- Chồng, bây giờ em viết một chương trình, sau đó dùng những hình ảnh vệ tinh cung cấp để phân tích những người và xe ở gần chúng ta, sau đó tiến hành sàng lọc, như vậy sẽ biết người nào và chiếc xe nào đi theo.
Tiểu Yêu Tinh cũng không ngẩng đầu lên, nàng vừa gõ bàn phím vừa nói:
- Dựa theo lẽ thường thì nếu có người theo chúng ta mười phút là bình thường, nhưng nếu theo quá lâu, hơn nữa chúng ta đi đâu sẽ theo đó, như vậy có tám phần đang gây bất lợi cho chúng ta.
Tiểu Yêu Tinh dừng lại một chút rồi hừ một tiếng:
- Hừ, muốn bắt ta sao? Để các người biết thế nào là lợi hại.
- Khi nào thì bắt người?
Hạ Thiên thấy rất nhàm chán, vì vậy hắn chỉ quan tâm đến vấn đề này.
- Chồng, phải đợi một lúc nữa. À, nói chung là nửa giờ sau mới xác định có người nào theo dõi chúng ta.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói.
- Lâu vậy à?
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Anh ngủ một giấc, chút nữa gọi anh dậy.
- À, được, chồng, anh cứ ngủ đi, chút nữa em sẽ gọi dậy.
Tiểu Yêu Tinh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, sau đó nàng đột nhiên kêu lên:
- Không tốt rồi, chồng, phương pháp này hình như có vấn đề.
- Vấn đề gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái:
- Không phải em không tìm ra những người kia đấy chứ?
- Không phải, chồng, em đột nhiên nhớ ra một vấn đề, những người kia chắc chắn sẽ không cùng một bọn, nếu chúng ta bắt người và kiêm luôn nhiệm vụ dọa người bỏ chạy mất thì sao? Như vậy chúng ta sao có thể bắt được tất cả?
Tiểu Yêu Tinh có chút buồn bực:
- Em muốn tối nay có thể bắt được tất cả bọn họ, như vậy ngày mai sẽ tha hồ ra ngoài rong chơi.
- Điều này rất đơn giản, anh có thể lén bắt bọn họ lại, để người khác không phát hiện được.
Hạ Thiên không quan tâm nói.
- Thật vậy sao?
Tiểu Yêu Tinh lập tức vui vẻ:
- Chồng, anh đúng là lợi hại nhất.
- Điều đó là đương nhiên, anh lúc nào cũng là lợi hại nhất.
Hạ Thiên dùng giọng đứng đắn nói, sau đó hắn ngáp một cái:
- Anh đi ngủ trước, khi nào muốn anh bắt người thì gọi dậy.
- Được rồi, chồng.
Tiểu Yêu Tinh lên tiếng, nàng vẫn rất bận rộn.
Hạ Thiên nói ngủ là ngủ, ngay sau đó hắn đã ôm Diệp Mộng Oánh ngủ ngồi dựa vào ghế. Thật ra nếu so với Diệp Mộng Oánh thì hắn ngủ còn ít hơn, tối qua hắn leo lên người Diệp Mộng Oánh cả đêm, đến sáng lại còn làm việc với Isabella, có thể nói là rất bận rộn, sao có thời gian ngủ nghỉ?
Cũng không biết ngủ được bao lâu, Hạ Thiên bị Tiểu Yêu Tinh đánh thức:
- Chồng, chồng, đừng ngủ nữa, làm việc thôi, xong rồi ngủ.
- Có thể bắt người rồi sao?
Hạ Thiên mở to mắt, hắn lười biếng hỏi, lúc này hắn phát hiện xe đã dừng lại.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện 5zz
- Có thể được rồi.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng nói:
- Chồng, anh xem chỗ này, chỗ này, còn có chiếc xe này nữa, anh nhớ kỹ biển số đi. Bây giờ bọn họ đang ở cách chúng ta một trăm ba mươi tám mét, đang đứng ở đó. Đúng rồi, chồng, em nhớ anh có biện pháp làm cho bọn họ đứng yên bất động, anh chỉ cần làm cho bọn họ bất động là được, sau đó em sẽ cho đại ca mang bọn họ đi, như vậy sẽ không kinh động đến người khác.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào máy tính một lúc, sau đó hắn nhìn ra ngoài cửa kính xe hơi rồi nói:
- Hiểu rồi.
Hạ Thiên mở cửa xe lách người đi ra, chưa đến một phút sau hắn đã quay về:
- Đã xong, còn ai nữa không?
