Ba người tìm một bàn trống ngồi xuống, những người khác cũng rất thức thời, không ai dám ngồi cùng bàn với ba người bọn họ. Nhưng một lúc sau bàn này chỉ còn lại hai người, Tống Ngọc Mị phải đi ra hỗ trợ Cổ Quân.
Thực tế ba người bọn họ cũng chẳng phải cùng đi, Tống Ngọc Mị đến để hỗ trợ Cổ Quân, nhưng vừa đi đã đụng mặt Hạ Thiên và An Khả Khả, vì vậy cả ba mới cùng lên đây.
Khách liên tục kéo đến, nhưng cơ bản đều là những người Hạ Thiên không quen biết, điều này cũng là bình thường, vì hắn cũng không có quá nhiều người quen ở thủ đô.
- Lễ cưới cũng chẳng có gì vui vẻ.
Hạ Thiên ngồi một lúc và cảm thấy rất nhàn chán.
- Hôn lễ không thú vị sao?
An Khả Khả khẽ lầm bầm:
- Trước kia anh chưa từng đi ăn cưới à?
- Đã đi rồi nhưng không phải như thế này, anh nghe nói những lễ cưới như thế này thường rất chán.
Hạ Thiên quả thật đã từng tham gia lễ cưới, nhưng đó là lễ cưới của bản thân hắn, gồm hắn, tô tiểu thư và Tề Kim Thạch bái đường thành thân.
An Khả Khả cũng không tiếp tục hỏi, nàng chỉ tỏ ra đau khổ:
- Sao còn chưa tổ chức hôn lễ, cũng không biết khi nào mới được ăn đây?
- Em đói bụng rồi sao?
Hạ Thiên dùng giọng quan tâm hỏi.
- Đúng vậy, rất đói.
An Khả Khả gật đầu:
- Tối qua người ta còn chưa ăn tối, ngủ ở khách sạn còn chưa cùng anh ăn thứ gì vào bụng.
- Chỗ này có chút điểm tâm, trước tiên em ăn cho đỡ đói.
Hạ Thiên chỉ lên mặt bàn.
- Em không thích.
An Khả Khả bĩu môi.
- Anh đến nhà bếp giúp em tìm chút đồ ăn, thế nào?
Hạ Thiên hỏi.
An Khả Khả có chút do dự, cuối cùng nàng lại lắc đầu:
- Thôi khỏi, em chờ một chút nữa, nếu không sẽ rất xấu hổ.
- Đói bụng thì ăn, có gì là xấu hổ chứ?
Hạ Thiên có chút mơ hồ, chẳng lẽ đây không phải là chuyện cực kỳ bình thường sao?
An Khả Khả đang định giải thích thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh vui mừng:
- Khả Khả, trùng hợp quá, em cũng đến tham gia hôn lễ của Cổ tiểu thư sao?
An Khả Khả ngẩng đầu, nàng thấy một người đàn ông còn rất trẻ đang đứng ở bàn bên cạnh, người này hơn hai mươi, cao lớn đẹp trai, rất chú ý đến cách ăn mặc, quần áo hàng hiệu.
- Chào anh, anh cũng đến à?
An Khả Khả miễn cưỡng cười, xem như bắt chuyện với đối phương.
Người này quả thật quen biết An Khả Khả, hắn tên là Chu Đông, chỉ khác một chữ so với danh ca Chu Nhuận. Hắn là diễn viên, nghe nói mục tiêu của hắn là trở thành Chu Nhuận thứ hai, nhưng hành động của hắn vẫn kém xa Chu Nhuận, dùng câu nói cách biệt trời đất cũng không đủ. Nhưng tên này ỷ vào tướng ta đẹp trai để cố gắng phát triển hình tượng của mình.
Nhưng An Khả Khả không có cảm tình với Chu Đông, trong giới nghệ sĩ có lời đồn, trướic tiên người này tuân theo quy tắc ngầm mà làm tình nhân cho một nữ ngôi sao có danh tiếng. Đến khi hắn chính thức có danh tiếng thì lại ép các ngôi sao non trẻ đi theo quy tắc ngầm, nói tóm lại thì không phải là thứ tốt đẹp gì. Người này còn thường xuyên tự xưng mình là anh, hoàn toàn làm cho người ta mất mặt.
An Khả Khả thật ra không quen Chu Đông, nàng chủ yếu đóng phim truyền hình, mà Chu Đông lại đóng phim điện ảnh, hai người không xen vào nhau, chỉ vài lần gặp mặt khi tham gia hoạt động mà thôi.
