Gương mặt Diệp Mộng Oánh chợt đỏ ửng, nàng đang định nó gì đó thì bên cạnh đã vang lên một âm thanh cực kỳ vui mừng:
- Giám đốc Diệp, trùng hợp vậy à?
Diệp Mộng Oánh xoay người lại nhìn, nàng thấy một nam một nữ đi về phía bên này, người nam khoảng hai mươi lăm, bộ dạng cao lớn anh tuấn, giày tây, phong độ nhẹ nhàng. Người phụ nữ hơn ba mươi, cũng mặc một bộ trang phục công sở, áo trên màu đỏ, váy dưới lại tương đối ngắn, rõ ràng cô gái này thích phô bày cặp đùi trắng như tuyết của mình. Tóm lại người phụ nữ này bảo dưỡng dáng người tương đối khá, gương mặt cũng rát xinh xắn, nhưng trang điểm hơi dày.
Diệp Mộng Oánh lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông kia, nhưng rõ ràng người phụ nữ là người quen cũ của nàng.
- Giám đốc Quách, chào chị, lại gặp mặt nhau.
Diệp Mộng Oánh mỉm cười với người phụ nữ.
- Giám đốc Diệp, chị đến thủ đô sao không báo cho tôi một tiếng?
Giám đốc Quách có vẻ rất nhiệt tình, cặp mắt quyến rũ nhanh chóng đảo lên người Hạ Thiên:
- Vị này là bạn của giám đốc Diệp sao?
Giám đốc Quách rõ ràng biết còn cố ý hỏi, lúc này Diệp Mộng Oánh đang kéo tay Hạ Thiên, quan hệ giữa hai người đã rất rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện 5zz
- Đây là Hạ Thiên, là vị hôn phu của tôi.
Diệp Mộng Oánh nhìn Hạ Thiên:
- Hạ Thiên, giới thiệu với cậu, vị này là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhã Lai Âu Trung Hoa, nữ sĩ Quách Lan.
- Thì ra là Hạ tiên sinh.
Trong mắt Quách Lan lóe lên cái nhìn quái dị, nàng vươn bàn tay trắng nõn nói:
- Chào cậu, Hạ tiên sinh, rất vinh hạnh được gặp cậu.
Nhưng vài giây sau Quách Lan đã có chút xấu hổ, vì Hạ Thiên căn bản không có ý muốn bắt tay với nàng.
- Xấu hổ quá, giám đốc Quách, Hạ Thiên rất thích sạch sẽ, vì vậy... ....
Diệp Mộng Oánh tranh thủ thời gian giải hòa, nàng cũng không biết vì sao Hạ Thiên lại chẳng muốn bắt tay với Quách Lan.
- À, không sao.
Quách Lan thu tay về, có lời nói vừa rồi của Diệp Mộng Oánh thì nàng cũng khong còn quá xấu hổ, còn Hạ Thiên thật sự có thích sạch sẽ hay không sẽ chẳng còn quan trọng.
Quách Lan nở nụ cười quyến rũ với Diệp Mộng Oánh, sua đó nàng tiếp tục:
- Giám đốc Diệp, bây giờ đã là giữa trưa, không bằng chúng ta cùng dùng bữa cơm rau dưa nhé?
- Xấu hổ quá, giám đốc Quách, chúng tôi còn có vài việc tư cần phải xử lý, thôi thì cứ để lần sau.
Diệp Mộng Oánh nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng lắc đầu dùng giọng nhã nhặn từ chối lời mời của Quách Lan.
- Vậy thì được, chúng ta sẽ hẹn lần sau.
Quách Lan cũng rất thức thời, cuối cùng còn nở nụ cười mập mờ với Diệp Mộng Oánh:
- Không quấy rầy buổi hẹn ước giữa giám đốc Diệp và Hạ tiên sinh.
Quách Lan mang theo tên đàn ông đẹp trai kia lên một chiếc xe, sau đó xe chậm rãi chạy ra khỏi bãi đậu xe.
- Chúng ta cũng vào thôi.
Diệp Mộng Oánh nói với Hạ Thiên, hai người đi ra bãi đậu xe rồi tiến vào trong khách sạn Khải Tân.
Diệp Mộng Oánh vào quầy tiếp tân, nàng cầm phiếu phòng rồi cùng Hạ Thiên đi lên, nhưng lúc này không phải gian phòng vip hào hoa, chính là một căn phòng dành cho tình nhân.
Diệp Mộng Oánh nhìn giường lớn trong phòng, hơn nữa còn có những bố trí mập mờ khắp phòng mà nhịp tim không khỏi nhanh hơn một chút. Dù nàng biết đây là sự kiện bình thường nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên cùng một người đàn ông chung một phòng, trong lòng nàng dù thế nào cũng có chút căng thẳng.
Diệp Mộng Oánh buông những vật phẩm tùy thân ra, nàng ngồi xuống mép giường, vì che giấu căng thẳng trong lòng mà nàng chủ động khơi mào chủ đề:
- Hạ Thiên, sao vừa rồi cậu không bắt tay với Quách Lan?
