- Vậy thì được, chúng ta đi tìm thám tử tư kia.
Hạ Thiên tiện tay đâm một châm lên người Trần Tự Cường, sau đó hắn kéo Diệp Mộng Oánh:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.
Diệp Mộng Oánh gật đầu, nàng đi theo Hạ Thiên rời khỏi nhà hàng, sau đó nàng khẽ hỏi:
- Hai người bọn họ sẽ như thế nào?
- Hai tên ngốc này dám uy hiếp chị, tất nhiên tôi sẽ không cho bọn họ sống khá giả, sau này bọn họ sẽ không động đậy gì được, sẽ không thể nói chuyện và làm bất cứ chuyện gì. À, cũng ăn cơm không được, nói chung vài ngày sau sẽ chết đói.
Hạ Thiên hời hợt nói.
- Có phiền phức không?
Diệp Mộng Oánh dùng giọng không yên tâm hỏi.
- Tất nhiên sẽ không có vấn đề, ngoài chị ra thì không ai biết là tôi làm.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Diệp Mộng Oánh khẽ thở ra, đến bây giờ nàng không muốn nghĩ Hạ Thiên là tội phạm giết người, nàng chỉ hy vọng Hạ Thiên không vì giết người mà sinh phiền toái.
- Chúng ta làm sao tìm tên thám tử tư kia?
Diệp Mộng Oánh khẽ hỏi.
- À, rất đơn giản, tôi sẽ điện thoại cho hắn, sau đó nhờ Tiểu Yêu Tinh giúp đỡ tìm tung tích.
Hạ Thiên lại có ý kiến, sau đó hắn lấy điện thoại ra, tất nhiên không phải hắn điện thoại cho tên thám tử Kim Điền mà gọi cho Tiểu Yêu Tinh.
Điều làm Hạ Thiên cảm thấy buồn bực chính là Tiểu Yêu Tinh không nhận điện thoại, cũng không biết nàng có phải là đang ngủ hay không. Nha đầu kia điên đảo cả đêm, lúc này đang ngủ cũng chẳng có gì kỳ lạ.
- Xem ra nên đổi biện pháp tìm người.
Hạ Thiên lầm bầm:
- Thôi được, mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta đi dùng cơm trước, để người khác giúp chúng ta đi tìm.
- Ai đi tìm giúp?
Diệp Mộng Oánh không khỏi hỏi.
- Tôi tìm vài tên tiểu đệ, dưới tay hắn có không ít người, tìm người sẽ rất dễ.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, trước tiên tôi điện thoại trước cái đã.
Hạ Thiên tất nhiên điện thoại cho Bạch Tiểu Lỗi, khi nghe hắn nói muốn tìm thám tử tư thì lập tức đồng ý. Thật ra những năm gần đây muốn tìm thám tử tư cũng không khó, đặc biệt là còn biết được số điện thoại của người ta, bình thường chỉ cần gọi điện là có thể hẹn gặp mặt.
Nguồn truyện: Truyện 5zzHạ Thiên cúp điện thoại rồi nhìn Diệp Mộng Oánh:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, chúng ta đi ăn cơm chứ?
- Chúng ta đổi khách sạn lại rồi nói sau.
Diệp Mộng Oánh không dám tiếp tục ở lại khách sạn vừa rồi, nàng suy nghĩ rồi nói:
- Chồng, nếu không chúng ta đến khách sạn Tô Thị? Chỗ đó điều kiện không quá tốt nhưng an toàn hơn một chút, không cần lo lắng có người làm loạn.
- Được rồi, tôi sẽ điện thoại cho Tô Tiểu Xán, để hắn đến đón chúng ta.
Hạ Thiên trước nay cũng không có yêu cầu quá cao, cũng không có ý kiến gì với điều này.
Tô Tiểu Xán nhận được điện thoại của Hạ Thiên thì lập tức đến đón người, Diệp Mộng Oánh cũng điện thoại trả phòng ở khách sạn cũ, vì giường trong phòng bị hư hại nên tiền thế chấp cũng không được trả lại, khách sạn cũng đồng ý, xem như trả tiền hư hại.
Tô Tiểu Xán nhanh chóng lái xe đến đón người, khi hai người lên xe thì Tô Tiểu Xán hỏi:
- Mộng Oánh, cô đến thủ đô từ khi nào? Sao không nói với tôi một tiếng?
- Tôi đến ngày hôm qua, đã xử lý chuyện của Diệp Mộng Vân và Diệp Thiếu Kiệt, sau đó tôi ở cùng với Hạ Thiên.
Diệp Mộng Oánh cũng không giấu diếm.
- Sao? Xử lý chuyện của bọn họ thế nào?
Tô Tiểu Xán rất quan tâm đến vấn đề này, thậm chí có thể nói hắn bây giờ vẫn còn có chút lo lắng, vì nếu bị cảnh sát phát hiện ra thì hắn cũng khó tránh khỏi liên quan, vì hắn là kẻ đồng mưu với Hạ Thiên.
- Bọn họ chết vì dùng thuốc quá liều, tôi đã đưa đi hỏa táng.