Nhưng Chu Đông lại coi là quen thuộc, rõ ràng An Khả Khả không quen biết nhiều về hắn, nhưng hắn không quan tâm, vẫn xưng hô thân mật là Khả Khả. Trước đó khi gặp mặt thì An Khả Khả muốn thoát khỏi dây dưa thường chỉ chào một tiếng rồi thôi, bây giờ nàng cũng làm như vậy.
- Khả Khả, chúng ta thật sự có duyên, không ngờ có thể gặp mặt nhau ở đây.
Chu Đông trực tiếp ngồi xuống bên cạnh An Khả Khả, hơn nữa còn ngồi rất gần, bộ dạng hận không thể
áp lên người nàng.
An Khả Khả nhíu mày, nàng dịch người về phía Hạ Thiên, coi như giữ vững khoảng cách với Chu Đông.
Nguồn truyện: Truyện 5zz
- Khả Khả, hôm nay em thật xinh đẹp.
Chu Đông lại nhích đến, hắn vừa gọi Khả Khả vừa dùng ánh mắt không an phận mà đảo tới đảo lui, rõ ràng bùng ra cái nhìn dâm tục.
- Ca, làm phiền anh đừng ngồi gần như vậy được không?
An Khả Khả cuối cùng cũng không nhịn được nữa, người này không thức thời như vậy sao?
- À, xấu hổ quá, anh mới gặp lại em, vì vậy có chút kích động.
Chu Đông nói lời xin lỗi nhưng thực tế vẫn ngồi sát bên cạnh, nếu không phải An Khả Khả luôn né tránh thì hai bên đã áp vào nhau từ lâu rồi.
- Này, thằng ngu, ngồi xa ra một chút, nghe thấy gì không?
Hạ Thiên lúc này mới mở miệng.
Chu Đông chợt sững sờ, hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, giống như bây giờ mới thấy Hạ Thiên. Nhưng hắn cũng không nổi giận, hắn cười với An Khả Khả:
- Khả Khả, đây là vệ sĩ của em sao? Anh thấy em phải giáo dục lại loại này mới được.
- Ca, anh ấy không phải vệ sĩ của tôi, anh lấy là chồng tôi.
An Khả Khả có chút tức giận.
- Thằng ngu, anh cảnh cáo mày lần cuối, lập tức cút ra cho anh.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Chu Đông.
Vẻ mặt Chu Đông cuối cùng cũng biến đổi:
- Chú em nói chuyện làm ơn khách khí một chút.
- Nói chyện với loại người ngu như mày thì anh cần gì khách khí.
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn:
- Nếu mày không cút ra, anh sẽ đánh văng ra ngoài.
- Đây là hôn lễ của Cổ tiểu thư, chưa đến lượt chú phải đuổi anh.
Chu Đông cười lạnh:
- Anh cũng muốn xem chú đuổi anh ra thế nào?
Hạ Thiên vươn tay, hắn chụp lấy ngực áo Chu Đông, sau đó hắn hất tay ném Chu Đông ra ngoài:
- Anh ném mày ra ngoài.
Chu Đông tạo thành một đường vòng cung trên không trung, hắn trực tiếp bay ra khỏi sảnh cưới rồi ngã mạnh xuống lối vào.
Mọi người thấy tình cảnh như vậy mà đưa mắt nhìn nhau, tên kia khủng bố vậy sao?
Trước khi Hạ Thiên tiến vào thì ai cũng không dám chọc, nhưng Chu Đông thì vào sau, vì vậy hắn không biết Hạ Thiên là ai, kết quả rõ ràng là bi kịch.
- Đuổi loại này đi.
Triệu Hiểu Trác bên kia trực tiếp vung tay, Chu Đông bị đuổi đi.
Lúc này đám người mới hiểu chuyện, hôn lễ cũng bắt đầu, nghi thức kết hợp Trung Tây. Đối với Hạ Thiên thì điều này có chút mới lạ, điều hắn cảm thấy bất mãn duy nhất chính là nghi thức quá lâu, cả nửa giờ, cuối cùng mới đến giai đoạn trao nhẫn.
- Cổ Quân, em không được lấy hắn.
Đúng lúc này một âm thanh đột nhiên vang lên từ cửa sảnh cưới.
Hạ Thiên nghe được câu nói đó mà không khỏi chấn động tinh thần, xem ra có người muốn cướp hôn, có trò vui xem rồi.