- Tôn tiên sinh, có lẽ anh không nên đến tìm tôi.
Y Tiểu Âm nhíu mày:
- Trên đời này có người chữa tốt cho căn bệnh của anh, nhưng người đó không phải là tôi.
Tôn Bác Văn nghe nói như vậy thì những hy vọng trong lòng chợt biến mất sạch sẽ, nhưng hắn cũng không vì vậy mà khó chịu, vì kết quả như vậy đã sớm nằm trong sự đoán của hắn. Hắn đến đây chẳng qua chỉ xem xét vận may một phần ngàn mà thôi.
- Y tiểu thư, tôi muốn biết tình huống của mình đã không xong đến mức nào.
Tôn Bác Văn rất bình tĩnh, hắn biết mình phải chết, vì vậy hắn cũng không còn sợ hãi với cái chết:
- Hoặc có thể nói tôi còn sống được bao lâu nữa?
- Tôn tiên sinh, tôi đã nói rồi, trên đời này có người trị được bệnh cho anh, anh chỉ việc đến tìm hắn thì sẽ không phải chết.
Y Tiểu Âm chậm rãi nói.
Tôn Bác Văn cười nhạt một tiếng:
- Y tiểu thư, cô nói người kia, có phải là Hạ Thiên?
- Nếu Tôn tiên sinh đã biết rõ thì không cần hỏi tôi.
Y Tiểu Âm nở nụ cười không màng danh lợi.
- Y Tiểu thư, nếu tôi cho cô biết, tôi sở dĩ bị như vậy cũng là vì kiệt tác của hạ thiên, cô cảm thấy tôi còn đi tìm hắn nữa không?
Tôn Bác Văn bình tĩnh nói.
Y Tiểu Âm lại chau mày, nàng nói:
- Ý của Tôn tiên sinh là vị Hạ Thiên có danh hiệu đệ nhất thần y kia đã dùng y thuật để hại anh sao?
- Đúng vậy, vì thế, nếu Y tiểu thư không cứu được tôi, như vậy tôi sẽ phải chết.
Tôn Bác Văn gật đầu nói.
Y Tiểu Âm trầm mặc vài giây, sau đó nàng lắc đầu rất tiếc hận:
- Thật xin lỗi, Tôn tiên sinh, tôi thật sự không có năng lực cứu anh.
- Y tiểu thư cũng không cần xin lỗi, tôi đã sớm có chuẩn bị tâm lý.
Trên gương mặt tái nhợt của Tôn Bác Văn lộ ra nụ cười:
- Thật ra hôm nay tôi đến tìm gặp Y tiểu thư với mục đích khá quan trọng, điều đó cũng không phải muốn tiểu thư chữa bệnh cho tôi.
- Sao?
Trên gương mặt đẹp trang nhã của Y Tiểu Âm cũng không khỏi có chút kinh ngạc:
- Không biết Tôn tiên sinh tìm tôi còn có chuyện gì?
- Tôi nghe nói Y tiểu thư còn có một năng lực thần kỳ, đó là dùng ngân châm kéo dài tính mạng.
Tôn Bác Văn nhìn chằm chằm vào Y Tiểu Âm:
- Tuy tôi cũng chỉ nghe nói, Y tiểu thư sẽ không làm người kéo dài tính mạng, nhưng tôi nghĩ cô cũng không phủ nhận năng lực này chứ?
- Nếu Tôn tiên sinh đã biết ngân châm kéo dài tính mạng, như vậy Tôn tiên sinh cũn sẽ biết ý nghĩa của vấn đề kéo dài tính mạng.
Y Tiểu Âm cũng không phủ nhận:
- Kéo dài chẳng qua chỉ là kéo dài một chút mà thôi, cũng không thể cứu vãn được tính mạng.
Tôn Bác Văn khẽ gật đầu:
- Y tiểu thư, tôi hiểu, bây giờ tôi cần mình sống thêm được một khoảng thời gian, tuy tôi khong phải là thần y nhưng biết rõ tình huống thân thể của mình. Tôi biết dưới tình huống bây giờ sợ rằng khó thể chống đỡ được một tuần nữa, tôi lại còn nhiều việc cần phải làm, vì vậy tôi cần thêm nhiều thời gian.
- Tôn tiên sinh, tuy tôi có thể dùng ngân châm kéo dài tính mạng của anh, nhưng như vậy cũng có di chứng, vì vậy trừ khi tôi xác nhận anh căn bản không còn cách nào điều trị, nếu không tôi sẽ chẳng kéo dài tính mạng cho anh.
Y Tiểu Âm chậm rãi nói:
- Thực tế thì căn bệnh của anh bây giờ vẫn có thể điều trị, vì vậy tôi không thể kéo dài tính mạng cho anh, vì nếu tôi thi châm, chỉ sợ là Hạ Thiên cũng không thể nào cứu được anh.
- Y tiểu thư, tuy Hạ Thiên có khả năng cứu tôi nhưng lại căn bản không cứu, như vậy chẳng khác nào tôi sẽ phải chết, cũng không làm trái với nguyên tắc kéo dài tính mạng của cô.