- Nhanh vậy sao?
Tiểu Yêu Tinh trừng mắt:
- Ủa, vệ tinh cũng không phát hiện được hành tung của chồng, đúng là lợi hại.
- Anh luôn lợi hại như vậy.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Mau nói cho anh biết còn ai nữa không? Bắt cho nhanh rồi ngủ tiếp.
- Chồng, muốn bắt phải chờ thêm một chút, nếu không bọn họ sẽ nghi ngờ.
Tiểu Yêu Tinh có chút ngượng ngùng.
- Được rồi, anh ngủ tiếp.
Hạ Thiên lại nhắm mắt ngủ.
Nhưng mười phút sau Tiểu Yêu Tinh đã đánh thức Hạ Thiên.
Một buổi tối chiếc xe chống đạn vòng vo trong thành phố nhiều lần, Tiểu Yêu Tinh cũng nhiều lần cho Hạ Thiên xuống xe đi dạo.
Tên tài xế cứ hơn mười
phút lại điện thoại báo cáo những chỗ mà đặc công nước ngoài bị bắt lại. Lúc bắt đầu hắn còn không quá tin tưởng, vì mỗi lần Hạ Thiên xuống xe chỉ mất một phút đã quay lại, đôi khi hắn nghĩ Hạ Thiên chỉ chạy vài bước thì quay lại nói đã xong.
Nhưng dần dà tên lái xe càng bội phục Hạ Thiên, vì sau vài lần điện thoại, hắn đã xác định những người kia đã bị khống chế, đang bị bắt đi thẩm vấn.
Một buổi tối có thể nói là cơn ác mộng đối với tình báo các quốc gia, có rất nhiều đặc công của hơn mười nước chợt biến mất một cách khó hiểu chỉ trong vòng một đêm. Đối với những tổ chức tình báo này thì ác mộng lớn nhất cũng chẳng phải những người kia mất tích một cách bí hiểm, mà là vì bọn họ mất tích không chút dấu hiệu, chưa kịp phát ra tín hiệu kêu cứu hay cảnh báo, vì vậy đến khi các tổ chức tình báo có phản ứng thì đã muộn.
Tối hôm đó tất cả nhân viên cục an ninh quốc gia ở thủ đô được điều động, nghe nói có vài người của Địa tổ cũng được điều động. Có rất nhiều đặc công nước ngoài bị bắt, sau khi bọn họ bị bắt thì những tổ chức tình báo kia mới kịp phản ứng, vì vậy vội vàng hạ lệnh, may mà còn có vài tên kịp rút lui.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Công Tử bận rộn cả đêm nhưng tinh thần lại rất tốt.
- Lý gia ơi là Lý gia, không thể tưởng tượng trước khi các người diệt vong còn tặng cho ta một lễ lớn như vậy.
Triệu Công Tử lầm bầm, người tiết lộ tin tức về thân phận của Yêu Yêu chính là Lý gia. Rõ ràng Lý gia đã ý thức được những gì mình gặp phải do Triệu gia bày mưu, vì vậy Lý gia bắt đầu quá trình trả thù Triệu gia.
Khi Yêu Yêu leo lên vị trí hacker đệ nhất thế giới thì Lý gia đã có người tung tin nàng là Triệu Yêu Yêu, vì vậy mà Yêu Yêu trở thành mục tiêu của không biết bao nhiêu người. Không những chỉ là các tổ chức tình báo nước ngoài, thậm chí còn có những tập đoàn nước ngoài, ai cũng theo dõi Yêu Yêu, một hacker như vậy là của quý vô giá với tất cả.
Đây rõ ràng không phải là chuyện tốt với Triệu gia, Triệu Công Tử vốn tưởng rằng sẽ mất rất nhiều công sức để giải quyết chuyện này, nhưng hắn khong ngờ em gái thiên tài của mình hợp tác với Hạ Thiên đã thu một mẻ lưới hốt gọn tất cả. Hắn mượn cơ hội này để tìm hiểu nguồn gốc thì phá được hơn mười tổ chức gián điệp, dù đêm nay nhân thủ được điều động không phải chỉ là người của cục an ninh quốc gia, nhưng hắn là người lãnh đạo, vì vậy có công lao lớn nhất trong mắt người khác.
- Các người đã tặng cho ta một lễ vật lớn, ta cũng trả lại cho các người một phần.
Trong mắt Triệu Công Tử lóe lên chút tàn độc, sau đó hắn cầm điện thoại, bắt đầu gọi đi.