muốn hủy diệt cuộc đời chị, mà chị thì khó thể thay đổi kết cục này. Nhưng nếu chị đồng ý theo tôi đến gặp một người, tôi sẽ đảm bảo dù thế nào chị cũng bình yên vô sự.
Tống Vệ Dân chậm rãi nói:
- Đây chính là giao dịch của tôi