Diệp Mộng Oánh trả lời:
- Tôi đã cho hai vệ sĩ đi xử lý chuyện này, bây giờ chỉ cần hỏa táng là được, vài ngày sau tôi sẽ về Giang Hải.
- Không có việc gì thì ở lại vài ngày, hai người kia đúng là chết còn chưa hết tội.
Tô Tiểu Xán khẽ thở ra, sau đó hắn dời chủ đề:
- Đúng rồi, hai người đã dùng cơm chưa? Chúng ta đi ăn cơm trước, gian phòng đã chuẩn bị xong, đảm bảo sẽ chuẩn bị phòng tốt nhất.
Tô Tiểu Xán dừng lại một chút rồi hỏi một câu:
- Tôi chỉ chuẩn bị một gian phòng, không có vấn đề gì chứ?
- Không có vấn đề, chúng tôi cùng ở một phòng.
Gương mặt Diệp Mộng Oánh hơi
đỏ lên nhưng trả lời vẫn rất tự nhiên, nàng không thấy sự kiện này có gì để giấu diếm.
Tô Tiểu Xán không hỏi thêm điều gì nhưng trong lòng thầm cảm khái, người so với người đúng là quá khác biệt. Hạ Thiên tối hôm qua còn cùng Mộc Hàm
"làm việc" trong xe hơ, có lẽ tối qua lại chơi song phi với Diệp Mộng Oánh, cũng không biết bọn họ có phải chơi hai lần song phi không.
Tô Tiểu Xán chắc chắn không thể tưởng Hạ Thiên tối qua chơi hai lần song phi, nhưng người phụ nữ đó không phải là Mộc Hàm, đó là Isabella.
Tô Tiểu Xán nghĩ mà cảm thấy thật sự bức bối, hắn thiếu chút nữa đã bị Diệp Mộng Vân hãm hại, cũng là họ Triệu và tên tuổi chỉ kém nhau một chữ, vì sao Diệp Mộng Vân và Diệp Mộng Oánh lại có cách biệt khác xa như vậy?
Tất nhiên Tô Tiểu Xán cũng không có ý nghĩ gì với Diệp Mộng Oánh, không phải vì Diệp Mộng Oánh là phụ nữ của Hạ Thiên, vì giữa bọn họ còn có quan hệ anh em họ, Diệp Mộng Vân thì không có quan hệ thân thích kia.
Sau đó Tô Tiểu Xán dừng xe ở phía đối diện với khách sạn Tô Thị, đây có một quán cơm Tứ Xuyên, tuy không tính là xa hoa nhưng hoàn cảnh tương đối khá.
Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh đã sớm đói bụng, đồ ăn vừa đưa lên bàn thì cả hai đã gặm lấy gặm để, điều này làm cho Tô Tiểu Xán cảm thấy sững sờ. Trong lòng thầm nghĩ chẳng phải hai người này
"công tác" cả đêm đấy chứ? Nếu không sao lại đói đến mức như vậy?
Tô Tiểu Xán chỉ nghĩ như vậy mà không dám hỏi ra, hắn cũng dứt khoát vui đầu ăn uống. Kết quả là nhân viên phục vụ nhà hàng lên thấy tình cảnh như vậy thì trong lòng thầm kinh ngạc, đám người này ăn mặc rất tốt, còn tưởng là kẻ có tiền, nào ngờ ăn cơm như quỷ đói đầu thai, cũng không biết có phải đến đây ăn cơm chùa hay không.
Tên nhân viên phục vụ này rõ ràng quá đa tâm, ba người bọn họ, thật sự không ăn cơm chùa. Trong túi của Hạ Thiên còn có một triệu tiền mặt, đừng nói là ăn một bữa, ăn một năm cũng không có vấn đề.
Sau khi dùng cơm xong thì Tô Tiểu Xán đưa Hạ Thiên và Diệp Mộng Oánh vào khách sạn của mình, tuy cấp bậc các gian phòng ở đây là tương đối thấp nhưng trên tầng cao nhất cũng có một gian phòng khá xa hoa. Nghe nói đã có người ở trong gian phòng này nhưng Tô Tiểu Xán bồi thường gấp mười lần để người ta đổi phòng.
- Tất cả vật dụng bên trong đều là đồ mới, tôi vừa cho người thay đổi, các người cứ yên tâm.
Tô Tiểu Xán nở nụ cười mập mờ với hai người:
- Tôi ra ngoài trước, không quấy rầy giấc ngủ trưa của hai người.
- Chờ chút.
Diệp Mộng Oánh chợt nhớ đến một vấn đề, nàng đưa ra một chuỗi chìa khóa;
- Tiểu Xán, xe của tôi còn ở trong bãi đậu xe khách sạn Khải Duyệt, anh tìm người chạy sang đây dùm.
- Được, tôi sẽ cho người đi.
Tô Tiểu Xán nhận chìa khóa, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng để lại không gian cho hai người Diệp Mộng Oánh và Hạ Thiên.
Hạ Thiên nhìn Diệp Mộng Oánh, hắn cười hì hì nói:
- Mỹ nữ tỷ tỷ, có ngủ trưa không?