Hạ Thiên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Mộng Oánh:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị không biết nguyên nhân sao?
- Tôi biết sao?
Diệp Mộng Oánh chợt sững sờ, nàng nếu biết thì còn hỏi hắn làm gì?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, lúc nãy không phải chị đã nói rồi sao?
- Tôi nói rồi à?
Diệp Mộng Oánh càng thêm mơ hồ, nàng chỉ tùy tiện lấy cớ nói Hạ Thiên thích sạch sẽ mà thôi, chẳng lẽ hắn thích sạch sẽ thật? Tuy nàng ở chung với hắn không nhiều nhưng dù sao cũng chẳng thấy dấu hiệu thích sạch sẽ của hắn nằm ở đâu.
Hạ Thiên lại gật đầu:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị nói tôi thích sạch sẽ.
- Cậu thật sự thích sạch sẽ sao?
Diệp Mộng Oánh không nhịn được phải hỏi.
- Có một chút, dù sao người phụ nữ kia cũng quá bẩn, tôi không muốn bắt tay với
cô ta.
Hạ Thiên trả lời.
Diệp Mộng Oánh vẫn nghĩ mãi mà không rõ:
- Nhưng Quách Lan rất sạch sẽ.
- À, mỹ nữ tỷ tỷ, có vài người bẩn chị không nhìn ra đâu, người phụ nữ kia suốt ngầy đổi đàn ông, nếu tôi bắt tay với cô ta, sợ rằng sẽ bẩn tay.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Lần này thì Diệp Mộng Oánh đã hiểu ra, bẩn trong miệng Hạ Thiên là chỉ phương diện kia.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị rất quen thuộc người phụ nữ kia sao?
Hạ Thiên lúc này mở miệng hỏi.
Diệp Mộng Oánh lắc đầu:
- Thật ra cũng không tính là quen thuộc, chỉ là trước đó tập đoàn Nhã Lai Âu muốn mua lại tập đoàn Thiên Nam chúng ta, người đại biểu cho tập đoàn Nhã Lai Âu chính là Quách Lan, vì vậy tôi và cô ấy có chút quen biết. Nhưng tôi đã từ chối lời yêu cầu thu mua của bọn họ, mà hình như bọn họ còn chưa hết hy vọng thì phải.
- À, không quen là tốt, tôi không thích người phụ nữ kia.
Hạ Thiên ra vẻ yên lòng.
- À, thôi, không nói đến Quách Lan kia nữa, chúng ta đi dùng cơm, lầu một có nhà hàng.
Diệp Mộng Oánh thật ra cũng không căng thẳng, nàng đã có chuẩn bị tâm lý. Trước khi đến đây nàng đã đặt một gian phòng cho tình nhân, tất nhiên nàng đã sớm chuẩn bị ở cùng phòng với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến, bây giờ nên đi dùng cơm trưa.
Hai người cùng nhau xuống lầu vào nhà hàng tìm bàn ngồi xuống, Diệp Mộng Oánh bắt đầu gọi cơm. Hạ Thiên không có việc gì làm nên đảo mắt nhìn khắp nơi, đúng lúc này hắn nhìn thấy một người quen.
Trong một góc nhà hàng có một cô gái đang đưa lưng về phía mọi người, tuy không nhìn thấy gương mặt nhưng dáng người xinh đẹp tuyệt vời đã làm cho không ít người phải ghé mắt nhìn. Đối với Hạ Thiên thì căn bản không cần nhìn mặt đã có thể xác định được thân phận của nàng, vì hắn rất quen thuộc người này, thậm chí còn rất quen thuộc với một bộ phận trên người nàng.
- Cậu đang nhìn gì vậy?
Diệp Mộng Oánh lúc này gọi cơm xong thì phát hiện Hạ Thiên đang nhìn chằm chằm vào góc nhà hàng, vì vậy mà nàng không khỏi nhìn theo:
- Cậu biết cô ta sao?
- Đúng vậy, tôi có biết.
Hạ Thiên gật đầu, đã cùng ngủ qua vài đêm, hắn không biết được sao/
- Chúng ta có nên đến chào hỏi không?
Diệp Mộng Oánh trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chị chờ tôi một chút, tôi sang chào hỏi chị ấy.
Hạ Thiên đứng lên đi về phía góc khuất của nhà hàng.
Người đẹp ngồi trong góc cũng cảm giác có người tiếp cận, thân thể không khỏi có chút căng thẳng nhưng ngay sau đó đã trầm tĩnh lại, nàng ăn một thứ gì đó với bộ dạng điềm nhiên như không.
Hạ Thiên ngồi xuống bên cạnh người đẹp, sau đó hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào nàng, bộ dạng có chút buồn bực:
- Chị Isabella, sao chị lại ở đây?
Người đẹp đúng là nữ sát thủ Isabella của Ám Ảnh Đoàn, nàng quay mặt nở nụ cười quyến rũ với Hạ Thiên:
- Chồng nhỏ, người ta biết cậu sẽ đến đây nên cố ý ngồi chờ.