- Cậu không có việc gì làm sao?
Vân Thanh nhịn không được phải hỏi, người này rốt cuộc ở thủ đô làm gì? Vì sao lại giống như không có việc gì làm như vậy?
- Có!
Hạ Thiên nhìn Vân Thanh, hắn cười hì hì nói:
- Chị Vân Thanh, chuyện của chị là chuyện của tôi.
- Hừ, trước tiên tôi báo cảnh sát đã.
Vân Thanh không muốn tiếp tục lằng nhằng với Hạ Thiên, khoảnh khắc này nàng cũng không biết nên xử lý quan hệ với hắn như thế nào cho phải.
Hạ Thiên có chút buồn bực:
- Chị Vân Thanh, chị báo cảnh sát làm gì?
- Có người muốn cướp tiền, tất nhiên phải báo cảnh sát.
Vân Thanh tức giận nói:
- Chẳng lẽ cậu muốn để hắn nằm đấy sao?
- Cũng đúng, báo cảnh sát để đưa tên này đi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
Ba tên cảnh sát đến và nhìn thấy Hạ Thiên thì thiếu chút nữa đã quay đầu bỏ đi, đúng là không có biện pháp, đối với bọn họ thì Hạ Thiên là một kẻ đáng để khắc cốt ghi tâm.
Ba tên cảnh sát này chính là nhóm người lần trước nhận được điện thoại của Đỗ Tinh, sau đó bị Hạ Thiên cướp súng và đánh cho một trận, đồng thời còn bị Hạ Thiên ép phải đưa đến cục cảnh sát. Bọn họ cảm thấy Hạ Thiên có ý nghĩ kỳ lạ, muốn tất cả cảnh sát ở thủ đô phải đi tìm vợ cho mình, nhưng không lâu sau bọn họ đã nhận được thông báo đi tìm Mộc Hàm, vì vậy mà cả đám cảm thấy choáng váng, khi đó bọn họ đã biết Hạ Thiên là kẻ tuyệt đối không nên trêu vào.
Khi danh tiếng thần y của Hạ Thiên vang dội khắp thủ đô, bọn họ biết chắc Hạ Thiên không dễ dây vào, thậm chí bọn họ còn cầu nguyện để không gặp phải Hạ Thiên, nhưng dù sao bọn họ cũng không ngờ lại gặp Hạ Thiên ở khách sạn Vạn Hào.
Khi nhận được điện báo thì ba người đều thầm nghĩ, không phải là Hạ Thiên đấy chứ? Nếu là như vậy thì phiền phức lớn. Nguồn: https://truyen5zz.com
- Ủa, là các người sao?
Hạ Thiên cũng nhận ra ba tên cảnh sát kia.
- À, chào cậu, Hạ thần y, chúng ta lại gặp mặt.
Tên cảnh sát cầm đầu có chút sợ hãi, hắn tiến lên bắt chuyện, sau đó cẩn thận hỏi một câu:
- Hạ thần y, xin hỏi vừa rồi có phải ở đây báo cảnh sát không?
- Tôi báo cảnh sát.
Vân Thanh lúc này mới nói, trong lòng cũng đang thầm nghĩ, Hạ Thiên này thật sự rất quen thuộc với cảnh sát, vì sao cảnh sát khắp thủ đô đều biết hắn? Người này quen rất nhiều cảnh sát ở Giang Hải, bay giờ vì sao còn quen biết cả thủ đô? Càng kỳ quái là những tên cảnh sát này lại rất sợ hắn, người này chẳng phải thường đánh cảnh sát, vì vậy mà bọn họ mới sợ sao?
Vân Thanh không ngờ suy đoán của mình cơ bản là đúng.
- Tội phạm đâu, đã chạy rồi à?
Tên cầm đầu cảnh sát hỏi thăm, đồng thời hắn cũng không khỏi liếc mắt nhìn Vân Thanh, trong lòng thầm cảm khái. Lại là một người đẹp, tuy không điên đảo chúng sinh như Mộc Hàm nhưng cũng đủ để làm cho đàn ông phải rối loạn.
- Chưa chạy thoát, vẫn còn ở chỗ kia.
Vân Thanh chỉ về phía hành lang.
Ba tên cảnh sát cùng nhìn lại rồi thở ra, không phải Hạ Thiên là tốt, bọn họ coi như yên tâm.
Thật ra cũng không phải ba người bọn họ không thấy tên tội phạm kia, nhưng lúc đầu bọn họ thấy Hạ Thiên thì đã kinh hoàng, cũng không cần quan tâm bên cạnh là ai, vì thế mà bọn họ cũng không để ý đến một tên nằm gục cách đó hơn chục mét.