Tôn Bác Văn có chút vội vàng:
- Tôi cũng không sợ chết, tôi chỉ không muốn chết vào lúc này, vì bây giờ có rất nhiều chuyện tôi còn chưa làm được. Tôi thật sự cần một ít thời gian, một tháng, thậm chí là nửa tháng cũng được, chỉ cần khoảng thời gian đó tôi như một người bình thường là được, như vậy tôi dù chết cũng sẽ nhắm mắt.
Y Tiểu Âm có chút trầm ngâm, một lúc lâu sau nàng mới mở miệng nói:
- Tôn tiên sinh, anh thật sự quyết định như vậy sao?
- Đúng vậy, tôi đã quyết định.
Tôn Bác Văn gật đầu không chút do dự.
- Có một vài vấn đề tôi cần nói cho anh biết.
Y Tiểu Âm còn nói thêm:
- Tình hình sức khỏe của anh là không xong, tất cả bộ phận trong cơ thể anh đều suy kiệt biến chất. Nói cách khác bây giờ không phải bộ phận nào đó trong người anh có vấn đề,
rõ ràng là rất cả đều già yếu, nếu để ba ngày sau thì anh sẽ hôn mê, ba ngày sau đó anh sẽ chết.
- Cám ơn Y tiểu thư đã nói rõ điều này, nhưng tôi cũng đã có chuẩn bị tâm lý rồi.
Tôn Bác Văn nghe nói như vậy thì cũng rất bình tĩnh.
- Có lẽ Tôn tiên sinh cũng đã từng nghe nói tôi làm người ta kéo dài tính mạng, cũng nghe nói những người mắc bệnh nan y thường sẽ không sống quá một tháng nhưng tôi có thể làm cho bọn họ sống thêm một năm. Nhưng tôi phải nói trước với Tôn tiên sinh, những người kia chẳng qua chỉ có vấn đề trên một bộ phận cơ thể mà thôi, vì vậy tôi kéo dài tính mạng thì bọn họ vẫn sống được một thời gian tương đối dài.
Y Tiểu Âm khẽ thở dài:
- Nhưng tình huống của anh quá đặc thù, vì vậy dù tôi dùng ngân châm kéo dài tính mạng thì anh cũng chỉ sống thêm được nửa tháng, đồng thời nửa tháng sau dù là thần tiên cũng khó thể cứu anh. Bây giờ anh có muốn được thi châm hay không?
- Nửa tháng sao?
Tôn Bác Văn có chút chần chừ:
- Y tiểu thư, tôi muốn biết trong thời gian nửa tháng tôi có hoạt động như người bình thường được không?
- Điều này không là vấn đề, trong nửa tháng trạng thái tinh thần của anh không quá tốt nhưng cũng chẳng kém cỏi, nói chung là bình thường, không có gì khác biệt quá lớn.
Y Tiểu Âm đưa ra câu khẳng định cho Tôn Bác Văn.
- Được rồi, xin Y tiểu thư giúp tôi kéo dài tính mạng.
Tôn Bác Văn lập tức đưa ra quyết định, mười lăm ngày tuy không dài đối với hắn nhưng cũng quá đủ.
- Nếu Tôn tiên sinh đã quyết định như vậy thì tốt.
Y Tiểu Âm gật đầu:
- Nhưng Tôn tiên sinh cũng biết rõ, chuyện kéo dài tính mạng cho người khác cũng phải thu phí.
- Tất nhiên, xin hỏi Y tiểu thư, cô cần bao nhiêu?
Tôn Bác Văn vội vàng hỏi.
- Kéo dài tính mạng một ngày một trăm ngàn, tôi chỉ có thể làm cho anh sống được mười lăm ngày, vì vậy anh đưa một triệu rưỡi là được.
Y Tiểu Âm thản nhiên nói.
- Được, tôi sẽ giao.
Trước khi Tôn Bác Văn tới đây đã có chuẩn bị chi phiếu, vì vậy hắn lấy ra đưa cho Y Tiểu Âm.
Cô gái sau lưng Y Tiểu Âm nhận chi phiếu, nàng xem qua rồi nhét vào túi quần, rõ ràng nàng đã có thói quen.
- Được rồi, bây giờ tôi sẽ bắt đầu thi châm kéo dài tính mạng.
Y Tiểu Âm chậm rãi đứng lên.
... ....
Khu căn cứ Địa tổ, trong nhà nghỉ của Mộc Hàm.
- Cuối cùng cũng xong, vợ, cho chị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện 5zz - https://truyen5zz.com
Hạ Thiên duỗi lưng đưa giáo trình dạy cận chiến cho Mộc Hàm.
- Chồng, vất vả cậu rồi, chúng ta đi dùng cơm thôi.
Mộc Hàm cười quyến rũ với Hạ Thiên.
- Không muốn ăn cơm, ăn chị trước rồi cơm sau.
Hạ Thiên lầm bầm một câu, hắn ôm lấy Mộc Hàm, vì không cho nàng cơ hội từ chối nên hắn trực tiếp áp môi lên mờ bôi đỏ mọng... ....