Nếu tội phạm không phải là Hạ Thiên thì quá đơn giản, những người này lấy lời khai của đám người Vân Thanh, sau đó đưa tên hôn mê rời đi. Đối với bọn họ thì cách xa Hạ Thiên sẽ an toàn hơn, bọn họ cũng không ngốc mà ở lại lâu hơn.
- Mẹ, con lại đói bụng rồi.
Khi đám cảnh sát bỏ đi thì Vân Tiểu Đông nói.
- Chúng ta đi dùng cơm.
Vân Thanh kéo Vân Tiểu Đông ra ngoài, bây giờ đã đến giờ cơm tối, Hạ Thiên lại có chút buồn bực, hắn không muốn ăn cơm, chỉ muốn ăn sạch
chị Vân Thanh mà thôi.
... ....
Bảy giờ tối, đường Kinh.
Một chiếc Audi A7 chậm rãi dừng lại ven đường, Mộc Hàm dùng kính viễn vọng quan sát tình huống khắp bốn phía, cuối cùng nàng phải tự mình đến đây, cách đây năm trăm mét là một kho hàng, đó chính là địa chỉ gặp mặt của chuột số 3.
Chỗ này gần một huyện vùng ven của thủ đô, vị trí khá lệch, trước kia đã từng kiến tạo khong ít kho hàng chuyên dùng để chứa đựng vật tư. Nhưng bây giờ những kho hàng này căn bản đã bị bỏ hoang, những vùng đất lân cận đã được khai phá, những ngôi nhà lớn nằm sừng sững. Lúc này trong thủ đô đã không còn nhiều đất, tất nhiên cục nhà đất sẽ chuyển hướng về phía những huyện ngoại thành.
Thực tế thì nửa giờ trước Mộc Hàm đến đây cũng không thấy trên công trường có ít người, nhưng đến bây giờ thì công trường vẫn còn tiếp tục thi công, chẳng biết có phải làm cả đêm không nghỉ hay không. Mộc Hàm cũng dùng khoảng thời gian này để quan sát tình huống phụ cận, cuối cùng nàng khẳng định nơi đây không có nguy hiểm, nếu thật sự có nguy hiểm thì cũng chỉ nằm ở trong khu hàng kia mà thôi.
Mộc Hàm nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ năm, nàng mở cửa xe đi về phía kho hàng, địa điểm giao ước chính là kho hàng số chín.
Cửa kho hàng số chín đã mở nhưng bên trong không có gì, có những hàng tồn bên trong bị vứt lại lộn xộn, còn có những vật dụng của các công trường bên cạnh, ví dụ như gạch đá xi măng...Nhưng không ai trông coi, dù sao đây là những thứ không đáng tiền và rất nặng, bình thường cũng chẳng ai thèm trộm.
Bây giờ là buổi tối nhưng kho hàng cũng không quá tối, vì cách đó không xa có đèn công trường rất sáng chiếu sang, những lổ hổng trên kho hàng cũng làm cho ánh sáng chiếu vào rực rỡ.
- Đừng nhúc nhích.
Mộc Hàm vừa tiến vào thì nghe được một tiếng quát khẽ, âm thanh khàn khàn, nàng nghe thấy rõ, đó là giọng điệu của chuột số 3.
Dù Mộc Hàm biết đối phương là chuột số 3 nhưng cũng không tùy tiện cho đối phương nắm giữ sinh mệnh của mình, vì vậy khoảng khắc khi đối phương mở miệng thì nàng đã đạp Phiêu Miểu Bộ lách sang một bên và rút súng chĩa vào đối phương. Lúc này nàng đã nhìn rõ đối phương, nếu căn cứ vào tướng mạo thì rõ ràng là đặc côgn nằm vùng chuột số 3 của Địa tổ.
- Buông súng, tôi là Mộc Hàm.
Mộc Hàm khẽ quát, đối phương lúc này đang chỉa súng vào nàng.
- Đưa giấy chứng nhận ra.
Chuột số 3 cũng không buông súng, hắn khẽ quát.
Mộc Hàm cầm giấy chứng nhận ném sang cho chuột số 3, sau đó người này xem qua rồi hạ súng.
- Cho cô, đây là kế hoạch tập kích.
Chuột số 3 lấy ra một chiếc USB đưa cho Mộc Hàm.
Mộc Hàm vươn tay định nhận, đúng lúc nàng đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức nguy hiểm, nàng khẽ quát:
- Cẩn thận.
- Đùng.
Tiếng súng vang lên.